Trong lúc quân Thượng đang loạn, đội quân của Minh vừa lúc nãy còn chạy trốn, giờ các chỉ huy đã chấn chỉnh đội ngũ, ùa ngược trở ra, lao vào chém giết.
Lính hỏa mai cũng xếp đội hình đi theo.
Nạp đạn xong, lính hỏa mai sẽ lao nên bắn, rồi chạy lùi ra sau nạp đạn, lại chạy lên bắn.
Máy bắn đá chỉ tập trung bắn khoảng ở giữa, đã giúp chia cắt đội quân Chiêm- Thượng làm đôi, một nửa hoảng sợ lùi lại, một nửa không thể lùi và bị quân miền xuôi phản kích.
Lúc này, cả Minh, Kiệt hay bất kỳ tướng lĩnh nào đang có mặt cũng đều xuất trận.
Đây là trận quyết chiến rồi.
Thấy đối phương xông lên, Mala cắn răng cho quân xông lên, cho lính đi truyền lệnh cho hậu quân vượt qua mưa đạn đá mà vào ứng cứu, nếu không phần quân đang bị đánh có thể sẽ bị diệt gọn.
- Thưa tướng quân, địch có máy bắn đá bắn rất nhiều viên đá lớn, e rằng....
- Đạn đá nạp chậm, chỉ cần lao nhanh qua là xong.- Mala quát lớn
- Thưa tướng quân, địch có hỏa mai!- Một tiểu tướng thúc ngựa quay về báo cáo.
Không như người Thượng, người Chiêm giao tranh với Bách Việt, rồi Đại Hoa ở quy mô đủ lớn, nên họ được ăn qua món hỏa mai này, gặp nó cũng không như dân Thượng tưởng là địch có thứ thần khí nào đó.
Hơn nữa, tiếp xúc với hỏa mai nhiều, họ cũng biết điểm yếu của nó.
- Khốn kiếp!- Mala nhăn mày, rồi lão nhớ lại kiến thức đã biết về hỏa mai- Không sợ, hỏa mai bắn nổ đùng đùng thôi, sát thương rất ít.
Lấy khiên che có thể giảm bớt sát thương, quan trọng hơn là đối phương vừa bắn xong là phải lao lên, không cho chúng cơ hội nạp đạn bắn tiếp.
Tuy nhiên, nhiều người vẫn còn sợ hãi hỏa mai và máy bắn đá, không dám tiến, Mala liền lệnh ai dám lùi thì chém, ai tiến lên thì thưởng lớn, thậm chí thưởng vàng bạc hàng thiên.
Có lệnh như vậy, vài tướng lĩnh cũng phải liều mạng.
Quả thực đạn đá to có hiệu quả tinh thần lớn khi một viên đạn quật xuống, trúng người thì bét nhè, không trúng thì đất đá bay tứ tung cũng đủ dọa chết khiếp người ta, chứ thực tế hiệu quả sát thương không cao, tốc độ bắn chậm và chỉ có thể hoạt động
Quân miền xuôi tất nhiên cũng hiểu rõ yếu điểm của máy bắn đá, cho nên họ đã sớm có đối sách.
Thay vì đánh giáp lá cà theo hàng ngang, dàn trận đánh để đẩy lùi đối thủ, họ cho một đội quân xung phong vào hàng ngũ địch, chia cắt nhanh quân địch ra hai nửa, sao cho nửa bị kẹp vào giữa cánh quân kia xung phong và đại bộ phận quân miền xuôi có chứa tay tướng chỉ huy tiền quân.
Bắt giặc trước tiên phải bắt vua.
Đội quân đang làm nhiệm vụ chia cắt đội hình địch nhanh chóng chia ra làm hai, một nửa chặn địch đang tới, đội này do Lương Mếu và Mai Xuân Nghiêm chỉ huy, còn lại là đội quân nhận nhiệm vụ đánh giết Mala, do Trần Hựu Nhân và Trần Ngụ chỉ huy.
Lương Mếu vung cây giáo lệnh, hàng đầu tiên liền chống giáo xuống đất thật chắc, tạo nên bức tường giáo nhọn hoắt ngăn chặn những kẻ định lao tới, những hàng sau nâng giáo đặt lên vai hàng đầu tiên, nếu có kẻ từ từ tiếp cận, lách qua hàng giáo cắm trên mặt đất thì những ngọn giáo của họ sẽ chọc lòi bản họng chúng nó.
Những người lính cắm giáo xuống đất cũng không đứng không, họ lấy vũ khí ngắn như đoản đao ra, lăm lăm trên tay, người nào can đảm thì lách lên phía trước chém nhau với địch, người nào không thì đợi địch xông tới thì chém giết.
Bị đội của Lương Mếu chặn ngang, quân cứu viện chủ tướng phải chia bớt một phần quân lại, rồi chạy sang hai bên cánh đạo quân này.
Đang chạy qua đội của Lương Mếu, thì từ bên trong, những mũi tên bắn ra liên hồi, đó là do Mai Xuân Nghiêm chỉ đạo.
Địch đang chạy vội, không kịp che chắn, các xạ thủ cứ thế mà bắn, khiến chúng hoảng loạn.
Nếu có kẻ địch phản kích thì quân của Lương Mếu sẽ mang khiên ra che chắn, nếu chúng xông vào thì bị quân Lương Mếu chặn lại, còn đi tiếp thì lại bị xạ kích.
Thế là quân cứu viện tự động dãn cách khỏi khu vực quân Lương Mếu và Mai Xuân Nghiêm chặn đường này.
Vượt qua chỗ này, họ lại đối mặt một đội lính khác.
Quân miền xuôi qua một thời gian thử lửa, rèn luyện với chính quân Chiêm- Thượng đã có chút bản lĩnh.
Theo kế của Kiệt, quân miền xuôi tiêp tục tận dụng ưu thế phối hợp đội hình nhỏ, không tổ chức đánh dàn hàng ngang, phân rõ giới tuyến mà tạo thành các đội đội độc lập tác chiến ở quy mô vài trăm người, tạo thành những tụ điểm, chia cắt quân địch.
Như thế quân Chiêm Thượng không thể dễ dàng phát huy ưu thế quân số, tại một số thời điểm sẽ là bị đánh từ hai phía.
Quân địch cũng khá hỗn hợp gồm cả quân Chiêm lẫn quân Thượng, chưa từng hợp tác chiến đấu, không thể phối hợp tác chiến nên quân miền xuôi không lo bị tương kế tựu kế kẹp ngược.
Lúc này quân của tay tướng chỉ huy tiền quân cũng đã bị ép phải đi sâu vào chỗ của quân miền xuôi, đạo quân của Trần Hựu Nhân và Trần Ngụ đánh liều mạng, trong khi mặt còn lại không ngừng giảm cường độ tấn công, mở đường cho chúng vào chỗ chết, dù viên tướng cố hết sức ngăn cản, cũng không tài nào ngăn quân lính đi sâu vào chỗ địch, bản năng sinh tồn lắm khi vượt qua cả lý chí.
- Vẫy cờ báo hiệu xin cứu viện lần nữa!- Tay tướng chỉ có thể cố gắng chỉ huy toàn quân đánh trả, đồng thời xin cứu viện từ chủ tướng.
Mala ở bên ngoài biết địch đang định giết chủ tướng tiền quân, từ đó thắng quân bên mình dễ dàng, liền bảo cờ truyền lệnh vẫy hiệu báo tướng tiền quân yên tâm, cứu viện đang tới, còn ông ta thì lệnh toàn quân chuyển hướng đánh vào các vị trí khác.
Giờ muốn cứu viện cũng là khó.
Mala quyết định tương kế tựu kế, địch tập trung quân vào diệt tiền quân, lão cho quân đánh diệt các lực lượng khác của chúng, xem giá trị của tướng tiền quân bên hắn có so được với những cánh quân khác của địch không.
Đang chỉ huy quân ở một góc, Hoàng Anh Kiệt thấy em trai mình, thằng Tài chạy tới
- Anh Kiệt, Mala đã đi vào trận, hắn đang cho quân đánh các hướng khác nhau.
- Cũng giỏi đấy!
Cứu viện chủ tướng tiền quân sẽ hi sinh rất nhiều nhân mạng, thay vào đó đánh các hướng khác, nơi quân miền xuôi phải chia mỏng đội hình để tập trung diệt chủ tướng tiền quân.
Như thế sẽ gây tối đa thương vong cho bên mình, và dù chủ tướng tiền quân chết, bên mình cũng thương vong lớn, không thể truy kích hay tổng tấn công lại.
Chỉ tiếc cho Mala, hắn gặp Kiệt.
Hắn chia quân ra đánh các nơi, cũng có nghĩa là hắn cũng tự chia quân mình ra.
Kiệt lệnh tập hợp đội hỏa mai, lại bảo Tài và đội trinh sát đi dẫn đường cho hội Trần Ngụ, Trần Hựu Nhân tới chỗ Mala tập hợp.
Các thành viên trong đội hỏa mai đang phân tán ở nhiều nơi, cố lắm mới tập hợp được chừng một nửa, 50 người, nhưng thế là đủ.
Kiệt và họ nạp lại đạn cho hai khẩu súng là súng hỏa mai và súng hoa cải bắn đạn ghém, rồi đi tới nơi Mala chỉ huy.
Họ đi xuyên qua chiến trường cực nhanh nhờ đội trinh sát dẫn đường.
Tới nơi thì đám Trần Ngụ, Trần Hựu Nhân cũng tới, chỉ được phân nửa do cũng phải chạy cấp tốc.
- Mọi người chuẩn bị, bọn tôi bắn xong là tới lượt mọi người.
- Được!
Kiệt và đội hỏa mai tới, nhằm thẳng vào chỗ đông nhất mà bắn.
Tiếng súng vang lên, phạt ngã chỉ vài chục người, tiếp đó là đạn ghém bắn liền.
Đạn ghém sát thương không cao, nhưng tầm sát thương rộng, vài kẻ bị mảnh đạnh cắt qua, đau điếng người.
Kết hợp với tâm lý khủng hoảng khi nhìn thấy hậu quả loạt đạn đầu tiên, những kẻ có khi chưa bị thương tới mức phải ngã ra cũng tự lăn đùng ra.
Quân của Mala dù đã biết tiếng của súng hỏa mai, các tướng lĩnh trấn an, dọa nạt, vẫn phải hoảng sợ, có nhiều kẻ chạy ngược vào đội hình trong để không bị ăn phải thứ vũ khí đó.
Thế là hàng ngũ quân Mala rối loạn ngay.
Lính chen chúc tới nỗi xô ngã cả tên cầm cờ, khiến hắn phải vất vả lắm mới dựng cờ lên được.
Nhưng cờ đổ tương đương tướng chết hoặc bại, quân lính thấy cảnh này cũng thót tim với nhau.
- Ngụ, cùng lên!- Trần Hựu Nhân bắt kịp khoảng khắc, hét lớn một tiếng, vung cây trảm mã đao trong tay, múa tít, Trần Ngụ cũng siết chặt hai cây rìu, vung lên chém loạn.
Hai thằng khỏe và liều mở một đường máu xông thẳng vào nơi Mala đang đứng.
Thấy địch tiếp cận chủ tướng, thân binh của Mala liều chết ngăn chặn, Trần Ngụ xông tới chém loạn, Trần Hựu Nhân cũng xông tới, nhưng nhân lúc quân địch đang mải bảo vệ chủ tướng, nhảy qua chém chết tên cầm cờ rồi chém gãy cột cờ, rồi gọi Trần Ngụ cùng mình giữ nơi này không cho chúng dựng lại cờ nữa.
Lần này, cờ đổ và không ai dựng lên nữa, nhiều cánh quân cứu viện đang xông tới lẫn quân lính quanh chỗ của Mala không rõ mọi sự liền mất tinh thần.
Mala thấy soái kỳ đổ, không màng tất cả, cho người đoạt lại soái kỳ mà giơ cao lên cho quân tướng thấy.
Hoàng Anh Kiệt dặn đội hỏa mai cố tự bảo vệ mình, bản thân Kiệt cũng nhảy vào chiến đấu giáp lá cà, dẫn quân tới tiếp viện cho hai ông tướng Ngụ và Nhân, bảo vệ chỗ soái kỳ để địch không thể dựng lên.
Hai bên đánh nhau quyết liệt, Mala thậm chí tự thân xuất trận, mong muốn dựng lá cờ lại thật nhanh trước khi...!Thế rồi, khi hai bên đang đánh, đột nhiên họ nghe tiếng la hét ở đâu đó vọng lại.
- Tướng quân Mala bị giết rồi.
Quân ta thua rồi!
Những tiếng la hét bằng tiếng Thượng vang vọng khắp chiến trường, rồi quanh khu vực giao chiến dần nghe tiếng náo loạn, tiếng chạy trốn.
Có người cố tình thúc đẩy tin tức lan rộng, đó là bọn KBek.
Chúng chạy lung tung, hò hét điều này và nếu có người chất vấn thì sẽ bị chỉ cho thấy lá cờ chỉ huy đã biến mất, rồi những kẻ loan tin bắt đầu chạy, va đập hết người này tới người kia, tạo sự hỗn loạn thêm nữa.
Thế là toàn quân Chiêm- Thượng hoảng loạn, phần thì bắt đầu lùi, phần thì chạy trốn, phần thì đầu hàng trong khi quân miền xuôi tổng phản kích khắp nơi.
Tới lúc trời tối, trận chiến cũng kết thúc với thắng lợi của quân miền xuôi..