Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 97: Phong ba bão táp (1)




Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Lúc hai mẹ con Ngu gia chạy đến biệt thự Hạ gia thì Hạ gia đang cực kì hỗn loạn, Hạ Mạnh Mai và Hạ Ninh Tranh đã ra ngoài để xử lý chuyện di chuyển vật tư của nhà máy Thượng Hải, nữ quyến thì ở nhà thu dọn đồ đạc, lần trước một phần đồ đạc cũng đã được chuyển bớt tới Trùng Khánh, chỗ đồ đạc còn lại cũng đã được chất đầy vào các thùng, các hòm, chỉ đợi ngày xuất phát là sẽ được chở ra khỏi Thượng Hải.

Nghe nói nhà thông gia tới, Hạ thái thái thở phào một hơi, đích thân đi ra đón người: "Tôi vừa sai Dư quản gia đi đón thái thái và thiếu gia sang đây, nào ngờ nhà thông gia đã tự sang đến nơi rồi."

Ngu thái thái mỉm cười nắm chặt tay Hạ thái thái, hai người cùng ngồi xuống ghế sofa, nhìn qua thì biệt thự Hạ gia có vẻ rất lộn xộn, nhưng nhìn kĩ từ trên xuống thì có thể thấy tất cả mọi người đều đã có nhiệm vụ của riêng mình, có vẻ đã có người đoán trước được sẽ có tình huống bất ngờ xảy ra nên phân công rõ ràng từ trước.

Nhìn thấy vậy, bà cũng yên tâm hơn, chậm rãi nói với Hạ thái thái: "Lúc còn trẻ tôi và cha Hồng Đậu đã từng tới Bắc Bình để mở cửa hàng, lại vào đúng đợt chiến tranh kéo đến miền Bắc, mấy tháng sống trong mưa bom bão đạn, tôi đã bị dọa cho sợ mất mật luôn rồi, giờ vừa nghe đến chiến tranh là tôi lại hoảng hốt, nửa đêm nghe nói chính thức khai chiến, tôi không nghĩ được gì nhiều mà vội chạy đến đây luôn, để thông gia chê cười rồi."

Hạ thái thái sai người hầu dâng trà, đồng tình nắm chặt lấy tay của Ngu thái thái: "Ai gặp chuyện này thì cũng sẽ có cảm giác sốt ruột thôi, tôi và lão gia đã tỉnh dậy từ 4 giờ sáng nay rồi, đến giờ vẫn chưa có tâm trạng ăn uống gì cả, lúc nào cũng chỉ nơm nớp sợ là sẽ đánh tới tô giới. Dù sao thì Hồng Đậu cũng mới mang thai, nhà mẹ đẻ chắc hẳn sẽ còn lo hơn chúng tôi nữa. Mấy ngày trước Vân Khâm cũng nói là nó đang lo Thượng Hải sẽ rơi vào tay giặc nên đã

sang nhà thông gia khuyên mọi người chuyển đến Trùng Khánh cùng gia đình tôi, giờ đã khai chiến rồi, ý nhà mình thế nào?"

Ngu thái thái cũng không quanh co lòng vòng mà thẳng thắn gật đầu: "Ý của hai vợ chồng Vân Khâm tôi cũng hiểu, bây giờ Hồng Đậu còn đang mang thai, người một nhà lại càng không thể rời nhau được, đồ đạc đã thu dọn hết rồi, hành lý của tôi và Sùng Nghị cũng không nhiều, giờ muốn đi thì cứ thế mà đi thôi, có điều trong nhà vẫn còn ít người hầu lớn tuổi, lại không có con để nương tựa, tôi muốn dẫn họ đi theo luôn."

Hạ thái thái cảm thán cười: "Thái thái thật tốt bụng, để tôi sai Dư quản gia đến nhà thông gia lấy hành lý, đến lúc đó người hầu Hạ gia có thể đi cùng tàu với Hạ thái thái đến Trùng Khánh, chuyện này cũng đơn giản ấy mà. Hồng Đậu và Trúc Quân thu dọn nốt đồ đạc trong phòng, người hầu vẫn còn đang bận chạy ngang chạy dọc chắc cũng chưa đi báo cho con bé là thái thái đã tới đây đâu."

Nói xong bà lập tức tự mình dẫn hai người lên lầu tìm Hồng Đậu, nghĩ đến chuyện Hạ Vân Khâm vẫn chưa về, nhân lúc ba người Hạ gia đang nói chuyện, bà nhẹ nhàng ra ngoài sai người hầu đi tìm Hạ Vân Khâm.

Cả buổi sáng từ lúc khai chiến đến giờ tâm trạng Hồng Đậu cứ rối tinh rối mù, vừa lo lắng cho Hạ Vân Khâm lại vừa lo lắng cho nhà mẹ đẻ, radio đã được mở, mỗi phút mỗi giây đều có tin mới, nhưng chẳng có tin nào là chắc chắn cả, báo mới vẫn chưa có, người thì không ra ngoài được, rốt cuộc tình hình chiến đấu ngoài kia đang thế nào thì chẳng ai rõ cả.

Thấy không thể liên lạc được với Hạ Vân Khâm, cô lo lắng sai Dư quản gia đến Ngu gia, nào ngờ mẹ và anh trai đã tới nơi rồi, cô lập tức thấy yên tâm hơn, vội dẫn mẹ vào phòng ngồi, thấp giọng nói: "Khói lửa chiến tranh vẫn chưa lan tới tô giới, nhưng vẫn chưa thể nói trước được điều gì, lỡ chẳng may tình huống lại xấu đi thì không ổn, lát nữa con sai Dư quản gia và mấy người hầu đi về cùng mẹ, mẹ và anh trai lập tức dọn hết đồ đạc đi, rồi Dư quản gia sẽ dẫn mẹ lên tàu."

Ngu Sùng Nghị thấy lông mày cô nhíu chặt lại thì hỏi: "Vân Khâm vẫn chưa về à?"

Từ lúc đến tới giờ không thấy con rể đâu, Ngu thái thái vẫn nghĩ Hạ Vân Khâm đang bận chuyện khác, nghe con trai nói như vậy thì không khỏi sửng sốt.

Lúc này người hầu bên ngoài nói: "Nhị thiếu nãi nãi, Vương thám tử tới rồi, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cô."

Hồng Đậu vội đứng dậy, từ tối qua tới giờ cô vẫn không liên lạc nổi với Peter Vương, cứ nghĩ là ông ấy và Hạ Vân Khâm đang ở chung với nhau, không ngờ giờ Peter Vương lại đến đây, chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng gì cơ? Cô vô cùng thấp thỏm, không nghĩ ngợi đã nói: "Mời Vương thám tử đến thư phòng nhỏ đi, tôi ra ngay đây."

Nói xong liền bước nhanh vào buồng trong khoác thêm một chiếc áo, nói với mẹ và anh trai: "Mẹ, anh, hai người ở đây đợi con nhé, con đi một lát rồi quay lại ngay."

Đến thư phòng nhỏ, Peter Vương đang đi qua đi lại trong phòng, xoay người nhìn thấy Hồng Đậu. Đang định lên tiếng nói gì đó thì thấy sau lưng cô vẫn còn có người hầu, ông liền nhịn lại.

Hồng Đậu đuổi người hầu đi, nín thở hỏi Peter Vương: "Vương thám tử, đã xảy ra chuyện gì rồi à?"

Ban đầu Peter Vương hơi chần chừ, một lát sau lại hạ quyết tâm, nói với Hồng Đậu: "Mấy ngày qua tôi điều tra được kha khá thứ, có cả manh mối về người đã sát hại Bạch Hải Lập, đang định nhắc Hạ Vân Khâm đề phòng thì đêm qua lại khai chiến, tô giới Pháp bị giới nghiêm, tôi tìm khắp nơi không thấy Vân Khâm với Rhyt đâu, đành phải đến biệt thự Hạ gia."



Tim Hồng Đậu đập nhanh hơn: "Hai người đó không ở tô giới Pháp?"

"Không." Peter Vương nuốt một ngụm nước bọt, "Hồng Đậu, tôi biết tình cảm giữa cô và Hạ Vân Khâm đang rất sâu đậm, có vài chuyện có muốn cũng không thể giấu được, tôi không ngại nói thẳng, thực ra tôi và đám người Hạ Vân Khâm có chung "lý tưởng", gần đây Vân Khâm và đám người Rhyt lại

đang tìm vật tư, có một lần nghi ngờ đống vật tư này đang được giấu trong một tòa nhà nào đó ở Thượng Hải, chúng tôi điều tra tới bây giờ, tổng cộng có bảy tòa nhà, trong mấy tòa nhà này, có năm căn là bị đồn có ma, toàn bộ đều ở tô giới Pháp, còn lại hai căn không có lời đồn có ma... Một tòa nhà ở ngõ Đồng Phúc, đã từng là nhà mẹ đẻ cô. Tòa còn lại thì tôi không biết ở đâu, nhưng tôi đoán chắc là ở tô giới chung."

Chuyện này cũng giống những gì tối qua Hạ Vân Khâm đã nói với cô, Hồng Đậu cẩn thận hỏi lại Peter Vương: "Vương thám tử, tôi tưởng ông và mấy người Vân Khâm ở cùng nhau chứ?"

Peter Vương cười khổ: "Tuy tôi cũng ở trong tổ chức này, nhưng theo lời Rhyt nói thì sự "giác ngộ" của tôi quá thấp, nhiệm vụ chủ yếu thường ngày ở trong tổ chức là thu thập manh mối, loại chuyện lớn liên quan tới nhiều mặt này, chỉ vài ba người phụ trách mới biết chi tiết cụ thể thôi."

Hồng Đậu ngẩn người, nếu không phải trong lòng có quá nhiều chuyện thì chắc cô sẽ phì cười mất, tính tình của Peter Vương vừa không tập trung vừa ngang bướng, thậm chí có lúc có thể nói là ích kỷ, mà dù sao hoạt động của bọn họ cũng quá nguy hiểm, lúc đối diện với tình huống rối rắm, nếu không kiên định tuyệt đối thì đúng là vô cùng dễ dàng dao động.

"Theo những tin tức mà tôi thu thập được từ tối qua thì quân đội đều đã có hành động cả rồi, sau khi khai chiến lúc tờ mờ sáng, tôi nhân lúc loạn lạc đã đi tìm một vòng ở tô giới Pháp, phát hiện ra chỗ nào cũng có vết nổ ở phạm vi nhỏ, có thể thấy tối qua mấy người Hạ Vân Khâm đã đến và rời đi rồi. Tôi đoán lúc này chắc là bọn họ đang ở tô giới chung, tiếc là bây giờ tô giới bị giới nghiêm, tạm thời không liên lạc được với bọn họ, hơn nữa trước mắt có không ít dân chúng tị nạn tràn vào tô giới chung và tô giới Pháp, nếu Ngũ Như Hải và quân đội của địch cũng trà trộn vào trong thì phiền to, trời cũng sắp sáng rồi, tổ chức vẫn chưa có tin tức của bọn họ, tôi chỉ lo là nhóm người Hạ Vân Khâm bị ám sát thôi."

Hồng Đậu im lặng một lát mới hỏi: "Ông vừa nói ông đã điều tra được hung thủ giết Bạch Hải Lập rồi à, rốt cuộc là tra ra được ai?"

Peter Vương lấy một xấp hình từ trong ngực ra nói: "Cô cũng biết đấy, gần

đây có hai người chết ở trong tòa nhà có lời đồn có ma: y tá tên Sử Xuân Lệ và Bạch Hải Lập. Rhyt đã đến cục cảnh sát ở tô giới Pháp lấy bản báo cáo khám nghiệm tử thi của Sử Xuân Lệ để làm rõ nguyên nhân cái chết của cô ấy, còn đặc biệt tới nhà Sử Xuân Lệ hỏi thăm tình hình bệnh trạng lúc cô ấy còn sống, tuy cuối cùng không tra ra được gì, nhưng vì nghi ngờ khi còn sống cô ấy đã từng dùng loại thuốc tổn hại nghiêm trọng tới cơ tim, cậu ta đã đặc biệt liệt kê một phần danh sách những loại thuốc nhập khẩu khả nghi cho tôi. Sau đó tôi đến mấy cơ sở y tế ở Thượng Hải điều tra, bất ngờ phát hiện ra một địa chỉ trong đơn đặt hàng qua bưu điện, vừa vặn chính là tòa nhà ở ngõ Đồng Phúc của gia đình cô."

Hồng Đậu cũng không quá ngạc nhiên, ngồi thẳng người nói: "Anh tôi đã kiểm tra rồi, người đi giày cỡ 39 không phải là Khâu tiểu thư mà là Hướng tiên sinh."

Peter Vương không ngờ Hồng Đậu có thể tra được trước, ông ngẩn người: "Hướng tiên sinh đi giày cỡ 39 thật à? Được rồi, vẫn còn chuyện khác nữa, sau cái chết của Bạch Hải Lập, Trần Bạch Điệp lập tức chuyển ra khỏi căn nhà lớn mà trước kia cô ta đã mua trực tiếp với giá khá cao, chuyển đến một căn nhà đứng tên Ngũ Như Hải, mỗi lần ra vào đều có quân đội hộ tống, xem ra chắc cô ta đã bấu víu được vào Ngũ Như Hải rồi."

Hồng Đậu nhíu mày, chuyện tình yêu tình báo của Ngũ Như Hải rất phong phú, mà đam mê của ông ta cũng khá khác người, không thích thiếu nữ chưa kết hôn, mà chuyên đi đào góc tường của cấp dưới, trong tất cả các loại phụ nữ, ông ta lại đặc biệt thích những thái thái đã từng kết hôn, Trần Bạch Điệp đẫy đà xinh đẹp, dù Ngũ Như Hải biết rõ là cô ta đang qua lại với Bạch Hải Lập thì cũng vẫn ham mê nhan sắc của cô ta, thu cô ta vào dưới trướng cũng không kỳ lạ cho lắm. Không biết cha chồng cô đã biết chuyện này chưa nhỉ?

"Sau khi Trần Bạch Điệp dọn đi, tôi tiếp tục theo dõi chỗ đó, phát hiện dấu vết của một vài nhóm người, có lẽ họ cho rằng Bạch Hải Lập biết tung tích của đống vàng nên đến tìm Trần Bạch Điệp gây phiền phức, nào ngờ người đàn bà này cũng lanh lợi, chớp mắt cái đã nấp được vào cánh chim của Ngũ Như Hải rồi, đám người kia không ra tay được nên đành từ bỏ. Nhưng nửa đêm hôm qua sau khi khai chiến, tôi đã đi qua tòa nhà ấy để tìm Hạ Vân Khâm, xuống xe đi lòng vòng xung quanh tòa nhà thì phát hiện được cái này ở cửa sau."

Hồng Đậu nhận lấy, là bút máy ngòi vàng, cô mở nắp ra, trên bút có khắc dòng chữ: "Aurora."

"Đầu tiên tôi nghĩ Hạ Vân Khâm bỏ quên, nhưng sau đó nhớ kĩ lại thì cây bút thường ngày Hạ Vân Khâm dùng cũng không phải loại bút máy ngòi vàng này, lại liên tưởng tới địa chỉ bưu điện của đơn thuốc lúc trước, đột nhiên tôi nghĩ đến một người trong tòa nhà của các người, nếu đúng là người này thì đám người Hạ Vân Khâm gặp phiền phức rồi."

Trên lưng Hồng Đậu chảy ra một tầng mồ hôi mỏng: "Hướng tiên sinh?"

Peter Vương rất lo lắng, nắm tóc nói: "Hướng Kỳ Thịnh cũng làm việc ở Aurora, lúc trước khi mấy người Vân Khâm điều tra ngõ Đồng Phúc, ngoại trừ tra ra Khâu tiểu thư là người buôn bán tình báo, còn tra ra được Hướng Kỳ Thịnh là thành viên tổ chức yêu nước, sở dĩ thường hay lên báo nói mấy câu cổ hủ là để che giấu thân phận thật của mình mà thôi...."

Nhất thời Hồng Đậu nhớ tới những bài viết trên báo kia, chẳng trách làm thế nào cô cũng không nhìn ra được "hơi thở tiến bộ" trên người Hướng tiên sinh, hóa ra là vì những lý luận ấn tượng ban đầu lúc đó đã ảnh hưởng tới cô.

"Hướng Kỳ Thịnh đã từng hợp tác với chúng tôi trong vụ ám sát Ngũ Như Hải, mặc dù bề ngoài đám người Vân Khâm không tỏ vẻ gì, nhưng đều ngầm kính nể ông ta. Theo chúng tôi điều tra thì từ đầu tới cuối đống vàng này đều không ảnh hưởng gì đến tổ chức của Hướng Kỳ Thịnh, nếu ông ta tự mình mua thuốc độc, lại đến gần chỗ ở của Trần Bạch Điệp điều tra, tôi nghi ngờ ông ta có hai thân phận, điều này cũng có thể giải thích được tại sao vụ ám sát Ngũ Như Hải lại thất bại, cũng đủ căn cứ để đánh giá lại ông ta."

Hồng Đậu hoảng hốt không thôi, phải hít sâu một hơi mới có thể giữ được nhịp thở bình thường, nhìn thoáng qua radio trên bàn, vội đứng dậy, vừa vặn lên nghe thì quả nhiên đang nói tới chuyện có rất nhiều người tràn vào tô giới.

Peter Vương lại nói: "Có câu châm ngôn "binh mã chưa động, lương thảo đi trước" (1), dựa vào một trận chiến, dù là Ngũ Như Hải hay kẻ địch thì cũng đều nóng lòng muốn có được đống vàng kia, đến bước này rồi, chắc chắn nhóm người Hạ Vân Khâm sẽ phải lập kế hoạch mới, bây giờ tôi lo nhất là



trong lúc Vân Khâm đang tìm tòa nhà thứ bảy thì Hướng Kỳ Thịnh sẽ lấy thân phận người của tổ chức yêu nước để cố ý tiếp cận họ, phần lớn những người trong tổ chức đều có nhiệm vụ khác nhau, chuyện tìm vàng chỉ có mấy người Vân Khâm và Rhyt phụ trách, mọi người muốn đưa tin tức, nhưng trong tổ chức không ai biết họ ở đâu cả. Hồng Đậu, trong những người tôi biết, chỉ cô là có bản lĩnh từng nhìn thấy sẽ không quên, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, Hạ Vân Khâm có từng tiết lộ cho cô về tin tức của tòa nhà thứ bảy không?"

(1) Binh mã chưa động, lương thảo đi trước: Trước khi làm việc gì đó thì nên chuẩn bị sẵn sàng, đầy đủ.

Tim Hồng Đậu đập nhanh bất thường, cô xoa bụng theo bản năng, cô là người muốn Hạ Vân Khâm bình an trở về hơn ai hết, nhưng đầu tiên cô phải xác nhận một chuyện đã.

***

Tô giới chung.

Trời vẫn chưa sáng, từ xa tiếng bom đạn làm rung chuyển cả bầu trời, mọi người dân đều bừng tỉnh, nhà nhà người người đều mệt mỏi, lối vào tô giới đã thiết lập trạm gác, mấy thông báo của lãnh sự quán Anh và Mỹ đều vô dụng, trên đường đi, tiếng gào khóc vang lên không ngừng, khắp nơi đều là dòng người, nếu đặt mình vào đó, chỉ cần một giây sẽ cảm thấy nhìn mà đau lòng. Chưa bị thất thủ mà đã tàn tạ như vậy, nếu gót sắt của quân xâm lược chính thức bước vào, cảnh tượng tan nát tiêu điều chỉ tưởng tượng thôi cũng làm người ta run sợ.

Thật vất vả mới xông vào được tô giới, tạm thời người dân đều tìm cách để có được tấm thẻ phòng thân, nhưng vì tới gần vùng ngoại thành, chỗ có thể ở đã ít lại càng ít, trên đường đông nghịt, chỗ nào cũng chỉ thấy toàn người là người, xe của nhóm Hạ Vân Khâm bị kẹt trong dòng người, không di chuyển nổi, cũng may gần đây có không ít cửa hàng và nhà máy, mấy ông chủ nghe nói tô giới thu nhận dân tị nạn, sợ dân chúng nhân lúc loạn lạc mà tấn công vào kho hàng nên xung quanh cũng có không ít ô tô, xe của Hạ Vân Khâm trà trộn vào trong đó cũng không quá bắt mắt.

Đến trước một nhà máy bỏ hoang, ở trước cửa nhà thờ đã dựng một chỗ phát đồ ăn tạm thời, không ít người dân yêu nước đến chỗ này động viên dân chạy nạn, người trên xe ngồi quan sát một hồi, một người trẻ tuổi ngồi đằng sau tôn kính nói: "Là Hướng tiên sinh."

Lại nói: "Anh Hạ, vốn chỗ này thường ngày không có ai đến, vì trận chiến này mà có nhiều người xông vào tô giới chung như vậy, nhà máy ở vùng ngoại thành cũng khá nhiều, tìm từng cái thì tốn rất nhiều thời gian, trời gần sáng rồi, chúng ta liên lạc với những người khác thế nào đây?"

Hạ Vân Khâm lấy một điếu thuốc trong túi quần ra, châm lên, im lặng nhìn về phía nhà máy.

Rhyt nhìn người trẻ tuổi đó một cái rồi nói: "Dư Duệ, đây lần đầu tiên cậu chấp hành nhiệm vụ, lúc gặp chuyện thì nghĩ nhiều nói ít thôi."

Dư Duệ mỉm cười, xấu hổ nói: "Biết rồi ạ."

Đi đến một đoạn mà hai bên đều là lối đi chật hẹp của mấy tòa nhà, Hạ Vân Khâm và Rhyt đỗ xe vào một góc khuất.

Nhân lúc trời tối, mọi người bỏ xe lại, lúc đi ngang qua một cửa hàng đã đóng cửa, Rhyt và Dư Duệ nhẹ nhàng lẻn vào.

Hạ Vân Khâm đi ngược dòng người một lát, đột nhiên va phải ai đó, chỉ nghe có tiếng trẻ con khóc ré lên, một giọng nói ngạc nhiên vang lên: "Ơ, Hạ tiên sinh, sao cậu cũng ở đây?"

Hạ Vân Khâm nhìn sang, hóa ra là hai vợ chồng Bành thợ may, anh cười nói: "Gần đây có một nhà máy của Hạ gia, tôi đến hỗ trợ chuyển vật tư đi nơi khác, hai người đi đâu thế?"

Vợ chồng Bành thợ may cười nịnh nọt: "Chúng tôi định về quê lánh nạn."

Nhóm người Dư Duệ đã lên lầu, vẫn chưa thấy Hạ Vân Khâm lên nên ngó xuống qua cửa sổ thì thấy anh đang đứng trên bậc thang nói chuyện với gia

đình bốn người nào đó.

Dư Duệ nhìn kỹ lại, cảm thấy hết sức ngạc nhiên, rõ ràng vẻ mặt của Hạ Vân Khâm rất bình tĩnh nhưng tay phải lại cẩn thận để trong túi quần, nhìn hình dáng thì có vẻ như chỗ đó đang giấu một khẩu súng.