Hồng Bì Hài

Quyển 1 - Chương 6




Vệ Hải giống như tiêu thất rồi, không hề xuất hiện trước mặt tôi.

Một ngày, hai ngày, ba ngày… Tôi lo lắng cậu ấy xảy ra chuyện gì cho nên không thể đúng giờ tới gặp tôi. Tôi lại nghĩ tới cậu ấy nói có chuyện trọng yếu phải làm, có lẽ sự tình còn chưa xong xuôi cho nên cậu ấy không thể tới gặp tôi. Tôi mỗi ngày vẫn đến chỗ hẹn chờ đợi cậu ấy, liên tục một tháng tôi vẫn đợi không được người tôi tưởng niệm.

Tôi không tức giận mà tiếp tục chờ Vệ Hải. Chờ đợi cậu ấy có một ngày lại xuất hiện trước mặt tôi. Lại một tháng trôi qua, tôi vẫn không đợi được thân ảnh quen thuộc mà mình yêu say đắm. Kỳ thật trong lòng tôi đã sớm hiểu được là chuyện gì xảy ra. Cậu ấy cầm tiền của tôi biến mất vô tung, cậu ấy… lừa tôi. Chỉ là tôi vẫn không muốn thừa nhận chuyện này là sự thật mà thôi.

Vệ Hải, cậu việc gì phải tốn tâm tư gạt tôi? Chẳng lẽ cậu không hiểu tôi đối với cậu cảm tình sâu đậm sao? Chỉ cần là cậu muốn, tôi đều cho cậu. Trở về đi, tôi rất nhớ cậu.

Tôi khóc.

Vào ngày tôi hạ quyết tâm không đến đợi cậu ấy nữa, tôi đứng dưới trạm đèn đường mà chúng tôi vẫn từng ước định khóc. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, tôi vẫn là si ngốc đứng ở nơi đó, nhìn về hướng mỗi lần cậu ấy đến. Có lẽ… có lẽ, cậu ấy sẽ đến… Tôi ôm một tia ảo tưởng cuối cùng mà chờ. Trên đường, người ta quay đầu nhìn tôi rất nhiều, tôi tìm kiếm trong vô số gương mặt xa lạ, muốn nhìn thấy gương mặt tôi hằng nhớ kỹ. Nước mắt ướt đẫm hai mắt không ngừng rơi, sợ bỏ sót gương mặt đã điêu khắc trong tâm. Tôi khóc, tìm kiếm… Nhưng mà, khi tiếng chuông mười hai giờ vang lên, tôi tuyệt vọng

Tôi đem tất cả nữ trang giấu vào ngăn tủ, sau đó cầm đôi giày da đỏ mình trân ái ngồi thất thần thật lâu. Để được mang đôi giày này, tôi đem bản thân biến thành một nữ nhân… Lấy thân phận nữ nhân yêu một nam nhân, nhưng cuối cùng, tôi vẫn là bị từ bỏ. Nhìn đôi giày, lệ lại rơi. Tôi nhất định không thể được yêu sao? Ngay cả yêu người cũng không được sao? Vì cái gì? Vì cái gì tàn nhẫn với tôi như thế? Hung hăng, tôi đem giầy ném vào góc tường, nghĩ đến người đàn ông lừa dối tôi, tôi chỉ có thể bất lực thất thanh khóc rống.

Cuộc sống lại khôi phục lại quỹ tích trước kia. Tôi mỗi ngày đi làm, tan tầm, sau đó một mình ở nhà đọc sách, rồi phát ngẩn người… Cuộc sống nhàm chán đơn điệu lại tiếp tục nhất thành bất biến. Tôi vẫn sẽ nhớ tới Vệ Hải, nhớ tới tình yêu mà tôi dùng chỉ hai vạn tệ liền đổi đi. Trong đêm dài yên tĩnh thì lại nghĩ càng lợi hại hơn. Luôn ngủ không yên, tôi không thể không bắt đầu mượn thuốc ngủ, dần dần, thuốc ngủ trở thành vật không thể thiếu trong cuộc sống. Thực châm chọc là, đầu mùa thu, tôi liên tục hai lần nhận được bánh kẹo cưới từ đồng nghiệp. Nhìn bọn họ khoe ra ảnh kết hôn đưa cho các đồng nghiệp trong công ty, tôi ngay cả câu chúc mừng cũng nói không ra.

“Chúng ta cũng sẽ mang theo một đứa nhỏ đáng yêu tới nơi này chơi…”

“Tiểu Gia của tôi… Em có thể hiểu được tôi có bao nhiêu yêu em sao? Tiểu Gia của tôi… Thiên sứ của tôi…”

“Tôi sẽ có một đứa nhỏ tốt nhất trên đời…”

Những lời Vệ Hải từng nói trước đây lại vang lên bên tai tôi. Khi cậu ấy thâm tình nói với tôi những lời này, có hay không một chút yêu tôi… Cậu ấy từng ngồi ở ghế dài trong công viên nói với tôi những lời chẳng khác lời cầu hôn. Lời nói thâm tình như vậy, nụ hôn ngọt ngào như vậy, tất cả đều là giả sao? Có lẽ cậu ấy không có gạt tiền tôi, có lẽ cậu ấy xảy ra chuyện gì mới không thể tới tìm tôi, có lẽ… cậu ấy đối tôi, là thật sự có cảm tình…

Ý nghĩ của tôi lại sinh ra dao động. Vệ Hải không nhất định là gạt tôi tiền, cậu ấy có lẽ là có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nghĩ như vậy tâm lý của tôi dễ chịu rất nhiều.

Lại nhìn thấy Vệ Hải, vẫn là một buổi chạng vạng, tôi có vinh hạnh nhìn thấy một màn tiết mục thực quen mắt. Một vị độc thân nữ tử bị vài tên lưu manh tập kích, ngay thời điểm nguy hiểm sẽ xuất hiện một bạch mã vương tử vì chính nghĩa mà xông đến giải cứu, cuối cùng, người xấu bị vương tử đánh chạy, vương tử ôn nhu săn sóc hộ tống nữ tử rời đi… Đồng dạng gương mặt ba tên lưu manh, đồng dạng gương mặt bạch mã vương tử… Bất đồng là, lần này nữ nhân vật chính không phải… tôi.

Nhìn nam nhân kia cùng với một nữ tử khác rời đi, lòng tôi đau đến không thể tự ức chế. Ôm lấy ngực ngồi xổm trong góc tối, chỉ nghĩ đến thôi nước mắt cố giữ bao lâu lại mãnh liệt mà rơi.

Vệ Hải Vệ Hải… Người đàn ông tôi vẫn tưởng niệm lại ôn nhu ôm một phụ nữ khác, một nữ nhân chân chính. Những ôn nhu mỉm cười, ấm áp ôm ấp, ngọt ngào lời nói, cẩn thận chăm sóc… mỗi cái đều từng thuộc về tôi. Đó là của tôi! Vì sao mang cho người khác? Tôi không cần như vậy, tôi không cần cậu ấy đối với người khác cười dịu dàng… Tôi không ngừng khóc, vì Vệ Hải lừa tôi mà khóc. Vì Vệ Hải không thương tôi mà khóc. Vì tình yêu đã chết đi mà khóc. Vì… tôi không phải nữ nhân mà khóc. Lần này, hãy để cho tôi đem nước mắt khóc cạn đi…

===

nhất thành bất biến: một chút cũng không thay đổi