Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 233: 233: Bắt Giặc Bắt Vua





Người Thượng bắt đầu có sự di chuyển, họ bỏ dần vòng vây quanh thành An Hòa, rút về cố thủ tại những trấn chiếm được, sau đó lần lần rút đi.

Những ngày đầu tiên, quân Tân Bình rất cẩn thận, dò xét kỹ càng rồi mới lấn tới, cứ kẻ địch bỏ nơi nào là họ tới gần tra xét kỹ càng rồi mới đi lại.

Hà Văn Huy liên tục nhắc nhở, thậm chí chính bản thân ông ta đi tra xét, không cho người Thượng một cơ hội đánh lén nào.

Thế nhưng hóa ra cũng là thừa, người Thượng đi không quay đầu.
Trinh sát liên tục báo tin về tốc độ rút quân của người Thượng, khiến đám người ở Bắc Bình rối lên, thúc Hà Văn Huy truy kích.

Thân là người cầm quân, không thể mất phương hướng, có câu "Tam quân khả đoạt sư dã, thất phu bất khả đoạt chí dã"- ba quân mất tướng soái thì được, thất phu mất đi ý chí thì không.

Thế nhưng những người áp lực lên Hà Văn Huy thân phận không thường, cuối cùng Hà Văn Huy phải cố nói để chờ được Lưu Từ tới, tăng thêm quân coi như là chắc ăn.
Đợi mấy ngày, Lưu Từ mới tới hội quân, quân của Từ là hạng tráng đinh mới mộ, khả năng hành quân rất kém, hàng ngày ăn ngủ nghỉ tốn thời gian, nên giờ hai quân mới họp mặt.

Những quan viên, địa chỉ bên Bắc Bình một mặt chỉ trích sự chậm trễ của Từ, mặt khác đòi ông ta phải nhanh chóng lập công chuộc tội.

Thậm chí viên quan Phú Tăng An cũng tham gia.

Bởi vì người Thượng đánh phá Bắc Bình, việc làm ăn của Bang Bất Lương bị ảnh hưởng, khiến thu nhập của thượng quan bị giảm bớt rất nhiều.
Lưu Từ không dám đắc tội, cộng thêm bắt được liên lạc với những tên phỉ muốn nhảy phe, cảm thấy cơ hội lập đại công đã tới.

Theo thám báo mà Lưu Từ cử đi vào gặp gỡ những tên phỉ muốn hàng, nói chung thông tin đều thống nhất, toán người Thượng đi sau cùng vào ngày kia sẽ xuất phát, đi theo đường lên Nam Bình.

Ở đoạn đồn Thượng Bàn, chúng sẽ nghỉ ngơi một chút.

Đây chính là thời cơ tốt nhất để đánh địch.

- Nếu như tướng quân Lưu Từ đã chắc chắn, vậy tôi xin mời tướng quân dẫn đại quân đi trước, tôi xin đi sau làm hậu viện!- Hà Văn Huy nghe xong liền nói.
- Tướng quân Hà Văn Huy, ngài nói vậy là sao chứ!- Lưu Từ kinh ngạc
- Tôi thấy chuyện này trùng hợp quá mức, cứ như là cái bẫy giăng sẵn chờ chúng ta tới vậy.

- Bọn phỉ dám lừa chúng ta sao?
- Lũ phỉ có lẽ không dám lừa, nhưng ai dám đảm bảo chúng nó không bị lừa.


Cùng bọn người Thượng tàn phá miền bắc phủ Tân Bình, hành vi ngu không ai bằng thế cũng làm ra được, ngài còn nghĩ chúng đủ khôn ngoan để không bị lợi dụng sao?
- Vì thế mà ngài muốn ta làm mồi!- Lưu Từ nghe xong, cũng toát mồ hôi hột, nếu thế thật, ai đi đầu người ấy bước chân vào quỷ môn quan.
- Đúng! Đại nhân đi đầu là thích hợp nhất.

Trong trường hợp quân Thượng thật sự rút lui, thì chúng chỉ dám chống cự qua loa, quân của ngài bấy lâu đã bị người Thượng chèn ép, nay có cơ hội trả thù nhất định toàn lực mà đánh, nhất định là thắng.

Ngược lại nếu thật sự có phục binh, quân của ngài chỉ còn đường thủ chắc, đợi chúng tôi tới ứng cứu.

Ngài có thể an tâm, Hà Văn Huy này làm mất đồn Thượng Bàn, thân mang tội nặng, nếu không dốc lòng cứu trợ ngài, thì tội càng thêm tội mà thôi.
Lưu Từ nghe xong cũng thấy an ủi, không lo bị bỏ nhưng cũng tỏ ý có thể đổi chỗ, quân của bên Hà Văn Huy chiến đấu với quân Thượng trực diện nhiều, chiến ý, chiến tâm và sức chiến đấu đều trội, họ đánh vào nhất định tốc chiến tốc thắng, như thế có lợi hơn.

Hà Văn Huy nói thẳng, quân địch mà đã có ý phục binh, nhất định bày đặt vòng trong vòng ngoài, không phải đội quân tinh nhuệ không thể phá vây đi vào hội quân.

Thực tế là Hà Văn Huy khinh Lưu Từ, từ kế chức anh làm quan trấn thủ, kinh nghiệm tác chiến kém, thời gian hắn tại vị không dẹp được bọn phỉ nào.

Một kẻ như hắn cầm quân, bất lợi một cái là hắn có thể chạy liền.
Lưu Từ nghe xong liền xầm mặt, lời này không lẽ có ý chê bên mình không tinh nhuệ.

Dù vậy, kế này của Hà Văn Huy được chấp nhận, bởi suy cho cùng Hà Văn Huy nói cũng có lý.

Thế là Lưu Từ xuất quân truy đuổi mà lòng luôn hoảng hốt, lời của Hà Văn Huy hắn không dám nói cho nhiều người biết, sợ toàn quân hoảng loạn.

Lưu Từ lệnh cho lính của mình cẩn thận một chút, lại cho người thăm dò thật kỹ, vì thế chậm chạp hơn dự kiến một chút, khiến nhiều người khó hiểu, thậm chí bắt đầu suy đoán lung tung.

Có điều, may sao là tin tình báo báo về địch đang nấu cơm nấu nước, Lưu Từ nhân đó nói rằng hắn muốn đợi địch đang cơm nước, tay chân bận bịu mà đánh, đám cấp dưới cũng tỏ ý khâm phục.

Quân của Lưu Từ tiếp cận khi bên kia cơm nước đã xong, Lưu Từ bảo đợi thêm lúc nữa, có câu căn da bụng chùng da mắt, đối phương ăn xong rồi sẽ muốn nghỉ, để chúng nghỉ một tí, đánh khi ấy càng chắc thắng.

Mặt khác hắn cho người do thám kỹ, đảm bảo không có mai phục.

Trinh sát báo về rằng không có, đồng thời lính dưới cũng giục đánh, Lưu Từ đành xuất quân.
Quân địch vừa ăn uống no nê và đang nghỉ, mắt díp lại rồi, nhiều kẻ pho pho ngáy, bị đánh bất ngờ, liền loạn cào cào lên.


Chưa kể trong trại còn có những tên thổ phỉ đã có ý đổi phe, thấy quân quân đã tới cũng nội ứng ngoại hợp.

Chẳng mấy chốc đồn Thượng Bàn bị đánh hạ.

Quân của Lưu Từ vào được thành, đám thổ phỉ đổi phe vội ra thỉnh tội các kiểu, còn mời họ xem những chiến lợi phẩm của quân Thượng mà chúng chiếm giữ, nay xin dâng lên làm quà.
Lưu Từ nhìn đống chiến lợi phẩm, lại nhìn đám người Thượng bị bắt giữ, trong lòng nhất thời sung sướng, những thứ này tuy chưa hẳn là về mình bao nhiêu, nhưng nhìn thích mắt một chút.

Đột nhiên, Lưu Từ nghĩ lại lời Hà Văn Huy nói, trong lòng có ái ngại, liền lệnh vận chuyển đống hàng hóa này và kéo hết đám người Thượng vừa bắt được rút nhanh khỏi đồn Thượng Bàn này, đi về miền xuôi.
Mọi việc diễn ra khẩn trương, nhiều người không hiểu, Lưu Từ nói là sợ địch quay lại ứng cứu, hàng hóa và nô lệ giá trị, bảo đảm số hàng này tốt thì có giá hơn là lập công.

Lão thúc quân đi gấp.

Nhưng đi được tới nửa đường, quân Thượng từ đâu ào ra đón đánh.

Hóa ra, người Thượng đã vòng đường khác để phục kích họ.

nhìn cảnh này, Lưu Từ tê dại da đầu.

Thế này chẳng thà tử thủ ở đồn Thượng Bàn còn hơn.
Dẫu thế, tình thế bây giờ, chỉ còn cách chống đỡ một phen.

Dù gì vẫn còn người của Hà Văn Huy.

Lưu Từ lập tức ra lệnh toàn quân bày trận, lại nói rằng Hà Văn Huy ở sau tiếp ứng, tinh thần binh sĩ nhất thời khá lên một chút.

Quân Thượng và quân của Lưu Từ đánh nhau quyết liệt.

Dẫu vậy, quân của Lưu Từ vốn là bị động hơn, cho nên càng đánh càng đuối, thậm chí viện binh chẳng có tăm hơi, chính Lưu Từ cũng nghĩ là có phải Hà Văn Huy chạy rồi.

Còn may hắn nhớ lời Hà Văn Huy nói, Huy đã là tội tướng khi làm mất đồn Thượng Bàn, bỏ hắn là tử tội, nên giữ vững tinh thần mà chiến.


Từ trên cao trông xuống, thấy bọn Lưu Từ vẫn giữ được thế trận, Sri Bai lấy làm kỳ, đáng lẽ bọn này bị phục kích thì phải loạn rồi chứ.

Hơn nữa chúng cũng tới đây quá sớm.

Sri Bai vốn dự tính là quân miền xuôi lên bắt được toán người ở đồn Thượng Bàn, còn phải nghỉ ngơi một phen, tới chiều tối mới về, khi đó hiệu quả cuộc phản kích càng thêm mạnh, nhưng giờ còn là đầu giờ chiều, hiệu quả giảm mạnh.

Đối phương đánh nhanh rút gọn, có phải cũng đoán ra việc có thể bị phản kích không.

Còn may mình đi đường khác tới phục kích, không thì toi công.
Sri Bai nghĩ thêm, nếu đối phương có chuẩn bị, ắt là có tiếp ứng, dù trinh sát báo rằng phía sau không có động tĩnh, nhưng có lẽ địch đang tập trung lực lượng, thời này quân đội hành quân chậm vô cùng.

Vậy thì không chần chờ thêm, phải đánh diệt đám này.

Sri Bai cho quân đánh mạnh thêm, thậm chí còn cho người đi báo với đám người Thượng đang đi quay ngược lại tiếp viện.

Khoảng khắc hắn dồn toàn quân đi đánh vào quân Lưu Từ và cho người đi gọi tiếp viện, quân bên người Sri Bai ít nhất.

Và Hà Văn Huy chỉ chờ có thế.
Ông ta đã dẫn quân lên và trinh sát của quân Hà Văn Huy phát hiện việc Sri Bai đi ra sau quân của Lưu Từ.

Số quân hai bên chênh lệch, mà Lưu Từ đang bận đánh đồn Thượng Bàn, báo lên cũng vô ích.

Thế là Hà Văn Huy cho quân di chuyển đường vòng, đi tới đồn Thượng Bàn rồi quay ngược lại.

Lúc này, ông ta bọc quân Sri Bai từ phía sau.

Các tướng dưới trướng hỏi thì Hà Văn Huy bảo:
- Các người đã từng nghe chuyện bối thủy lập trận của Hàn Tín chưa.
Trận Tỉnh Hình, danh tướng của nhà Hán là Hàn Tín chỉ huy không đến bốn vạn quân nhưng đã đánh thắng quân Triệu đông trên mười vạn người dưới quyền thống lĩnh của tướng Trần Dư.

Hán Sở chiến tranh, sau thất bại Bành Thành, nước Triệu bỏ Hán theo Sở, Lưu Bang cử Hàn Tín đi đánh nước Triệu.
Tướng Triệu là Trần Dư bày thếp hòng thủ ở cửa Tỉnh Kinh, quyết định dĩ dật đãi lao, đợi quân Hán tới thì quyết chiến một phen.

Hàn Tín trống dong cờ mở dẫn chủ lực (đội tiên phong) tiến thẳng vào cửa Tỉnh Kinh.

Trần Dư liền mở cửa lũy cho quân Triệu xuất kích.


Hai bên đánh nhau to một hồi.

Hàn Tín lệnh cho quân bỏ chạy, để lại cờ, trống, vũ khí nhiều vô kể và hối hả lui về trận địa "Bối Thủy".

Trần Dư nghĩ đây là thời cơ có một không hai để tiêu diệt quân Hán, thế là ông tung hết quân ra để truy kích (cả số quân Triệu chốt giữ ở trong cửa tỉnh Kinh cũng được lệnh đổ ra hết).

Quân Triệu tranh nhau cướp cờ, thu vũ khí và đồ vật của quân Hán bỏ lại, reo hò vang động cả một góc trời.

Vậy là (Trần Dư đã bị lừa và thời cơ tiêu diệt quân Triệu của Hàn Tín đã xuất hiện).
Chủ lực quân Hán sau khi lui về đến trận địa "Bối Thủy" liền phối hợp với quân đóng ở đó, cùng với một lực lượng dự bị bố trí sẵn ở bên sườn trái trận địa "Bối Thủy".

Bất ngờ quay lại phản kích mãnh liệt vào quân Triệu.

Quân Hán xông lên chia cắt quân Triệu mặc dù quân Triệu đông hơn gấp bội.

Trận đánh diễn ra giằng co quyết liệt.
Thừa lúc quân Triệu vừa rời ra khỏi hết thành lũy, hai ngàn quân kỳ của Hàn Tín đã nhanh chóng ập vào đánh úp và cắm hai ngàn lá cờ đỏ của quân Hán lên.

Đồng thời lúc đó, trước sức chống trả ngoan cường và phản kích mãnh liệt của quân Hán ở "Bối Thủy", quân Triệu thấy khó giành được thắng lợi, sinh nản lòng và muốn lui quân về.

Nhưng lại nhìn thấy cờ quân Hán tung bay đỏ rực cả thành lũy cửa tỉnh Kinh, quân Triệu mất tinh thần, đội hình hỗn loạn, mạnh ai nấy chạy, không sao ngăn được.
Thấy quân Triệu hỗn loạn, bỏ chạy, không bỏ lỡ thời cơ, quân Hán liền từ hai mặt tiến công mãnh liệt, diệt gần hết số quân Triệu, trong đó có đại tướng Trần Dư, bắt sống được vua Triệu là Yết và mưu sĩ Lý Tả Xa.

Quân Hán toàn thắng, Hàn Tín tức tốc kéo quân vào bình định nước Triệu.
Tình thế này, địch đông hơn ta nhiều, hơn nữa có thể sẽ có thêm viện binh quay lại, trận này phải thắng thật gọn.

Chưa kể, Hà Văn Huy cũng có tư tâm muốn lập công một tí, nên để địch triển khai hết ra, mới nhắm vào chỗ Sri Bai phát động tấn công.

Quân của ông ta từ sau đánh tới, quân Thượng rối loạn.

Hà Văn Huy cho người vung cờ, thổi kèn đồng, khiến quân Thượng biết là có phục binh từ sau lưng chúng, lại chặt đứt cờ hiệu giặc.

Đánh với quân Lưu Từ đã lâu, quân Thượng đã hết khí thế, giờ bị tập kích sau lưng, liền tan tác, chạy mỗi tên một ngả.

Sau trận đại chiến, Lưu Từ có hơi trách móc nhưng thắng trận này, thu hoạch cũng khá, Hà Văn Huy lại chủ động nhường thực tài thực vật, chỉ xin lấy công danh để có tiếng lập công chuộc tội mà thôi.

Cũng chỉ tiếc Sri Bai có nhiều thân binh, mở được đường máu chạy thoát, nếu không trận này thắng hết..