Hồng Điệp Yêu

Chương 17: 17: Ác Mộng





Trong lúc Trần Khải Ngôn và Lục Thừa Phong đang giao đấu cùng con lang yêu kia thì Bạch Ngân Hoa vẫn mãi mê mẩn nhìn vào viên ngọc kia.
Viên ngọc đó đang phát ra một luồng ánh sáng mãnh liệt chiếu vào con sói kia cứ như đang truyền sức mạnh cho nó vậy.

Nó càng đánh càng mạnh, những đòn tấn công của nó mạnh mẽ đến mức cả Khải Phong và Thừa Phong hợp sức cũng chưa chắc đỡ được.

Cả hai bọn họ đang dần dần yếu thế.
Lúc này Bạch Ngân Hoa nở nụ cười khó hiểu chạm vào viên hồng ngọc kia, đột nhiên ánh sáng kia cũng không còn chiếu vào lang yêu kia nữa.

Nàng cầm nó lên bỗng nhiên viên ngọc sáng bừng lên chiếu thẳng vào mắt nàng, lúc này nàng cảm thấy như viên ngọc đó giống như vốn dĩ là của mình liền dùng tay áo lau đi những hạt bụi dính lên nó.
Dù là tình hình nguy cấp nhưng Khải Ngôn kia vẫn không quên để mắt tới nàng, cảnh tượng vừa nãy từ đầu đến cuối hắn đều nhìn thấy hết cũng cau mày khó hiểu.

Lang yêu kia bị mất yêu lực từ viên ngọc đó cũng yếu ớt như mất đi bảy phần công lực, Lục Thừa Phong cũng mau chóng một chiêu kết liễu nó, cuối cùng con sói kia hồn siêu phách tán.
Sau khi tiêu diệt được yêu quái cả hai bọn họ liền chạy đến chỗ Ngân Hoa.
"Ngân Hoa sư muội, muội có bị thương ở đâu không?"_Trần Khải Ngôn lo lắng hỏi.
Ngân Hoa cười ngốc lắc đầu "Ta không sao"

"Ngân Hoa, lúc nãy muội thấy Phong ca ca của muội có lợi hại không? Chỉ cần một chiêu ta đã cho con lang yêu đó hồn siêu phách tán luôn đó."_Lục Thừa Phong vừa nói vừa cầm kiếm múa vài đường khoe khoang với nàng.
Bạch Ngân Hoa vừa vỗ tay vừa cười khích lệ y "Lợi hại! Lợi hại! Không hổ danh là Phong ca ca của ta."
"E…hèm"_Trần Khải Ngôn giả vờ kêu một tiếng, nhắc nhở nàng đừng quên hắn.
Bạch Ngân Hoa hiểu ý liền quay qua hắn cười tươi "Đương nhiên là Khải Ngôn sư huynh cũng rất lợi hại rồi!"
Lục Thừa Phong nhìn thấy viên hồng ngọc trên tay Ngân Hoa liền hỏi "Nè Ngân Hoa, muội lấy cái viên ngọc đó làm gì?"
Ngân Hoa nghe y hỏi liền đưa viên ngọc lên nói "Ta thấy nó rất đẹp, rất muốn giữ ở bên mình."
"Không được, cái này là vật của yêu quái, phải đem về cho cha cất giữ nó mới được"_Lục Thừa Phong không đồng tình với nàng nói.
"Thật ra cái này người tu hành cũng có thể sử dụng nó để hỗ trợ cho việc tu luyện đó"_Trần Khải Ngôn chỉ tay vào viên ngọc nói.
"Thật vậy sao? Những lúc nãy huynh bảo nó là của yêuhồng điệp ở Điệp Tinh cốc mà?"_Lục Thừa Phong khó hiểu hỏi hắn.
Trần Khải Ngôn phất tay áo ra sau nhìn vào viên ngọc đang sáng kia "Đúng là vật của Điệp Tinh cốc, thứ đó giúp duy trì yêu lực nhưng cũng giúp cho người tu hành rất nhiều.

Năm xưa các danh môn chính phái thích săn điệp yêu một phần để tiêu diệt không cho chúng hại người, một phần cũng là muốn lấy viên hồng ngọc giúp cho tu luyện của họ sớm ngày đắc đạo"
"À thì ra là như vậy."_Thừa Phong hiểu ý gật đầu nói.
"Sư huynh, ta lấy nó có được không?"_Bạch Ngân Hoa lanh lợi hỏi.
"Muội thích nó đến vậy sao?"_Khải Ngôn cười hiền nhìn nàng.
Bạch Ngân Hoa gật đầu liên tục mong chờ sự đồng ý của y.
Trần Khải Ngôn lúc này xòe tay ra bảo nàng "Vậy tiểu sư muội đưa nó cho ta đi, ta giúp muội khiến nó trở thành thứ có ích cho muội, có được không?"
Bạch Ngân Hoa do dự một lúc cuối cùng cũng tin tưởng đưa cho hắn.
"Bạch tiểu thư sướng nhất rồi đó nha.

Có sư huynh tốt như vậy hình như quên mất Phong ca ca này rồi"_Lục Thừa Phong vừa nói vừa đưa mắt về hướng khác ra vẻ giận dỗi nàng.
"Ta làm gì có chứ?"_Bạch Ngân Hoa nói rồi chạy lại ôm lấy tay của y "Bắt yêu mệt rồi về nhà trọ nghỉ ngơi thôi nào"
Nói rồi nàng kéo y đi.

Trần Khải Phong nhìn họ cũng lắc đầu ngao ngán, cười nhẹ một cái rồi đi theo họ quay về.
...----------------...
Lúc cả ba người đi ra từ hang động đó thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, không ngờ bọn họ lại ở lâu đến như vậy.


Mệt đến kiệt sức cả ba quay về nhà trọ đánh một giấc thật đã.
Sau khi thức dậy, Trần Khải Ngôn đi dán thông báo yêu quái trong rừng sâu đã bị tiêu diệt hết, sau đó hắn đến một cửa tiệm đúc vũ khí.

Còn Ngân Hoa và Thừa Phong cũng tranh thủ đi dạo khắp thành Lâm An vì hôm sau ba người bọn họ đã phải rời khỏi đây.
Thành Lâm An này nổi tiếng có nhiều món ăn đặc sản rất ngon.

Nơi có đồ ăn đương nhiên là không thể thiếu mặt của Ngân Hoa rồi.

Nàng đến từng quán ăn ở khắp thành đi đến đâu liền kêu món ở đó, tiêu hết tiền của nàng liền tiêu luôn tiền của Thừa Phong cứ như vậy đến tối nàng quay về với cái bụng no đến căng cả ra sau đó liền thỏa mãn quay trở về phòng lăn đùng ra ngủ.

Lục Thừa Phong cũng đến chịu với nàng.
...----------------...
Nửa đêm, Bạch Ngân Hoa đang vẫn đang ngủ, trên mặt nàng đột nhiên chảy rất rất nhiều mồ hôi, hai chân mày như dính lại với nhau dường như là gặp ác mộng.
-Trong mơ của Ngân Hoa...
Nàng đang ở trong một đám cháy lớn, xung quanh nàng là cảnh tượng đánh nhau của người xung quanh.

Nàng đứng đó bất động chỉ biết khóc lớn, rất nhiều người chết, bọn họ đều đang chém giết nhau.
Lúc này nàng nhìn thấy mẹ của nàng khóc nức nở, nhìn nàng với ánh mắt cầu cứu "Cứu ta… con gái ngoan, mau đến cứu ta…"

Nàng chỉ đứng đó không cử động chỉ kêu to "Mẹ…"
Nàng lại nhìn thấy một người đàn ông đâm mẹ nàng từ phía sau, nàng không cách nào nhìn rõ được dung mạo của người đó.

Xung quanh nàng đột nhiên chỉ còn lại bức tường màu đen, không còn nhìn thấy thứ gì nữa.
Nàng kêu mẹ mình trong vô vọng, kêu mãi, kêu mãi chẳng ai trả lời.
"Mẹ…"
-Quay về hiện thực...
"Mẹ…"_Bạch Ngân Hoa tỉnh dậy, khắp người toàn là mồ hôi.

Nàng sợ đến mức trắng cả mặt, liên tục thở gấp.
"Tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ kì lạ này chứ?"_Bạch Ngân Hoa hơi hoảng lẩm bẩm nói.
Ngân Hoa nhận thức được tất cả chỉ là ác mộng, trong lòng nàng cũng mong chuyện này không có gì phải lo lắng.

Nàng tự an ủi mình sau đó thay đồ sửa soạn xuống tìm bọn Lục Thừa Phong..