Hồng Điệp Yêu

Chương 69: 69: Trương Y Phàm Hôn Ước





"Phong ca ca!"
Lục Thừa Phong thấy cô nương lạ mặt này hành động kì lạ như vậy tâm trạng không khỏi hoảng hốt mà vội tránh qua một bên, vì lịch sự nên cũng nhẹ nhàng hỏi "Vị cô nương này, ta quen muội sao?"
Cô nương đó nhíu mày rồi mở to hai mắt ra, vẻ mặt như trông chờ gì đó mà đáp lại "Huynh không nhớ ra ta nữa sao? Ta là Trương Y Phàm đây!"
"Trương Y Phàm..?"_Lục Thừa Phong nói rồi cố gắng nhớ lại.

Cái tên này quả thật đối với y cũng có một chút ấn tượng nhưng mà y có cố gắng cũng chẳng nhớ nổi bản thân y với nàng ta từ lúc nào lại thân thiết đến mức này.
Trương Y Phàm thấy y ngơ ngác như vậy liền đưa ra gợi ý "Lúc trước huynh có đến nhà của ta đó.

Chúng ta đã từng chơi cùng với nhau.

Huynh và ta còn có hôn ước nữa!"
Bạch Ngân Hoa đứng bên cạnh nghe thấy hai chữ hôn ước liền kích động mà bước đến trước mặt nàng ta "Hôn ước? Ở đâu ra vậy? Sao ta lại không biết?"

"Cô là ai vậy? Ta quen cô sao? Ta đang nói chuyện với Phong ca ca, phiền cô tránh ra một chút đi!"_Trương Y Phàm nói rồi phớt lờ nàng qua một bên rồi ánh mắt đầy sự trông đợi mà nhìn Thừa Phong.
Lục Thừa Phong nhìn nàng ta cười ngại ngùng rồi đáp "Hôn ước gì chứ? Ta cũng chưa từng nghe qua."
"Huynh thật sự không nhớ sao? Vậy để cha ta nói cho huynh nghe đi!"_Trương Y Phàm nói rồi nhanh chóng chạy lại phía cha mình.
Trương đại hiệp đó cười thầm rồi lên tiếng "Thật ra lúc đó chỉ là người lớn định đoạt vậy thôi, nếu hai đứa không hợp có thể không cần thực hiện."
Bạch Ngân Hoa đứng nãy giờ nghe vẫn không hiểu gì, nàng vội đưa lại Tiểu Bạch cho Thừa Phong ôm lấy sau đó chạy về phía Lục Tư Đường hỏi "Sư phụ, người nói rõ chuyện này đi!"
Lục Tư Đường đưa tay vuốt chòm râu dài được cắt tỉa tỉ mỉ của mình mà cười lớn sau đó nhìn mọi người rồi nói "Năm Thừa Phong năm tuổi, ta và phu nhân có dẫn đến nhà của Trương đại hiệp chơi.

Lúc đó Trương tiểu thư cũng đã bốn tuổi.

Lúc người lớn nhìn thấy hai đứa trẻ chơi vui như vậy, hợp nhau như vậy nên thuận miệng mà đặt ra hôn ước cho hai đứa trẻ."
Nghe đến đây Lục Thừa Phong có một chút ấn tượng, chuyện cũ cũng ùa về trong tâm trí "À con nhớ rồi! Lúc đó con nghe cái gì mà thành thân liền nghĩ là có chuyện vui mà cũng cười rồi nói đồng ý đúng không?"
Trương Y Phàm thấy y nhớ ra chuyện đại sự rồi liền chạy đến bên cạnh y mà cười nói "Huynh nhớ ra là được rồi.

Lần này ta và cha đến đây đầu tiên là dự hôn lễ của Thường cô cô và Lâm sư thúc, hai là cùng huynh..."
Lục Thừa Phong thấy nàng ta không nói nữa, mặt cũng trở nên đỏ bừng khó hiểu "Cùng ta làm cái gì cơ?"
Trương đại hiệp ngồi ở ghế đó nhìn hai đứa trẻ úp úp mở mở liền lên tiếng góp vui "Đương nhiên là thành thân rồi! Haha"
Bạch Ngân Hoa ngồi nghe bọn họ cứ cười cười nói nói mà nàng nghe chẳng lọt tai nổi câu nào.

Hai chữ thành thân đó khiến trong lòng nàng đột nhiên nóng như lửa đốt.

Nàng biết bản thân chẳng thể làm gì nên chỉ đành vùng vằn đứng dậy bỏ đi.
Lục Thừa Phong thấy nàng đi nhanh như vậy vội vàng đuổi theo "Này Ngân Hoa!"
Trương Y Phàm thấy y vội như vậy liền nắm lấy vạc áo của y "Ấy Phong ca ca, huynh đi đâu vậy?"

"Thật ngại quá, con xin phép ạ!"_Lục Thừa Phong nói rồi ôm Tiểu Bạch rời đi.
Trương Y Phàm đó nhìn theo bóng lưng của y mà ngây người ra, khóe miệng động đậy tự lẩm bẩm "Ngân Hoa?" nói rồi nàng ta quay mặt lại về hướng Lục Tư Đường mà hỏi "Lục chưởng môn, người có thể nói cho con biết thân thế của vị cô nương đó không?"
Lục Tư Đường cũng mỉm cười rồi bắt đầu kể chuyện của Bạch Ngân Hoa cho nàng ta nghe "Con bé tên ấy Bạch Ngân Hoa, là năm đó..."
...----------------...
Trong lúc người lớn trong đại điện đang kể chuyện thì Lục Thừa Phong đang vội vã chạy theo Bạch Ngân Hoa.

Nhưng không hiểu sao nàng lại đi nhanh như vậy, đuổi thế nào cũng không kịp.

Mất dấu nên y cũng đành chịu mà đi xử lí vết thương cho Tiểu Bạch trước.
Bên này Bạch Ngân Hoa tức đến khó thở mà quay trở về phòng.

Vừa về đến đã nằm dài ra giường đó, bao nhiêu khó chịu lan tỏa ra cả căn phòng.

Cũng không biết tại sao, bản thân nàng lại đột nhiên như vậy.

Ăn phải giấm rồi sao? Đến cả nàng còn không biết nữa.

"Không phải chỉ là họ Trương đó thành thân với Lục Thừa Phong thôi sao? Có gì mà phải giận chứ? Mình đúng là đồ điên mà!"_Bạch Ngân Hoa tự nghĩ rồi một mình lẩm bẩm mắng bản thân.

Nàng bất lực lấy chiếc chăn bông ở bên cạnh mà phủ lên mặt.

Trong đầu tự nhủ là đừng nghĩ ngợi lung tung nữa nhưng đột nhiên trong tâm trí của nàng lại vang lên câu nói của Tiểu Ngân Hoa lúc trước.
"Một khi đã thích rồi thì ngươi sẽ luôn cười mỗi khi gặp huynh ấy.

Cảm xúc của ngươi từ vui, buồn đến tức giận cũng theo huynh ấy mà xoay chuyển theo, đôi lúc lại còn có một chút ghen tuôn nữa."
Lúc này nàng như tỉnh ngộ ra, cơ thể nhanh chóng bật dậy.

Trong vô thức mà tự đưa tay lên tát mình một cái thật đau, sau đó lại vừa xoa mặt vừa nói với giọng điệu kinh hãi "Không phải chứ? Mình...!thật sự thích Lục Thừa Phong sao?".