Hồng Bì Hài

Quyển 1 - Chương 9




Thời gian hẹn sắp đến, tôi vội vàng cầm lấy túi xách da xuất môn. Mới ra sân khu chung cư, tiếng chuông điện thoại liền vang lên. Để có thể cùng Vệ Hải liên lạc, tôi cố ý mua cái điện thoại. Mỗi lần hẹn hò, nếu có điều ngoài ý muốn, chúng tôi sẽ nhắn tin bằng điện thoại. Mỗi lần tôi đều vào buồng điện thoại công cộng gọi để nói, sau đó dối Vệ Hải rằng tôi nhờ người nói giúp, cậu ấy chưa từng hoài nghi bao giờ.

Tưởng Vệ Hải có chuyện gì nên gọi cho tôi, lấy ra mới biết là đồng nghiệp nhắn tin. Điện báo chỉ viết “Có việc gấp xin gọi lại gấp!” Sau đó, tôi vọt vào buồng điện thoại gần nhất gọi lại. Nói chưa đến vài phút, thì ra chỉ là đồng nghiệp tăng ca có mấy cái văn kiện tìm không thấy, muốn hỏi tôi cất ở đâu. Thật sự là làm người ta dở khóc dở cười, tôi rõ ràng khi đi làm đã nói cho bọn họ, thật không rõ trí nhớ bọn họ đã tệ đến mức nào rồi. Nâng cổ tay xem đồng hồ, thời gian không ngờ qua thực mau. Tôi nhanh chạy tới chỗ hẹn, chuyện đồng nghiệp đã bị tôi quăng qua sau đầu, hiện tại tôi chỉ nghĩ đến Vệ Hải sẽ đưa mình lễ vật gì, là lễ vật như thế nào làm cho cậu ấy một bộ thần thần bí bí. Nghĩ nghĩ, tôi vui vẻ nở nụ cười. Muốn mau một chút nhìn thấy Vệ Hải, mau một chút nhìn thấy nam nhân tôi toàn tâm toàn ý yêu.

Đi đến nơi hẹn hò, Vệ Hải vẫn chưa đến. Tôi chờ một lát, vẫn là không thấy bóng dáng cậu ấy. Tôi đột nhiên sợ hãi, sợ cậu ấy lại giống như lần trước không một câu nói liền biến mất vô tung. Nhưng là, ngay lúc tôi bắt đầu tâm hoảng ý loạn, Vệ Hải xuất hiện, hai tay để trong túi quần chậm rãi đi đến. Chờ không kịp cậu ấy đến gần, tôi bước nhanh vọt vào trong lòng Vệ Hải. Đôi tay gắt gao ôm lưng cậu ấy, tôi nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, bối rối vừa rồi dần dần từ trong cơ thể run run bay đi.

Vệ Hải cũng ôm lại tôi, cúi đầu ở bên tai nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ: “Thực xin lỗi, Tiểu Gia. Tôi hôm nay tới chậm, làm em sốt ruột…” Tôi lắc đầu càng dùng sức ôm lấy cậu ấy. Tôi không cần cùng cậu ấy tách ra, không cần cậu ấy rời đi. Tôi đã đến mức không biết sẽ làm như thế nào đi qua những ngày không có Vệ Hải. Nhìn tôi rưng rưng nước mắt, cậu ấy mang theo một loại biểu tình đau lòng hôn môi tôi, ở trong lòng Vệ Hải, nhưng tôi lại cảm thấy một loại cảm xúc đau thương vây quanh tôi và cậu ấy.

Chúng tôi ôm nhau, lẳng lặng đứng ở một góc đường. Vệ Hải ôm tôi không nói lời nào, chúng tôi duy trì tư thế như vậy đã lâu. Tôi hoàn toàn khôi phục lại từ trong cảm giác sợ hãi mất đi Vệ Hải, nhưng vẫn là dựa vào trong lòng cậu ấy không chịu rời đi. Vệ Hải cuối cùng vẫn là chậm rãi buông tôi ra, nói với tôi: “Được rồi, Tiểu Gia. Tôi muốn mang em đến nơi này, em nguyện ý cùng tôi đi không?” Ánh mắt Vệ Hải không nhìn vào mắt tôi, mà theo ngón tay dao động trên mặt tôi. Tôi không chút do dự gật đầu, thậm chí không hỏi cậu ấy muốn dẫn tôi đi chỗ nào. Vệ Hải thấy tôi trả lời cũng không lập tức đưa tôi đi, mà là mang theo biểu tình rất trầm tĩnh dùng ngón tay nhẹ nhàng di động trên mặt tôi, làn mi, đôi mắt, sống mũi, vành tai… Cuối cùng dừng lại vuốt ve đôi môi, sau đó cúi người hôn tôi thật sâu.

“Môi em thật mỹ lệ Tiểu Gia à, sự xinh đẹp của em luôn có thể dễ dàng mê hoặc tôi…” Vệ Hải ở bên tai tôi nói ra những lời này, tôi hỗn loạn căn bản không thể hiểu cậu ấy nói lời này là ý tứ gì. Cậu ấy gắt gao ôm tôi, gọi một chiếc taxi. Ngồi trong xe, Vệ Hải vẫn là không có cố kỵ gì mà hôn tôi, làm hại người tài xế căn bản không dám nhìn hướng chúng tôi. Tôi lúc đầu bởi vì ngượng ngùng mà giãy dụa, nhưng rất nhanh liền chìm đắm trong nụ hôn lửa nóng. Son môi của tôi nhòe sang môi Vệ Hải, tôi lấy khăn tay cẩn thận lau cho cậu ấy, sau đó lại lấy son hồng tô lên môi mình.

Xe tiến vào một khu nhà trọ, dừng lại trước sân. Tôi và Vệ Hải xuống xe rồi vào thang máy đi lên tầng cao nhất, tầng mười sáu. Vệ Hải mở ra một cánh cửa, quay đầu nói với tôi: “Vào đi, Tiểu Gia. Nơi này chính là nhà của tôi.” Tôi cố đè xuống bất an trong lòng rồi đi vào, cẩn thận đánh giá nhà Vệ Hải. Đứng ở phòng khách mộc mạc, Vệ Hải ở phía sau tôi chỉ vào một cánh cửa nói: “Lễ vật cho em ở nơi đó, vào xem.” Tôi đẩy cánh cửa, thì ra đây là phòng ngủ. Đứng ở cửa, thứ đầu tiên ánh vào mắt chính là chiếc giường uyên ương. Bất an trong lòng tôi tăng lên, lui từng bước về phía sau muốn rời đi căn phòng làm tôi cảm thấy bất an. Không biết từ khi nào thì Vệ Hải đã đứng phía sau tôi, lúc tôi lui vừa lúc ngã vào trước người cậu ấy. Tôi lộ ra ánh mắt bất lực quay đầu nhìn Vệ Hải, cậu ấy lại dùng hai cánh tay chặn ngay cửa ngăn đường đi, dùng biểu tình khó hiểu mà nhìn tôi, khuyến dụ nói với tôi: “Nhìn xem, cái hộp trên giường kia chính là lễ vật tôi tặng em, chẳng lẽ em một chút cũng không tò mò tôi tặng em cái gì sao? Tiểu Gia…” Hai chữ cuối cùng mang theo hô hấp nóng hổi đốt bên tai tôi, khiến tôi cả người sinh ra một trận sợ run.

Tôi đành đi đến bên giường ngồi xuống, mở hộp ra, một màu đỏ tươi xuất hiện trong tầm mắt tôi. Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Vệ Hải.

Trong hộp, là một đôi giày da đỏ rất đẹp mà tôi và Vệ Hải từng thấy ở siêu thị. Nhớ rõ lúc ấy, đôi giày này hấp dẫn tôi thật lâu, không muốn rời đi. Nhưng bởi vì giá thật sự rất cao, tôi mới không thể không buông tha cho ý muốn mua nó trong đầu… Vệ Hải vì tôi mà mua nó sao? Này thật sự là tặng cho tôi? Tôi khó tin mà nhìn Vệ Hải đang cười yếu ớt.

“Thích không?” Vệ Hải đã ngồi bên người tôi, ôm tôi hôn trán. Điều tôi có thể làm chỉ là gật đầu biểu đạt sự hạnh phúc. Cậu ấy rút giầy trong tay tôi ra đặt ở một bên, chúng tôi nhanh chóng ôm nhau vong tình hôn. Bất tri bất giác, tôi bị cậu ấy đặt ở dưới thân, khi tôi thoáng khôi phục lý trí muốn đào thoát khỏi sức nặng của cậu ấy mới phát hiện, tứ chi đã bị Vệ Hải chặt chẽ chế trụ không thể nhúc nhích. Khi tôi đang lay động cổ tay bị cậu ấy kiềm giữ những mong cậu ấy buông ra, bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu trầm thấp:

“Gọi tên của tôi, Tiểu Gia! Dùng thanh âm khi em gọi điện thoại… gọi tên của tôi!”

Tôi bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn về phía Vệ Hải, cổ tay bị nắm chặt lúc này mãnh liệt truyền đến kịch liệt đau đớn. Vệ Hải hung tợn trừng mắt la lớn:

“Em vì cái gì phải – lừa – tôi?!”

Trước mắt tôi tức khắc một mảnh tối đen, muốn trốn tránh, chỉ mong này hết thảy cũng không từng thật sự phát sinh.