Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 87: Người này trông quen quen (1)




Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Hồng Đậu vén ống tay áo của Hạ Vân Khâm lên để xem đồng hồ, đã 10 giờ rồi, Hạ thái thái thì không nói làm gì, nhưng sức khỏe Hạ Trúc Quân kém, hiếm khi thấy cô ấy thức đến tận giờ này.

Xem ra có việc rất gấp cần phải bàn bạc với hai vợ chồng.

Đến phòng của em tư, Hạ Vân Khâm theo thói quen gõ cửa phòng, nghe thấy ai đó bên trong đáp một tiếng mới mở cửa đi vào.

Mới tháng 11 nhưng lò sưởi nhỏ ở góc phòng đã được đốt, vừa vào cửa liền có một luồng hương thơm ấm áp lướt nhẹ qua mặt.

Trên người Hạ Trúc Quân vẫn mặc bộ âu phục ban ngày, chân thì đã đổi sang đôi dép lê satin màu hồng phấn, cả người nằm trên giường, câu được câu không nói chuyện với mẹ, dù nghe thấy anh trai và chị dâu tới nhưng cũng không quay đầu lại.

Hạ thái thái nghiêng người dựa vào sofa bằng nhung mịn màu cánh sen, trên người vẫn còn đeo trang sức, khoác tấm áo choàng bằng lông rái cá, sườn xám bằng nhung màu xanh sẫm, trên tay là một bát cháo tổ yến vẫn chưa động đến, vẻ mặt rất điềm tĩnh hòa nhã.

Hạ Vân Khâm quay người lại đóng cửa, ngạc nhiên nói: "Mẹ, đã khuya rồi, sao mẹ còn chưa ngủ?"

Hạ thái thái không để ý tới con trai, chỉ thân thiết hỏi Hồng Đậu: "Nghe nói mợ của con bị thương ở trường học à?"

Hồng Đậu ngồi xuống cạnh mẹ chồng, gật đầu: "Lúc vừa đưa tới phòng

khám mợ rất hoảng sợ, bây giờ miệng vết thương đã được khâu lại, những chỗ quan trọng cũng không bị thương, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày nữa là sẽ ổn."

Hạ thái thái vỗ vỗ ngực, vẫn thầm cảm thấy hơi hoảng sợ: "Không có chuyện gì là tốt rồi, có điều tra được là ai làm không?"

"Nhóm người Vương thám tử cũng đang điều tra, nhưng bây giờ vẫn chưa có manh mối rõ ràng nào cả."

Hạ thái thái nói: "Sáng mai mẹ sẽ bảo quản gia chuẩn bị quà đưa tới cho mợ của con. Xảy ra chuyện này, sợ là không diễn kịch được nữa rồi, cũng tốt, bây giờ bên ngoài không yên ổn, con và Trúc Quân cũng nên hạn chế ra ngoài vào buổi tối."

Hồng Đậu chỉ cười không đáp. Tình hình chính trị bây giờ càng ngày càng tệ, các sinh viên ai cũng tràn đầy lòng yêu nước, nhưng vì thân phận là sinh viên nên cũng bị hạn chế các hoạt động bên ngoài. Trừ những kịch bản truyền thống, đoàn kịch cũng dựng mấy kịch bản mới, mục đích đơn giản là ra sức chửi bới những quân xâm lược, châm chọc kẻ bán nước, lời kịch trước giờ đều rất chau chuốt, khá để tâm bố trí. Dần dần danh tiếng của họ cũng lan ra khắp các trường đại học ở Thượng Hải, mỗi khi có buổi biểu diễn mới ở trường đều có rất nhiều khán giả ở đủ mọi tầng lớp xã hội kéo tới xem.

Những lúc tình hình căng thẳng cũng khó tránh khỏi việc có người cố ý gây rối. Một hai năm qua, các sinh viên đều đã được rèn luyện, mặc dù chuyện tối nay rất ít khi xảy ra nhưng cũng không đến mức khiến đoàn kịch đóng cửa.

Cô không tiện phản bác lại mẹ chồng, chỉ cười nói: "Mẹ nói phải, giờ diễn kịch xong rồi, sắp tới con cũng đang định nghỉ ngơi một thời gian."



Hạ Vân Khâm thấy em gái chỉ nằm úp sấp không nói lời nào, sớm đã đi tới bên giường: "Anh hai với chị dâu tới mà em cũng không thèm dậy chào hỏi à?"

Lúc này Hạ Trúc Quân mới từ từ ngồi dậy, sắc mặt cô ấy vốn tái nhợt, lúc nãy nằm úp mặt xuống giường nên bây giờ nhìn hơi hồng hồng, sau khi ngồi

dậy cô ấy nhìn Hạ Vân Khâm, ngập ngừng gọi: "Anh hai."

Hạ Vân Khâm nhíu mày: "Có chuyện gì à?"

Đúng lúc này có người hầu tiến vào dâng trà, mọi người trong phòng đều im lặng, đợi người hầu rời đi Hạ thái thái mới mở lời: "Tối nay con vừa đưa em về thì Đoạn thái thái tới."

Đoạn thái thái? Hồng Đậu nghĩ một lát mới nhớ ra người mẹ chồng vừa nói là mẹ của Đoạn Minh Y.

"Mới đầu Đoạn thái thái kéo em tư của con xem xét một lượt, rồi hỏi thăm mẹ mấy câu về chuyện gia đình, sau đó lại kể là cháu trai ngoại của bà ấy vừa mới du học về, chính là Thịnh thiếu gia của công ty tàu thủy Thịnh Bác ấy, bà ấy nói cậu ta năm nay ngoài 20, học hành cũng được, dáng dấp khá tốt, tóm lại là có ý muốn để Thịnh thiếu gia cầu hôn em gái con."

"Thịnh gia?" Ý cười trên mặt Hạ Vân Khâm nhạt dần.

Hạ thái thái nói: "Mấy năm gần đây Thịnh gia làm ăn không bằng trước, Đoạn thái thái bỏ không ít tiền đầu tư để giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nào ngờ bên đó làm ăn thất bại khiến Đoạn gia cũng phải lao đao. Mấy công tử Đoạn gia học hành không tới nơi tới chốn, cũng chẳng có năng lực quản lý, mấy năm nay dù là Thịnh gia hay Đoạn gia thì cũng chỉ còn mỗi cái tiếng, Đoạn thái thái sợ tình hình chiến sự trở nên căng thẳng, nhét mỗi con gái vào Hạ gia vẫn chưa đủ nên cố tình nhằm vào em gái con, hơn nữa mẹ đoán trong chuyện này cũng không thiếu phần của Đoạn lão gia, anh cả con thì chắc cũng chẳng hỏi đến việc này đâu, nhưng còn chị dâu con, không biết nó có biết chuyện này không."

Hồng Đậu nhìn mẹ chồng, móc khóa của tấm áo khoác trên người của bà là đặc chế, không phải dùng vải thường hay vải da để may thành cúc áo đính vào, mà là một viên ngọc bích lớn màu xanh biếc, cùng màu với bộ hoa tai ngọc bích trên tai bà, dưới ánh đèn tỏa ánh hào quang rực rỡ.

Trước kia cô đọc báo, có bài viết về sự phồn vinh và con đường hiện đại

hóa công nghiệp của Thượng Hải, nói về những sản nghiệp được tích lũy qua nhiều thế hệ ở Thượng Hải, mà đề cử là Hạ gia, lúc gặp thời chiến, những sản nghiệp có nền móng yếu kém không tránh khỏi bị tổn hại, nếu không phá sản trong một đêm thì cũng phải chỉnh đốn cải cách. Nhưng dù tin tức bên ngoài biến hóa thế nào, từ trước đến nay Hạ gia vẫn vững như bàn thạch, giàu sang như vậy, có người mê tít mắt thì cũng không có gì kỳ lạ.

Hạ Vân Khâm cười một cái: "Chuyện hôn nhân của em gái khi nào thì tới lượt Đoạn gia xen vào vậy? Mẹ không cần nói nhiều với bà ấy, cứ từ chối thẳng mặt là được."

"Mẹ đã từ chối rồi, cha con còn đang ở bên ngoài chủ trì ủy ban di chuyển nhà máy Thượng Hải, nếu không mẹ đã trực tiếp nói chuyện cười này cho cha con nghe. Mà dù gì thì Đoạn gia cũng từng là gia đình có cuộc sống xa hoa, không ngờ đương gia thái thái lại phải đích thân đến tận cửa thuyết khách về chuyện hôn nhân của cháu trai ngoại. Được rồi, đây là một chuyện, mẹ đuổi Đoạn thái thái đi, về phòng tìm em gái con, kết quả nó đang ở trong phòng nghe điện thoại bị mẹ bắt gặp được, nó nói đối phương là sinh viên họ Dư, con và Hồng Đậu đều biết, muốn mẹ tự đi hỏi các con, cho nên mẹ mới gọi các con tới hỏi xem người đó là ai."

Hạ Vân Khâm nhìn Hạ Trúc Quân, lạnh nhạt hỏi: "Dư Duệ?"

Khuôn mặt Hạ Trúc Quân đỏ bừng lên, cô ấy lại nằm lên giường: "Chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều."

Hồng Đậu khá ngạc nhiên, Dư Duệ này, tướng mạo và phong độ đều vô cùng xuất chúng, vừa đến trường St. John liền có rất nhiều bạn học nữ mê mẩn anh ta, Hạ Trúc Quân coi trọng anh ta thì cũng không bất ngờ lắm.



"Phải." Hạ thái thái cười nói: "Con không làm gì cả, chỉ trốn trong phòng gọi điện thoại cho người kia thôi. Đứa bé ngoan, chuyện tối nay con cũng thấy rồi đấy, bây giờ có không ít người muốn cầu hôn con, mặc dù cha mẹ cũng không phản đối các con tự do yêu đương nhưng từ trước tới giờ con không có kinh nghiệm yêu đương, mẹ làm mẹ, hỏi thêm vài câu cũng không mất mát gì. Vân Khâm, con đã quen biết Dư Duệ, con nói cho mẹ biết xem nó là con trai nhà ai vậy?"

Hạ Vân Khâm ngồi xuống bên cạnh Hồng Đậu, uống một ngụm trà từ cốc của cô rồi mới nói: "Người này là cháu trai trưởng của hiệu trưởng Dư Thực Thành trường đại học Thượng Hải, hiện cha cậu ta đang là chủ biên của tờ Hồng Báo, mẹ là con gái trưởng của phó bí thư nội các của Bắc Bình trước đây - Từ Khả, kể ra thì cũng là dòng dõi thư hương, nhưng rốt cuộc Dư Duệ này ở trường học thế nào, con cũng không tìm hiểu."

Giọng điệu của anh khá thờ ơ, hình như cũng không đồng ý việc này.

"Con gái trưởng của Từ Khả?" Hạ thái thái kinh ngạc, "Trước đây mẹ cũng đã gặp Dư thái thái vài lần, thì ra Dư Duệ là con trai của bà ấy."

Giọng điệu bà cũng thả lỏng hơn trước khá nhiều, biết rõ đối phương là ai rồi nên cũng bớt đề phòng.

Hạ Vân Khâm hỏi Hạ Trúc Quân: "Em tư, anh cũng không biết em có số điện thoại của nhà cậu ta. Anh và Dư Duệ này mới gặp có mấy lần, phẩm hạnh của cậu ta thế nào em hoàn toàn không biết..."

"Tối nay lúc nói chuyện phiếm em đã biết rồi." Hạ Trúc Quân đứng thẳng dậy, ngồi sát xuống bên cạnh Hồng Đậu, ấp úng: "Huống chi em là người chủ động gọi điện mà, anh hai, em cảm thấy thái độ tối nay của anh rất kỳ lạ."

Hạ Vân Khâm nhìn Hạ Trúc Quân, cũng không rõ là anh đang vui hay giận

Hồng Đậu cười hỏi: "Dư Duệ cho em số điện thoại hay em chủ động đưa số mình cho cậu ta thế?"

"Anh ấy gọi cho em trước, sau đó em gọi lại." Hạ Trúc Quân chăm chú nhìn Hạ Vân Khâm, khẽ nói, "Anh hai, anh không thích Dư Duệ à, sao em luôn cảm thấy anh có thành kiến với anh ấy thế?"

Hạ Vân Khâm nhướng mày, đang muốn nói tiếp, Hạ thái thái vội nói: "Anh hai con chỉ có một mình con là em gái, trước giờ đều rất thương con, bây giờ con yêu đương, sao nó có thể mặc kệ con được?"

Hạ Trúc Quân bĩu môi: "Nhưng con đã nói hết chuyện của con và anh ấy cho mọi người rồi, mẹ à, mẹ còn gì muốn hỏi nữa không? Khuya quá rồi, con mệt."

Hạ thái thái nhìn đồng hồ tây, cũng quá 12 giờ rồi, sắc mặt con gái không tốt, đành phải nói: "Cũng được, con nghỉ ngơi trước đi, cha con chắc cũng sắp về rồi, mẹ đi sai người hầu chuẩn bị bữa khuya đây."

Hạ Vân Khâm nhìn chằm chằm em gái một hồi, sau đó im lặng đưa Hồng Đậu về.

Vừa về phòng, Hồng Đậu cởi áo khoác ra, cười nói: "Em tư nói không sai, em cũng cảm thấy anh không thích Dư Duệ kia."

Hạ Vân Khâm nhận lấy áo khoác của Hồng Đậu, tiện tay ném lên ghế sofa

ở gian ngoài, ngừng lại một chút rồi theo cô vào buồng trong: "Nói tóm lại anh cảm thấy Dư Duệ khá quen mặt."

Hồng Đậu kinh ngạc quay đầu nhìn anh: "Quen mặt?" Giọng điệu của Hạ Vân Khâm không giống với thường ngày, nếu nói quen mặt, chắc không phải là kiểu quen biết xã giao.