Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 213: 213: Huyết Sắc Cao Nguyên Trường Chinh Ký 09





Đoàn người đi băng rừng núi, chỗ nào xa làng bản người Thượng thì mới đi ra bờ sông để lấy nước, đôi lúc bổ sung chút thực phẩm tươi như cá hoặc các loài thủy sản.

Dẫu rằng cẩn thận là thế, nhưng đoàn người đông đảo, sau cùng cũng không thể tránh khỏi sự phát hiện của quân phản loạn Nam Bình.

Từ khi đoàn người tránh thoát khỏi sự truy quét của đám loạn quân, với nhân số đông đảo của họ, tất sẽ là mối họa lớn cho chúng, cho nên loạn quân tập trung quân lực truy quét, lệnh cho dân chúng các làng bản phải thường xuyên để ý, lại cho những người khỏe mạnh, có kinh nghiệm săn bắn đi truy dấu.

Đặc biệt, việc đoàn người phá được hai trại của quân Nam Bàn, càng khiến chúng lo lắng, sợ bị đánh bất thần khi đang tập trung quân ở phía trước.

Nếu chẳng may bị phá mất căn cơ, thì dù thắng trận chiến này, cũng có được gì.
Đoàn người bị phát hiện khi đang hành quân ở khu vực nằm giữa thế lực của A Nuế và Y Jut Hinh.

Lúc này hai vị tộc trưởng vẫn đang ở chung với đại quân phản loạn kéo xuống Châu Bắc Bình.

Bộ chỉ huy của quân phản loạn liền đề nghị họ kéo quân về, tập trung lực lượng tiêu diệt đoàn người Dương Quốc Lộ.
- Hai vị tộc trưởng, đám tàn quân kia dù gì cũng phải tới gần 2 vạn, nếu để chúng đi lung tung, không biết chừng sẽ có chuyện không ngờ tới.

Hai vị là chủ vùng đất đó, thông thạo địa hình, lấy quân số của các vị cũng có thể tiêu diệt được chúng, vậy việc này xin nhờ các vị.- Sri Bai lựa lời nói khéo.

- Chúng có thể có tới 2 vạn quân, không biết các ngài có thể hỗ trợ chút gì chăng?
- Hừ, liên quân đang căng sức ra đánh địch, tiêu hao cũng rất lớn, không có mà cho mấy người đâu!- Đại tộc trưởng Ama Pho, thế lực đứng đầu đất Nam Bàn, cũng là người đóng góp nhiều quân đội và lương tiền nhất lập tức gắt um lên.
Cuộc tấn công xuống miền xuôi đang gặp khó khăn, Hà Văn Huy tổ chức phòng ngự chu đáo, lại dùng kỳ binh tập kích sau lưng, quân Nam Bàn gặp khó khăn, tiêu hao sức người sức của mà chưa phá được phòng tuyến, rất nhiều chiến sĩ trong tộc Ama Pho bị thương, bị chết, nên lão rất cáu kỉnh.

Thế rồi đám người A Nuế và Y Jut Hinh còn lãn công, mỗi tên mang theo 1000 quân với lý do bộ tộc ít người, trong biến loạn nhiều người bị thương, lại phải có lính canh giữ nô lệ và không mang theo lương thực tới hội quân, ăn vào phần mà hội Ama Pho chuẩn bị trước với lý do đường tới quá xa, mang bao nhiêu là ăn hết bấy nhiêu.
Thấy các bên có cẳng thẳng, Sri Bai vội đứng lên làm dịu đi.

Dù sao quân Nam Bàn cũng phải đoàn kết mới có cơ thắng quân Giao.

Mà Nam Bàn có thắng được quân Giao, Chiêm Thành mới yên mặt tây để rảnh tay phòng ngự phía bắc và phía đông.
- Các vị, xin hãy bình tĩnh, kẻ thù còn ở trước mặt, nội bộ lại mất đoàn kết là không nên.

Tôi có kiến nghị thế này, các vị xem có được không.

Hai vị tộc trưởng A Nuế và Y Jut Hinh giờ hãy về truy kích đám kia.


Nô lệ và của cải thu được, các vị tự chia nhau.
Nghe thấy vậy, hai gã tộc trưởng mắt sáng rực lên, không nói gì tới xin viện trợ gì nữa, sợ có kẻ dây máu chia phần với mình.

Mọi chuyện vậy là cũng tạm xong xuôi.

Sri Bai đuổi đi hai kẻ không tác dụng mấy ngoại trừ tiêu hao lương thực trong quân xong, liền cùng các tộc trưởng Nam Bàn thảo luận chiến pháp.
- Các vị, cứ trì hoãn thế này mãi không phải là hay, quân tiếp viện của địch rồi sẽ đi lên, quân ta ở chỗ giữa đường thế này, sao mà chống nổi.

Địch đi lên tới đây, một đường tất đẩy thẳng tới đất từng người.

Nhất định phải chiếm được đồn Thổ Bích và các núi non gần đó là chỗ chặn người xuôi.
- Tên Hà Văn Huy này quá xảo quyệt, thường đánh phá phía sau, khiến chúng ta phải phòng ngự 4 phía, không đủ quân lực đánh hạ đồn lũy.

Nhưng nếu dồn toàn lực, thì hắn phá kho lương, diệt hậu cần, quân ta cũng nguy mất.
- Có thể điều voi chiến lên phá tường không?
- Các đoạn tường làm rất chắc, voi ủi cũng không ăn thua đâu.
- Đắp đất làm núi không tác dụng sao?
- Đang đắp, nhưng chúng phản công rất quyết liệt, nhiều người bị thương, sợ không dám làm nữa…
- Thế điều lũ tù binh ra.
- Bọn tù binh nhiều thằng nhân đó chạy vào đồn của đồng bọn luôn.

- ………..
Các phương án tiếp tục thảo luận, nhưng tới khi trời tối, cũng chưa ra được phương sách gì, tất cả đều có phần chán nản.

Sri Bai đi về lều nghỉ ngơi, chợt thấy bên ngoài có người đang bị đòn, hỏi ra thì biết đó là những tên tù binh vừa phản kháng do được chia ít cơm hơn bình thường.

Tù binh mà còn đòi hỏi là đáng ăn đập thật, Sri Bai nghĩ vậy.

Nhưng đột nhiên, một ý tưởng nảy ra trong đầu lão ta.
Sri Bai bảo người dưới đi tìm cho lão những tên tù binh có chức vụ cao lại, chia chúng ra để tra khảo.

Lão muốn chúng hiến kế sách cho mình để đánh bại Hà Văn Huy.

Ai chịu hiến kế, sẽ được ăn ngon ngủ kỹ, ai không chịu, công việc tăng, thức ăn giảm,… Sri Bai quả nhiên tìm đúng cách, không lâu sau, một vài tên chỉ huy đầu hàng, cung cấp cho lão một số phương thức để chống lại việc quấy rối tập kích sau lưng của Hà Văn Huy như là dựng trại kiên cố, làm khẩu lệnh, thiết lập các trạm canh gác, phong hỏa đài,…
Tuy nhiều kế sách không quá sáng ý, nhưng tập hợp tất cả chúng lại, Sri Bai cũng có thể kiềm chế Hà Văn Huy một phần, giúp an ổn hậu cần, từ đó tập trung lực lượng quân sự đông đảo hơn, đánh phá đồn Thổ Bích.

…………………………
Đoàn người của Minh, Dương Quốc Lộ bắt đầu thả chậm tốc độ lại, công việc chuyển từ việc hành quân nhanh và kín đáo sang hành quân chậm rãi, sức lực chuyển dần qua việc chế tạo vũ khí, chuẩn bị cho một trận chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Hoàng Văn Tài và đội trinh sát báo về, nhiều ngày nay bắt đầu xuất hiện những dấu vết có người tìm kiếm họ, nhiều dấu chân đi lại gần, và rồi cuối cùng đã có những cuộc chạm trán, may mà quân trinh sát nhỏ người, thoát đi nhanh, nên chưa bị bắt lại, nhưng lượng địch tới do thám cũng dày hơn.
- Tại sao bọn khốn đó lại phát hiện ra chúng ta cơ chứ! Ai đã phạm sai lầm, có phải đội trinh sát không? Tụi nhỏ đó có phải nghịch ngợm đốt lửa nướng cá hay đi vào nhà kẻ khác trộm đồ gì đó!- Dương Quốc Lộ nói đầy tức tối
- Việc này tôi sẽ cho kiểm tra cẩn thận, nhưng tôi nghĩ rằng kể cả ta có cố gắng giữ bí mật, cũng chưa chắc không bị phát hiện.

Đừng quên hai trận đánh lớn của ta trên đường rút, ta đã khiến địch cảnh giác, chúng nhất định lùng sục tới cùng để tìm ta.

Tránh mãi sao được.

- Cậu Minh nói phải!- Đan Quốc Hùng ủng hộ- Giờ này bàn cách chống giặc là hơn tìm ra lỗi lầm.
- Hừ!
Dương Quốc Lộ thở phì phò vài hơi cho đỡ tức, rồi cũng thôi, sống sót quan trọng hơn.

Theo lão, tình hình bây giờ phải gấp rút hành quân hơn nữa, thoát khỏi vùng này.

Nơi đây kẹp giữa hai vùng thế lực của A Nuế và Y Jut Hinh, nếu bị hai bên kẹp đánh sẽ quá nguy hiểm.
- Ý của ông là bỏ qua yếu tố bí mật mà toàn lực di chuyển ư?
- Đúng thế, đối phương đã phát hiện thì còn giữ bí mật làm gì nữa?
- Dương đại nhân nói không sai!- Minh cũng ủng hộ, có điều cậu ta nhắc nhở rằng tăng tốc hành quân không chỉ đơn giản là mọi người đi nhanh hơn là xong, còn chuyện cơm nước.

Trước đây có đội trinh sát đi dò đường, rồi đội mở đường đi trước chuẩn bị bếp núc, củi, chỗ nghỉ,… nay nếu tăng tốc thì những việc ấy khó làm được.
- Thời gian chuẩn bị hậu cần không hề ngắn tẹo nào.- Mọi người xì xầm bán tán
- Có khó gì, cho đội mở đường đi nhanh hơn là được?
- Địch đã thấy ta, còn truy bắt trinh sát, nếu chúng thấy đội mở đường đi trước, lại chẳng làm thịt họ ấy chứ?
- Hay chúng ta làm đồ ăn sẵn?
- Làm đồ ăn sẵn?
- Cá hun khói, cơm nấu sẵn.
- Cá muối thì không sao, nhưng thời tiết này mà nói tới cơm để thì chỉ qua một ngày là thiu, ăn vào đâu bụng thì toi, mà có ăn uống tốt thì mới có sức mà đi.
- Các vị thương nhân từng đi qua đây cho tôi hỏi, địa hình khu vực xung quanh thế nào?
- Các hướng xung quanh đa phần là rừng rậm và đồi núi, chúng tôi ít đi theo hướng khác, chỉ theo lộ tuyến tới thác Ka Gùng cho tiện.


Đường đi phía trước có một thung lũng nhỏ nằm giữa hai ngọn đồi, sau đó lại là đường núi nhấp nhô.
- Đi tới thác Ka Gùng hết bao nhiêu thời gian?
- Tầm 8 ngày.

Có điều cái thung lũng kia rất nhiều người Thượng sinh sống.

Còn đi vòng qua thì chúng tôi chưa thử bao giờ, vì đường toàn rừng rậm khó đi.
Minh hỏi thêm vài câu, rồi đưa ra ý kiến không nên cấp tốc hành quân, mà nên chuẩn bị lại lực lượng cho một trận chiến.
- Mi điên sao? Muốn đánh trận vào lúc này?
- Dương đại nhân, cấp tốc lao lên lúc này mới là không xong.

8 ngày đi đường ăn gạo rang, uống nước đun sôi, nhai cá muối, chưa nói sẽ khổ sở ra sao, vì nếu khổ mà thoát thì khổ tôi vẫn chịu, chỉ nói là làm sao chuẩn bị lượng lương thực đó.

Còn gấp gáp tiến lên như thế, cũng chưa thoát được địch đâu, phạm vi thế lực của kẻ địch là toàn Trấn Nam Bàn đó.

Nếu quân ta thể hiện sự hoảng loạn, vội vã, tất kích thích kẻ khác có lòng dòm ngó.

Ngược lại quân ta thong thả chuẩn bị, khí giới sẵn sàng, thì ai dám động lòng.
- Ý của cậu Minh là yếu thì phải vờ mạnh?- Đan Quốc Hùng hiểu ra
- Đúng vậy, ta yếu thì phải vờ như mạnh.

Hơn nữ, còn một chuyện các vị không biết có chú ý tới không, Nam Bàn hiện tập trung lực lượng đánh châu Bắc Bình, vậy tự nhiên sẽ tụ tập đại quân ở đó, các thủ lĩnh cũng sẽ đi tới đó, vậy thì ở lại không phải người đủ sức điều động các làng bản.
- Sao mi dám tự tin vậy?
- Vì nếu như kẻ ở lại có uy tín như vậy, hắn có thể thay thế luôn thủ lĩnh!- Đan Quốc Hùng liền nói ngay- Như thế quân ta nhìn như nguy hiểm, thực chất rất an toàn, đối phương từng làng từng bản đều nhỏ hơn quân ta.

Sau cuộc hội nghị, việc vũ trang lại đội ngũ diễn ra rầm rộ hơn, chặt cây làm giáo, chế tác các loại vũ khí tự chế như dây ném đá, át- lát ném lao,… để tập luyện.

Không chỉ đàn ông, đàn bà cũng phải tập luyện.

Những bài tập cơ bản từ là xếp đội hình đội ngũ, giương giáo gỗ, chọc thẳng, xô đẩy hàng ngũ,… tới những môn cao cấp như là đao pháp cơ sở hay kèn hiệu xung phong.

Mấy món này là do Dương Quốc Lộ truyền cho, bản thân Dương Quốc Lộ cũng hăng hái tham gia huấn luyện quân đội, đem thân binh ra cùng dạy dỗ đám tân binh.

Nguyên do của việc này, là vào buổi tối cuộc họp kết thúc, Dương Quốc Lộ bực bội đi về trại uống rượu giải khuây thì Đan Quốc Hùng tới tìm.
- Mi tới tìm ta làm gì, sao không qua chỗ tên Minh mà bàn việc.

Thấy mi ủng hộ hắn lắm cơ mà.
- Đại nhân, lời của Hoàng Anh Minh đúng, giúp tăng cơ hội sống sót, tôi đâu thể không theo.

Nhưng tôi vẫn là người của đại nhân, nên tới đây hiến kế.


- Hiến kế, hiến kế cho ta hả.

Được, nói nghe thử xem nào?
- Đại nhân, dịp huấn luyện quân sự này, ngài nghĩ sao?
- Ôi trời, cái trò mèo, làm sao biến một đám người đó thành lính chuyên nghiệp được chứ.
- Đại nhân, ngài nghĩ thế là sai lầm, suốt thời gian qua, Hoàng Anh Minh đã đào tạo bọn người này rất khá, chúng rất có kỷ luật, không còn tình trạng ỷ mạnh hiếp yếu hay tranh giành đồ ăn thức uống, lại đặc biệt tôn trọng mệnh lênh.
- Mi đi khen tên nhãi Hoàng Anh Minh ở sai chỗ rồi đấy!- Dương Quốc Lộ có chút hậm hực, nhưng cũng đứng lên, vuốt râu suy ngẫm.

Đan Quốc Hùng biết Dương Quốc Lộ đang động tâm.

Một đội ngũ thanh niên trai tráng mà lại có kỷ luật, nghe lời thì chính là những người lính tốt nhất.

Thời này quân lính khó nhất là giữ được kỷ luật.- Theo mi, ta nên làm gì?
- Đại nhân nên dùng cơ hội này mà thể hiện năng lực, khiến đám người đó khâm phục, rồi từng bước thu phục, cốt sao thu lấy những kẻ dũng mãnh làm nanh vuốt.

Việc ở Trấn Nam Bàn này cố nhiên không thể trách đại nhân, nhưng ai dám nói quan trên không có lòng tìm kẻ chết thay.

Đại nhân khi ấy có trong tay vài ngàn binh sĩ, cũng có thể đoái công chuộc tội, chí ít là còn cơ hội giữ mạng, thậm chí may ra là phục chức, có khi thăng quan.
- May mà có mi nhắc nhở.- Dương Quốc Lộ đổi giận làm mừng, liền rót rượu mời Đan Quốc Hùng, rồi cùng hắn uống vài chén.

Sáng hôm sau, Dương Quốc Lộ tới tìm Minh, tỏ ý muốn được tham gia hỗ trợ.

Minh không hiểu ông ta làm sao, cũng đồng ý, nhưng giám sát chặt thời gian đầu, mãi tới khi thấy Dương Quốc Lộ thật tâm dạy dỗ, mới thả lỏng.
Những hành động này của đoàn người khiến các làng bản thuộc thế lực phụ thuộc A Nuế và Y Jut Hinh đều kiêng kị, chỉ dám cho người từ xa dòm ngó, lại cho người tăng cường phòng bị và đi báo cho thủ lĩnh ở nơi xa, hi vọng có thể quay về cứu viện nếu đoàn người này tấn công, chứ không dám có ý đồ gì nữa..

Tới khi đoàn người của Minh đã đi tới thác Ka Gùng, hai đội quân của A Nuế và Y Jut Hinh mới có người tới báo.

Biết tin đối phương vẫn chưa đi quá xa, nhưng lại diễu võ dương oai trong địa phận nhà mình, cả hai lập tức nóng máu, chưa kể còn lòng tham với số nô lệ và tài sản có thể bắt được, thế là cho người quay về bảo người của mình hội quân, chuẩn bị một trận chiến tổng lực, bản thân hai kẻ này cũng ngày đêm chạy về, phòng khi đối phương chạy mất.
Những sự biến động này quá mãnh liệt, đoàn người của Minh lập tức nhận ra.

Tuy không biết việc A Nuế và Y Jut Hinh chạy về, nhưng việc đối phương không còn bị động phòng ngự cho họ thấy nguy cơ một trận đại chiến sắp tới.
- Khốn kiếp, biết thế thì hành quân gấp một phen.- Các thương nhân lo lắng, lúc này lại định đổ lỗi cho Minh, tâng bốc Dương Quốc Lộ một phen, nhưng Dương Quốc Lộ lại vỗ vai Minh rất thân mật
- Không, nếu như không có Hoàng Anh Minh, chúng ta cũng không có cơ hội phát tài này.
- Phát tài?
- Bọn khốn người Thượng đã nhất quyết muốn chiến, vậy ta cũng đừng có ngại ngùng, diệt gọn chúng, lấy lương thực tiền bạc để bù lỗ một phen.
Nghe lời Dương Quốc Lộ nói, nhiều thương nhân mắt sáng rực, vài chỉ huy cũng tỏ ra thích thú, Minh gãi cằm, không phản đối.

Vậy là tất cả đều có ý chiến một trận..