Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 66: Đọ sức (2)




Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Tin Đặng Quy Trang chết vẫn chưa truyền ra ngoài, bên ngoài nhà anh ta chỉ có trợ lý của Peter Vương và người Hạ Vân Khâm phái tới để canh gác, mặc dù đã báo cảnh sát nhưng tạm thời người vẫn chưa tới, cả ngõ chìm trong im lặng.

Hạ Vân Khâm dừng xe ở đường cái, vừa tới cửa liền gặp Peter Vương, ông mới kiểm tra phòng một lượt, thấy Hạ Vân Khâm tới, ông liền báo cáo: "Thời gian tử vong của Đặng Quy Trang là khoảng 11 giờ hôm qua, lúc đó người của tôi chưa tới. Trước mắt Đặng Quy Trang vẫn đang sống một mình, trong nhà chỉ thuê một người hầu, chạng vạng tối hôm qua Đặng Quy Trang nói hai ngày tới anh ta muốn tĩnh tâm làm việc nên để cho người hầu ra ngoài ở vài hôm. Đúng lúc người này phải về nhà chăm sóc người thân nên về nhà ở một đêm, hôm nay lại vội chạy đi bốc thuốc, đến chạng vạng tối mới mang đồ ăn đến cho chủ mình. Đặng Quy Trang thắt cổ ở thư phòng lầu hai, nhưng lần này hiện trường hơi khác."

Hạ Vân Khâm tiến vào phòng khách, quả nhiên thấy người hầu Đặng gia đã dẫn anh vào nhà lần trước đang hoảng sợ ngồi một bên, trên bàn có đặt bộ ấm chén để uống trà, nhưng lúc này có vẻ trà đã nguội, bên cạnh là chiếc gạt tàn men Tây, nhưng nhìn có vẻ rất mới, không hề có chút khói bụi nào.

Anh cụp mắt, bước nhanh lên lầu.

Thi thể Đặng Quy Trang đã được đỡ xuống, anh vẫn nhớ lần gặp trước của hai người, dáng vẻ Đặng Quy Trang khi đó lôi thôi lếch thếch, đầu tóc rối bời, lần này tóc anh ta đã được chải rất gọn gàng, chân đi một đôi giày da bóng loáng, trên người mặc trường bào màu xanh thẫm mới tinh.

Anh ngồi xổm xuống nhìn kĩ thi thể.

Trước đó Peter Vương đã kiểm tra sơ qua thi thể, có thể thấy rất rõ vết hằn của dây thừng bên trong cổ áo, kiểm tra thêm thì trên thi thể không có bất kì vết thương nào khác, theo dấu vết trên móng tay và tỉ lệ xuất hiện vết trên người thì nguyên nhân tử vong chắc chắn là do ngạt thở, bên cạnh thi thể cũng có vài đầu lọc thuốc lá, Peter Vương đã dùng túi giấy thu lại, đúng là nhãn hiệu Trường Nhạc.

Anh đứng dậy nhìn ngắm xung quanh, trong phòng có một chiếc thang mới mở, có lẽ là Peter Vương đã tạm lấy ra để xem xét xà nhà, anh leo lên đó mới biết tại sao Peter Vương nói vụ án này khác mấy lần trước, dựa theo phạm vi bụi bặm trên xà nhà, lần này biên độ giãy giụa của nạn nhân nhỏ hơn rất nhiều, nhìn rất phù hợp với việc treo cổ tự sát.

Anh nghi ngờ trèo xuống khỏi thang, lấy đèn pin khỏi túi ngực, cẩn thận kiểm tra các ngóc ngách trong phòng, nhưng kiểm tra xong thì không hề thấy dấu vết gì của công cụ giết người mấy lần trước, anh ngạc nhiên đến mức đứng ngây ra giữa phòng.

"Chẳng lẽ là tự sát?"

Anh nghi ngờ nhìn về phía tàn thuốc dưới đất.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Peter Vương nhìn lên xà nhà, "Nhưng nếu là tự sát thì tàn thuốc này giải thích thế nào? Đặng Quy Trang hút thuốc lá xong mới thắt cổ tự tử, hay có người đứng bên cạnh vừa hút thuốc vừa nhìn Đặng Quy Trang từ từ chết hẳn rồi mới rời đi?"

Nếu là trường hợp thứ hai thì thật sự rất đáng sợ, hơn nữa Đặng Quy Trang có điên mới ngoan ngoãn treo cổ tự tử như vậy.

Hai người đi xuống lầu.

"Vương thám tử." Người hầu kia đến gần, anh ta run đến mức răng đập lập cập vào nhau, "Tiên sinh nhà tôi, đã, đã chết thế nào vậy? Không phải là bị ai đó hãm hại chứ?"

Hạ Vân Khâm cầm ấm trà lên xem xét một lúc, lá trà bên trong rất dày, màu trà cũng khá rõ ràng.

Là trà Bích Loa Xuân.

Anh hỏi: "Ngày thường tiên sinh nhà cậu hay uống Bích Loa Xuân à?"

Người hầu kia ngơ ngác lắc đầu: "Không, tiên sinh nhà tôi thường uống trà ngân châm (1), lúc đãi khách cũng chỉ dùng trần trà, Bích Loa Xuân là trà mà bạn tiên sinh tặng làm quà, vì là trà búp Minh Tiền (2), màu trà rất đẹp nên chỉ khi có khách quý tiên sinh mới lấy ra đãi khách."

(1) Bạch Hào Ngân Châm Trà là loại trà nổi tiếng nhất của loại trà trắng hay Bạch Trà, là một trong những "Thập Đại Danh Trà" của Trung Quốc.



(2) Trà búp Minh Tiền: loại trà làm từ búp trà hái trước tiết thanh minh.

"Hôm qua trước lúc về nhà, Đặng tiên sinh có dặn cậu pha trà không?"

"Không hề."

Peter Vương đến gần nói: "Vậy là trà này do đích thân Đặng Quy Trang pha?"

Hạ Vân Khâm nhìn chén trà, nghĩ thầm, chắc hẳn Đặng Quy Trang đã biết rõ rằng người này sẽ đến nhà thăm mình, nếu không thì sao lại sai người hầu rời đi, rồi khi người nọ đến, anh ta còn đặc biệt tự tay pha bình trà mới để chiêu đãi đối phương?

Người quen? Bạn cũ?

Anh hỏi tiếp: "Trong nhà có điện thoại không? Mấy ngày nay Đặng tiên sinh có nhận được điện thoại của ai không?"

"Trong nhà không có điện thoại, trước giờ tiên sinh vẫn rất yên tĩnh... Vốn

dĩ ngài ấy không hề thích mấy thứ đồ tây đấy."

Hạ Vân Khâm và Peter Vương nhìn nhau, vậy là Đặng Quy Trang đã biết người đó sẽ đến nhà bằng cách nào đó khác.

Peter Vương đã sớm kiểm tra các loại thư từ và ảnh chụp trong ngăn kéo nhà Đặng Quy Trang, sau khi xem xong thì cẩn thận cất lại chỗ cũ, vì không cần xem nội dung, chỉ nhìn bên ngoài thôi cũng thấy không có bất kì tên người nào trùng với khách mời tới dự hôn lễ của Hạ Vân Khâm và Hồng Đậu.

Hạ Vân Khâm quay lại lầu hai, anh biết rõ tính cẩn thận của hung thủ, dù có tiếp tục tìm kiếm ở thư phòng cũng vô ích, nhưng vẫn thử mở ngăn kéo bàn làm việc ra, kiểm tra lại các loại thiệp mời được gửi tới Đặng gia trong vòng nửa tháng qua, nhìn hết một lượt mà vẫn không phát hiện ra điều gì, anh đành phải đi xuống lầu.

***

Tin tức lan truyền ra ngoài, dù đã tối muộn nhưng vẫn có không ít người đến biệt thự Hạ gia làm khách, ngay cả Cố thái thái cũng dẫn Cố Quân đến, có rất nhiều khách khứa đến thăm, Hồng Đậu bận dùng cơm với các nữ quyến, vì Hạ thái thái cố tình tỏ ra mình rất coi trọng Hồng Đậu nên Đoạn Minh Y cũng chuyển sự chú ý của hơn nửa các khách mời lên người Hồng Đậu, cả tối Hồng Đậu đều bận tiếp khách, không thể về nổi phòng để nghiên cứu danh sách khách mời, lại càng không thể trao đổi tình tiết vụ án với Cố Quân.

Đến 8 giờ, không biết ai đó lâu lắm mới về Thượng Hải, đề nghị mọi người đến rạp hát lớn Tây, xem người phương Tây biểu diễn kịch của Shakespeare, các thái thái khác cũng thấy ý kiến này rất hay, mọi người đều đồng ý đi xem kịch. Hạ gia liền cho người chuẩn bị xe ngựa đưa các thái thái và tiểu thư đến nhà hát.

Hồng Đậu vốn định đi cùng mọi người, nào ngờ đúng lúc này Hạ Vân Khâm lại trở về, đi đến cửa thì gặp mọi người, Trịnh lão thái thái - một vị thái thái đức cao vọng trọng cười nói với Hạ thái thái, "Bà già này không hiểu tiếng nước ngoài, thiếu gia Hạ gia đều giỏi tiếng Anh, tiếc rằng Đại thiếu gia xưa nay vốn luôn đứng đắn, nghiêm túc, không hài hước, khéo ăn nói bằng

Nhị thiếu gia đây. Không biết liệu Nhị thiếu gia có rảnh không? Hay là đi xem kịch cùng chúng tôi đi."

Hạ Vân Khâm không muốn đi lắm, nhưng trưởng bối đã mời thì cũng không tiện từ chối, anh nhìn Hồng Đậu một lát rồi cười nói: "Trưởng bối đã mời, tất nhiên là cháu không dám không đi rồi, bác cứ đi trước cùng mọi người, vãn bối sẽ theo sau."

Hạ thái thái cười nói: "Vậy con nhớ tới sớm, cũng đừng để vợ con phải chen chúc với mọi người làm gì, lát nữa con tự lái xe chở Hồng Đậu tới."

Hồng Đậu liền kéo Cố Quân đứng lại, đợi xe ô tô chở mọi người khuất khỏi tầm mắt cô mới định lên xe, lại nhớ ra mình quên chưa lấy danh sách khách mời ở buổi lễ, định về phòng lấy thì Hạ Vân Khâm ngăn cô lại: "Vương thám tử có."

Hồng Đậu ngạc nhiên: "Lát nữa chúng ta gặp Vương thám tử sao?"

Hạ Vân Khâm mở cửa xe giúp Hồng Đậu và Cố Quân, đợi hai người lên xe rồi anh mới ngồi vào ghế lái.

Cố Quân định bảo Hạ Vân Khâm cho cô đi nhờ về biệt thự Cố gia nên trước khi xe chạy cô liền nói với Hồng Đậu: "Ngày mai có tiết quốc ngữ của thầy Nghiêm, tớ học không giỏi bằng cậu, cũng chưa cưới xin gì, trong mắt thầy tớ là sinh viên bình thường cần được đối xử nghiêm khắc, chứ không phải là sinh viên xuất sắc như cậu nên chắc chắn thầy sẽ không kiên nhẫn với tớ như đối với cậu đâu. Mai tớ không dám nghỉ học nên lát nữa có gì thì tớ sẽ đưa hết các tài liệu cho cậu, nếu cậu có gì muốn hỏi thì chỉ cần gọi điện đến biệt thự Cố gia là được."



Hồng Đậu vừa định đáp lời thì Hạ Vân Khâm nhìn đồng hồ, nói: "Vở kịch cuối cùng của rạp hát lớn bắt đầu lúc 9 giờ tối, bây giờ còn khoảng 5-10 phút nữa là sẽ bắt đầu. Bây giờ anh đang nghi ngờ hung thủ có quen biết em, Vương thám tử đang đợi chúng ta, chúng ta cứ đến đó gặp nhau đã rồi kiểm tra lại các manh mối, xem liệu có thể tìm ra hung thủ trước khi Bạch Phượng Phi lên sân khấu diễn không."

Cố Quân nghe Hạ Vân Khâm nói vậy, lòng tò mò lại trỗi dậy nên không nhắc chuyện về nhà sớm nữa.

Hồng Đậu nói với Hạ Vân Khâm: "Anh xem hiện trường vụ án của Đặng Quy Trang chưa? Anh ta cũng bị giết bởi cùng một hung thủ à?"

Hạ Vân Khâm nói ra suy luận của mình.

Hồng Đậu và Cố Quân sợ hãi nhìn nhau, "Chuyện này đúng là rất quái dị, sao Đặng Quy Trang lại ngoan ngoãn treo cổ tự tử?"

Hạ Vân Khâm: "Bọn anh vẫn không biết liệu vụ án này có liên quan gì đến hai vụ án treo cổ ở phố Xuân Oanh năm đó hay không. Hồng Đậu, em cẩn thận ngẫm lại xem, liệu trong số những người em quen biết, có người nào phù hợp với những miêu tả của chúng ta về hung thủ vụ án này không?"

Hồng Đậu từ từ lắc đầu: "Cả tối này em đều nghĩ về vấn đề này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong số những người em quen, không ai có vẻ là hung thủ cả."

Cố Quân cũng lắc đầu: "Hồng Đậu còn không nhớ nổi thì tôi càng chẳng nghĩ ra."

Rạp hát lớn cách đây không xa, đi một lúc đã đến rạp hát lớn nhưng Hạ Vân Khâm lại không hề có ý định muốn đỗ xe, trái lại, anh rẽ vào một con đường ven rừng gần đó, đi đến tận cuối đường rồi mới dừng xe lại.

Hồng Đậu và Cố Quân xuống xe xem xét, đây là một tòa nhà cực kì yên tĩnh, Hạ Vân Khâm kéo Hồng Đậu tiến đến gần, vừa bấm chuông, lập tức đã có người đến mở cửa, là một vị quản gia khoảng 40 tuổi, thấy Hạ Vân Khâm và Hồng Đậu, ông ta liền khom người: "Nhị thiếu gia, Nhị thiếu nãi nãi."

Sau đó gật đầu với Cố Quân ở phía sau: "Cố tiểu thư."

Hồng Đậu chưa kịp ngạc nhiên thì Hạ Vân Khâm đã dẫn cô và Cố Quân đi vào trong, Hồng Đậu vừa đi vừa nhìn xung quanh, thấy đây là một tòa biệt thự

được bố trí rất xa hoa, khéo léo, thầm đoán đây cũng là biệt thự của Hạ gia.

Hạ Vân Khâm cười nói: "Trong nhà bây giờ Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, chỗ này coi như yên tĩnh, khá phù hợp để phân tích vụ án."

Nói xong, ba người liền đi thẳng qua một khoảng sân nhỏ đến tòa nhà chính.

Trong phòng khách có treo một chiếc đèn chùm thủy tinh hình chuông, cả căn phòng được chiếu sáng như ban ngày, Peter Vương và anh trai cô đã ở sẵn đó, có vẻ như đang bàn bạc về các manh mối mà hai người tìm được.

Thấy ba người đến, Ngu Sùng Nghị lập tức đứng dậy nói: "Cuối cùng cũng tới rồi."

Peter Vương hỏi Hạ Vân Khâm: "Vị nhân vật lớn của Nam Kinh kia đã tới Thượng Hải rồi sao? Tin chính xác đấy chứ? Bạch Phượng Phi kia cũng không trốn nổi nữa đúng không?"

Hạ Vân Khâm cầm tờ danh sách khách mời được tính bằng đơn vị hàng nghìn có chi chít chữ đang được để sẵn trên bàn lên, "Ngày mai người kia sẽ tới rạp hát Khắc Vũ xem hí khúc, nếu tin tức lan truyền ra ngoài thì chúng ta có nhiều nhất là một buổi tối để tìm ra hung thủ. Trước tiên cứ thử thu hẹp phạm vi đi đã. Hồng Đậu, em cố nghĩ xem, lúc ấy Ngu gia đã mời những ai đến dự hôn lễ? Người nào có vóc dáng cao gầy, thường xuyên mặc trường bào mà lại có bàn tay to và cơ chân lớn?"

Hồng Đậu nhớ lại tình hình đêm đó, nói bổ sung thêm, "Người này không chỉ cao gầy, hắn còn đi lại rất nhanh nữa."

Cô từ từ đọc danh sách khách mời: "Cha em là con một, họ hàng thân thích của Ngu gia vốn cũng không nhiều, trừ gia đình nhà cậu em thì hôm cưới nhà em chỉ mời mấy người lớn tuổi là quản lý của cửa hàng, hàng xóm và vài vị giáo viên, bạn học đại học. Nhà em chuyển vào căn nhà ở ngõ Đồng Phúc được khoảng một năm rồi, cũng không quen biết quá nhiều hàng xóm, trừ đôi vợ chồng Bành thợ may ở dưới lầu thì mấy nhà khác gia đình em khá ít tiếp

xúc, hơn nữa mấy người này có vẻ như không muốn rêu rao thân phận mình, mặc dù có nhận thiệp mời nhưng không ai đến dự hôn lễ cả. Sau khi phát thiệp mời mẹ em cứ sợ Khâu tiểu thư ở lầu ba sẽ đến dự tiệc cưới, nhưng về sau thì bà biết được Khâu tiểu thư biết điều nên không đến dự, trong lòng bà khá băn khoăn nên còn đưa cả quà mừng lên lầu ba. Nếu như hung thủ đã từng xuất hiện ở hôn lễ thì chắc không phải những người hàng xóm này rồi. Về phần các tiên sinh và bạn bè ở trường đại học... Cao gầy mà có tay chân to thì cũng có không ít người."