Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 94: Sinh mệnh nhỏ (2)




Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Tin này được truyền xuống lầu dưới, mới đầu Hạ Mạnh Mai khá sững sờ, sau đó lập tức cười: "Vân Khâm vớ vẩn thật đấy, vợ nó cũng thế, thấy không khỏe mà cứ cho rằng bị cảm cúm, chẳng mảy may nghĩ đến việc mang thai gì cả." Dù nói thế nhưng nét mặt ông vẫn rất vui vẻ.

Hạ thái thái sai người hầu dâng trà cho Trình viện trưởng: "Nhớ ngày xưa tôi mang thai Vân Khâm cũng nghĩ mình bị cảm cúm thôi, Hồng Đậu còn trẻ, không hiểu chuyện cũng phải."

Hạ Ninh Tranh nói: "Tiếc là Vân Khâm vừa đi rồi, cậu ấy mà nghe được tin này chắc chắn sẽ vui lắm."

Đoạn lão gia và Đoạn thái thái im lặng một lúc, để giữ gìn thể diện nên cũng mỉm cười chúc mừng thông gia.

Mọi người đều là người hiểu chuyện, tuy Hạ Mạnh Mai và Hạ thái thái rất vui mừng, nhưng cũng không thể trắng trợn thu xếp mọi thứ trước mặt con dâu trưởng và thông gia, dù là vậy, hai người vẫn lôi kéo Trình viện trưởng hỏi thăm kỹ càng.

Trình viện trưởng chỉ nói dựa theo thói quen sinh hoạt ăn uống thường ngày là được, không cần bồi bổ thêm, hôm sau y tá bên ông sẽ mang ít vitamin của Mỹ sang, sau đó liền xin phép rời đi.

Đoạn Minh Y ngồi dưới lầu một lát, sau đó nói mình muốn lên chúc mừng em dâu rồi đứng dậy rời đi, theo phép lịch sự, Đoạn thái thái cũng đi lên lầu theo con gái mình.

Từ trong phòng Hồng Đậu trở về, trên mặt Đoạn Minh Y khá lạnh nhạt

không biết là vui hay buồn, một mình ngồi ở mép giường, cũng không thu xếp để nghỉ ngơi.

Đoạn thái thái vào phòng theo cô ta, đóng cửa lại: "Cảm thấy khó chịu à?"

"Đâu có." Đoạn Minh Y ấn ấn huyệt thái dương, "Con thấy hơi mệt mỏi thôi."

"Mẹ con liền tâm, tâm trạng của con có thể lừa gạt người khác chứ không lừa được mẹ đâu. Lúc nãy Trình viện trưởng cũng nói rồi còn gì, chỉ cần điều trị cho tốt, cùng lắm thì 1-2 năm sau con sẽ có thể có thai thôi, mặc dù bây giờ em dâu con có thai, nhưng vẫn chưa rõ là trai hay gái mà."



Đoạn Minh Y nói: "Mẹ, sao mẹ cứ nghĩ đến mấy chuyện lạc hậu thế, em dâu là em dâu, con là con, con và Ninh Tranh còn chưa vội thì mẹ vội gì chứ, huống chi Hạ gia cũng không phải là gia đình bảo thủ gì đó, chưa bao giờ treo chuyện dòng dõi ở miệng cả."

Đoạn thái thái nhíu mày: "Phải, mẹ lạc hậu, nhưng con và Ninh Tranh kết hôn đã 2 năm rồi cũng chưa có động tĩnh gì, kết quả em dâu của con vừa vào cửa đã mang thai, mẹ chồng con vốn đã bất công, nhỡ sau này cha chồng con cũng thương con thứ hơn thì phải làm sao?"

"Con cũng đổi bác sĩ rồi, thời gian tới cứ từ từ điều dưỡng là được mà, mẹ đấu đá ở Đoạn gia bao nhiêu năm như vậy vẫn chưa đủ à, lại đến tận đây dạy con nữa, mẹ không mệt sao?"

"Mệt chứ." Đoạn thái thái phì cười, "Nhưng ai mượn Đoạn lão gia bất công, không đấu đá ư? Không đấu đá thì năm đó lúc chúng ta ra ở riêng đã bị đám vợ hai vợ ba đó giành hết phần rồi. Dù xã hội hiện nay thay đổi thế nào đi chăng nữa, nhưng đã là nhà giàu thì sẽ không thể không đấu đá. Lúc nãy con cũng thấy đấy, Hồng Đậu chỉ nói mỗi một câu không khỏe, Nhị thiếu gia đã sắp xếp công việc mời viện trưởng bệnh viện Tế Đức đến tận nhà khám bệnh rồi, đấy là còn chưa kể đến việc cha mẹ chồng con thấy chuyện này rất bình thường, như thể Ngu Hồng Đậu kia chính là châu báu vàng ngọc vậy, còn chiều chuộng hơn cả con nữa, nếu sau này..."

"Mẹ." Vẻ mặt Đoạn Minh Y mất bình tĩnh, "Rốt cuộc mẹ muốn nói gì?"

Lần đầu Đoạn thái thái nhìn thấy vẻ mặt này của con gái, bỗng dưng nhớ tới những lời đồn lúc trước, thấp giọng hỏi: "Năm đó ở trường trung học, Nhị thiếu gia đã theo đuổi con à?"

Trong đầu Đoạn Minh Y hiện lên hình ảnh của thiếu niên đẹp trai năm đó, so với anh trai mình thì dáng vẻ anh ít nghiêm túc hơn một chút, anh thường hay mỉm cười, lúc đó nhiều người theo đuổi cô ta như vậy, nhưng chỉ có mình anh lại không thích cô ta. Thời thiếu nữ thì ai chẳng nhỏ mọn, mặc dù cô ta cũng không hẳn là thích anh, nhưng sau này khi nhớ lại chuyện cũ, cô ta vẫn không hiểu tại sao mình lại không thu hút được anh.

Sau đó cô ta gả cho Hạ Ninh Tranh, Hạ Vân Khâm cũng về nước, không bao lâu sau nghe nói anh có bạn gái, trùng hợp là người này lại còn đang là học sinh của cô ta nữa, sau khi nghe được tin này, cô ta bắt đầu để mắt đến Hồng Đậu, là một nữ sinh rất bình thường, trừ nhan sắc ra thì dù về gia thế hay học vấn đều kém cô ta.

Vốn tưởng anh chỉ chọn bừa đối tượng kết hôn để đối phó với các tin đồn bên ngoài, nhưng qua cuộc sống hàng ngày sau khi cưới của hai vợ chồng son thì có thể thấy là Hạ Vân Khâm yêu Hồng Đậu thật lòng.

Bây giờ nghe mẹ mình nhắc lại chuyện này, cô ta cụp mắt xuống, ậm ừ đáp.

Đoạn thái thái run lên: "Nếu Nhị thiếu gia đã từng theo đuổi con, mọi người lại còn đồn đại khắp nơi như vậy, kiểu gì em dâu con chẳng nghe được, nếu đã thấy không thoải mái vì chuyện này thì dù con có cố đối xử tốt đi chăng nữa thì cô ta vẫn sẽ đề phòng con mà thôi, mẹ chồng con chỉ chú ý nâng đỡ con thứ, mấy năm qua hai đứa anh trai con thua lỗ bao nhiêu con cũng tự biết rõ, bề ngoài nhìn thì hào nhoáng vậy thôi chứ thực ra là xoay đầu này đắp đầu kia, nếu còn tiếp tục như vậy, Đoạn gia chúng ta sớm muộn gì cũng biến thành cái xác không, đêm nay mẹ và cha con đã mặt dày đeo mo đến đây, nói đủ đường để mượn Hạ gia hai chiếc tàu thủy, giờ sắp chiến tranh rồi, chưa chắc nhà ta đã có thể vùng lên, nếu tiếp tục thua lỗ thì sau này con không còn dựa được vào nhà mẹ đẻ đâu, mà chỉ có thể dựa vào chính mình..."

Đoạn Minh Y đứng lên, lạnh lùng ngắt lời mẹ mình: "Mẹ ."

Đoạn thái thái kinh ngạc nói: "Hôm qua con gọi cho anh cả à? Sáng sớm nó đã đến nhà của chị cả Ninh Tranh, anh rể con làm công chức nhà nước, chẳng lẽ con tìm được cơ hội mới rồi nên anh cả con mới đi tìm anh ta?"

Đoạn Minh Y từ từ ngồi thẳng lưng lên, giọng nói cô ta đột nhiên mang theo ý tứ được ăn cả ngã về không: "Anh cả không biết kinh doanh, nhưng lại giỏi về kiến trúc. Mẹ đừng lo về chuyện này, chúng con có kế hoạch riêng rồi."

Ánh mắt Đoạn thái thái xuất hiện chút hi vọng: "Được, để về mẹ nói chuyện với nó, ngày mai con định về giờ nào, mẹ sẽ nhắc nó ở nhà đợi."



***

Hạ Trúc Quân nhận được tin liền vui vẻ hẳn lên, thậm chí còn không thèm quan tâm đến chuyện đi ngủ, vội chạy đi tìm chị dâu.

Hạ thái thái chỉ huy người hầu đổi chăn đệm trong phòng, đốt lò sưởi, chỉ sợ Hồng Đậu bị cảm lạnh.

Hạ Trúc Quân kéo Hồng Đậu đến nhìn trái ngó phải: "Không nhìn ra trong bụng chị dâu đang có một đứa bé đấy, không biết cháu sẽ giống anh hai hay chị dâu nhỉ? Nếu là con trai thì tốt nhất nên thông minh như hai người, nếu là nữ thì tất nhiên phải xinh đẹp như hai người rồi. Ôi, em mong được gặp đứa con đầu lòng của anh chị quá! Để em tính xem, mẹ ơi, mẹ nói là mang thai 10 tháng đúng không, vậy khoảng mùa hè sang năm là cháu bé sẽ ra đời nhỉ?"

Hạ thái thái suy nghĩ một chút, cười nói: "Cũng gần khoảng thời gian đó đấy."

Hạ Trúc Quân nói với Hồng Đậu: "Hồi bé, em đã từng ở Trùng Khánh vài ba hôm, nhớ là ở bên ngoài biệt thự Hạ gia có rất nhiều hoa tường vi màu trắng, cứ đến hè là hương hoa ngào ngạt sẽ tràn ngập khắp không gian, đến lúc

đó cháu bé được sinh ra rồi, em sẽ dẫn nó ra ngoài hái hoa chơi."

Hồng Đậu che miệng cười không ngừng: "Được." Hạ thái thái nhíu mày: "Con trật tự một lát xem nào, vừa nghe nói chị dâu có thai đã vui mừng đến vậy, làm gì có đứa bé sơ sinh nào có thể chịu nổi con chứ, con xem giờ này mấy giờ rồi. Được rồi, có gì ngày mai hẵng nói, giờ mau về phòng ngủ đi."

Hạ Trúc Quân phấn khởi nói: "Chị dâu, đêm nay anh hai không về, hay chị em mình ngủ chung đi."

Hạ thái thái khẽ trách: "Chị dâu của con đang mang thai, không chịu nổi sự quấy rối của con đâu." Tất nhiên là bà không đồng ý rồi.

Lúc này bên ngoài chợt có người gõ cửa, cười nói: "Nhị thiếu nãi nãi, Đại thiếu gia bên nhà thông gia gọi điện tới tìm ngài ạ."

Hạ thái thái hơi giật mình, vội nói với Hồng Đậu: "Ấy, quên chưa báo tin vui cho nhà thông gia biết rồi, đây là một tin rất vui, Hồng Đậu, con mau báo họ biết đi, để mẹ với anh trai con cùng chung vui với chúng ta."

Hồng Đậu biết điện thoại được chuyển đến phòng nào rồi, khi mới biết mình có thai cô đã phân vân không biết có nên gọi điện thoại không, cô cũng lo rằng sau khi mẹ mình nghe tin lại vui đến mức không ngủ nổi nên đành phải kiềm chế lại, nghe xong lời này của mẹ chồng, cô tiện thể đứng lên, cười nói: "Vâng ạ."

Đến thư phòng nghe điện thoại, nhưng đầu dây bên kia lại là Ngu Sùng Nghị: "Hồng Đậu, anh đã nhớ ra ai đi giày cỡ 39 rồi, không phải Khâu tiểu thư đâu."