Năm ngày gọi hàng liên tục không có công hiệu, liên quân quyết định chuẩn bị tấn công.
Sri Bai bảo đám tù binh chuyển từ việc gọi hàng sang việc bê đất để đắp đường cho liên quân đánh vào trong doanh trại.
Một con dốc sẽ được dựng lên, để cho quân từ bên ngoài có một đường đi lớn có độc dốc vừa phải, cho phép một đạo quân tương đối vượt thẳng qua những bức tường, tiến vào doanh trại.
Một khi con đường này xây xong, cái doanh trại với khoảng 800 lính này nhất định thất thủ.
- Hãy bắn hạ bọn họ, giờ không chỉ là mấy lời chiêu hàng nữa đâu!- Đan Quốc Hùng sốt ruột khi nhìn cảnh con đường tấn công vào trại lính được xây dựng từng ngày, mỗi lúc một to lớn thêm.
- Giết hơn 600 người bằng cung tên ấy hả?- Dương Quốc Lộ nhìn Đan Quốc Hùng như đang nhìn một thằng đần.
Cung nỏ có độ tản mát rất cao, bắn giết 600 người bằng cung nỏ thì có đem toàn bộ tên trong doanh trại ra cũng không đủ
- Hoặc cho quân ra lôi bọn họ vào đi.
- Đều là những ý nghĩ ngu xuẩn.
Mi có biết mấy tên bách quân trưởng đó uy tín trong doanh còn hơn cả ta không hả? Ngày ta mới lên đây, bị bọn nó ép cho một trận, phải nôn hàng đống tiền của ra.
Giờ mà cho lính ra gặp, bọn nó nói vài lời thôi là bỏ mẹ hết.
- Vậy thì ta có thể làm gì đây? Chờ chết sao? Nếu quả thực những điều đám tù binh nói là thật, rằng toàn bộ Trấn Nam Bàn đang bị đánh phá khắp nơi, ta chỉ đành chờ chết đó.
- Vậy thì còn cách khả thi nào không.
Đánh ngay là thua chắc, chạy thì không thể rồi, đâu thể bay lên trời hay chui xuống đất mà đi qua kẻ thù được.
Chỉ có thể tử thủ.
Dương Quốc Lộ không ra lệnh cho quân mình làm bất cứ điều gì thừa thãi, tất cả chỉ tập trung gia cố công sự, chuẩn bị lại binh khí, huấn luyện cho bất cứ ai có mặt trong doanh trại mà Dương Quốc Lộ có thể điều khiển thành người có khả năng chiến đấu.
Nhwngxn gười này có thể bao gồm các tạp dịch trong doanh trại, nô tỳ riêng hay là những hộ vệ thương đoàn,…
- Tại sao bọn tôi phải cho hộ vệ của mình ra giúp các người? Làm thế là gây thù chuốc oán với đám người man kia.
- Đúng thế, hãy tìm cách đưa bọn tôi ra khỏi đây!
Các thương nhân kêu gào, Dương Quốc Lộ đơn giản bảo mở cửa, rồi mời họ tự đi ra, nhưng đồng thời nói rõ luôn, là ông ta sẽ trưng thu toàn bộ hàng hóa của cải của họ cho vào kho của doanh trại, rồi thì cả người của họ, cho tới các thứ như xe, ngựa, trâu kéo...
- Ngài lấy quyền gì mà làm thế.
- Quyền lực của một Nhị thiên nhân tướng.
Đây là chiến tranh, quân đội có quyền trưng tập tất cả những gì cần thiết!
Các thương nhân lúc này mới ngớ người ra.
Từ xưa tới nay, việc này không hề hiếm, thương nhân vốn dĩ chính là cái hầu bao của quan quân dùng khi cần thiết mà.
- Đại nhân, ngài làm vậy là giết chúng tôi rồi.
Đi ra ngoài kia, có chút hàng hóa, may ra chúng tôi mới chuộc được cái mạng mà đi về.
- Hơn nữa đi ra khỏi vòng vây còn biết bao xa xôi mời về được, không có ngựa, xe, bọn tôi đi kiểu gì chứ.
- Rồi còn cận vệ, người hầu, chúng tôi đâu thể không có họ.
- Nếu thế thì các người tốt nhất là yên vị ở đây, những thứ đó vẫn còn nguyên đó.- Dương Quốc Lộ nói kiểu cùn, còn các thương nhân mặt đỏ tía tai, không tài nào nói được câu gì nữa.
Hành động trong suốt thời gian này của Dương Quốc Lộ tuy khiến trong doanh trại có nhiều bất mãn, nhưng thực ra vô cùng sáng suốt.
Những hành vi ăn hối lộ trắng trợn hay vơ vét mạnh tay của Dương Quốc Lộ ngày trước khiến người ta có cảm giác ông ta là một kẻ vô dụng.
Vì thế Sri Bai mới nghĩ ra mấy kế cơ bản như gọi hàng hay đắp đất.
Kế gọi hàng là muốn phá vỡ tinh thần binh sĩ bên trong doanh trại chính, để không đánh mà tự tan.
Khi kế đó không được, y làm một kế mới, cho đám tù đi đắp đường đất vào trại, việc đùn hết tù binh ra, cốt là khiến quân trong trại thấy được quyết tâm đánh phá trại chính, sẽ mất bình tĩnh.
Nếu Dương Quốc Lộ non nớt, hoặc là cho người ra xua đuổi, hoặc là bắn tên, thì đều gặp nguy.
Khi cho người ra xua đuổi, thì đám tù sẽ nhân cơ hội gọi hàng người của mình.
Nếu dùng cung tên bắn ra, thì càng hay, liên quân sẽ liên tục xua đám tù lại đắp đất, để mà tiêu hao tên trong doanh trại, để khi liên quân tấn công sẽ đỡ nguy cơ bị thương vong.
Khi các sách lược trên lần lượt thất bại, thì cũng đã tầm 10 ngày trôi qua, các chỉ huy liên quân không giữ được bình tĩnh nữa, cứ phải đóng quân mãi cũng chán.
Sri Bai không còn kế nào, đồng ý với quyết định cường công.
Dù sao, con đường đất mà các tù nhân xây dựng, cũng đã được 5-6 phần, vừa cường công, vừa xây tiếp, khiến quân trong trại chính không thể tập trung phòng ngự hướng đó, rồi nhân đó mà đánh vào, tiết kiệm thời gian.
Liên quân Nam Bàn- Chiêm Thành- Pơtao Angin bắt đầu cuộc tấn công vào buổi bình minh ngày thứ 12 của cuộc bao vây.
Sau một tiếng chiên báo hiệu, từ những công sự gần doanh trại, những chiến binh của liên quân xông lên, với thang để trèo tường ở ba hướng không có đường đi, còn ở hướng có đường đi, một toán quân đứng sẵn sàng, chỉ chờ con đường được đắp xong là sẽ ùa lên.
Liên quân bắt đầu bắn một loạt tên áp chế, để lính phòng thủ tường quân doanh phải co đầu rụt cổ, trong khi đồng bọn của chúng bắt đầu dựng thang leo lên tường thành.
- Đẩy thang của chúng xuống!- Một thập quân trưởng rút đao ra, chỉ huy mấy người lính dưới trướng tác chiến.
Thấy có kẻ lề mề, hắn vung đao vút một cái, đe dọa buộc những người lính phải thực hiện nhiệm vụ.
Không phải người bách quân trưởng này quá trung thành với nhiệm vụ hay gì, mà là vì sau lưng ông ta, có những kẻ cũng đang cầm vũ khí chĩa vào.
Đó là thân binh của Dương Quốc Lộ, có nhiệm vũ giám sát hoạt động của bọn họ.
Lùi cũng chết, tiến cũng chết, những người lính phải cắn răng tiến lên.
Họ dùng giáo chọc ngã kẻ nào tới gần, ngăn những kẻ lên trước nhất, rồi dùng cây gỗ lớn để đẩy bay thang đi- không như trong phim, chỉ đẩy nhẹ là thang đổ, khi thang được bắc lên tường, lính bước lên chúng, cái thang cực kỳ nặng, cần phải dùng nhiều sức mới đẩy ngã ra được.
- Phập!
- Phập!
- A aaaaaa
- Khốn kiếp, thập quân trưởng trúng tên rồi.
- Còn cái thang nào không, đẩy hết đi.
- Xông lên.
Nỗ lực cố gắng chống lại việc bắc thang và leo vào tường thành thành công, nhiều thang bị đẩy bật ra, lính liên quân bị đánh xuống tường doanh trại.
Nhưng như vậy cũng làm bức tường trống quân liên quân, xạ thủ không lo sẽ bắn phải người của mình, lập tức cho một trận mưa tên lên.
Đang ở thế tấn công, nhiều người lính đang vác gỗ để đẩy thang, hoặc các thập quân trưởng mải chỉ huy không kịp né tránh hay giơ khiên che chắn, ăn trọn loạt tên vào người.
Trận tên chỉ làm chết tầm chục người, bị thương khoảng bốn năm chục, nhưng làm tinh thần binh sĩ thấp xuống.
Khi quân địch bắc thang lên lần nữa, quân lính nhút nhát không muốn lên làm lại vụ đẩy thang hay giết địch.
Dương Quốc Lộ cho thân binh ra tay, giết vài người lập uy, đẩy lính lên tiếp tục công việc ngăn chặn quân địch.
Các binh sĩ rất cố gắng, tạm ngăn được lượt tấn công thứ hai, đẩy một đợt thang nữa xuống, giết được tầm chục tên, thì một trận mưa tên nữa giáng xuống đầu.
Lần này, không ái dám xông lên chặn trên tường nữa, thậm chí còn có người định quay đao chém lại người của Dương Quốc Lộ.
Giết người ấy để lập uy khiến binh lính sợ hãi một hồi, Dương Quốc Lộ cũng không dám ép nữa, mà để mặc địch leo lên tường đi vào trong trại, khi địch bước xuống một phát, là lùa quân lên đánh giáp lá cà luôn.
Quân địch vừa nhảy vào trong, quân của Dương Quốc Lộ ùa vào chém túi bụi.
Ưu thế về số lượng là hoàn toàn áp đảo, gần như mười đánh một.
Hai đánh một không chột cũng què, giờ mười đánh một thì có gì phải lo.
Đã thế, không còn tác chiến trên tường thành, tức là không sợ tên bắn tới, lính hăng hái chiến đấu hơn hẳn.
Đánh một hồi, liên quân gõ chiêng thu quân lại, vì bao nhiêu lính đi vào thì bị giết sạch mất rồi.
Thấy đối phương thu binh, Dương Quốc Lộ vội ra lệnh cho binh sĩ nhanh chóng đi lên quan sát, đảm bảo rằng địch đã lùi xa, mới để quân lính nhanh chóng thu dọn chiến trường, băng bó người bị thương, di chuyển kẻ chết trận, chuẩn bị đón một đợt tấn công mới.
Ở bên ngoài, liên quân cũng tranh cãi gay gắt về vấn đề khi hiện đã mất gần 100 lính mà chưa thể phá thành.
Sri Bai chỉ trích sự ngu xuẩn của những kẻ xung trận.
Chúng đi vào từng nhóm nhỏ, và lao luôn vào một trận chiến quá lệch, thay vì cố thủ trên tường, chờ đồng bọn vào cùng.
- Muốn phá được trại địch, ta phải có quân số tương đương hoặc áp đảo chúng.
Cứ nhảy từng đợt nhỏ thế này, chúng dốc quân ra đánh thì chết.
- Vậy ý ngài là sao?
- Tôi muốn những kẻ nhảy được vào trong, phải đợi người cùng tiến vào, các nhóm phải chục người trở lên, sau đó lao xuống mở cổng doanh trại.
Chỉ khi đó, toàn quân ta mới ào ạt xông vào trong, phát huy thế mạnh quân số thôi!
- Được, coi như ngài nói có lý, để ta đi dạy dỗ đám lính dưới!- Các tù trưởng Nam Bàn lần lượt đứng lên đi thẳng, thể hiện sự bất mãn với kiểu răn dạy của Sri Bai.
- Hừ!- Sri Bai thở dài.
Thú thực ban đầu hắn ta cũng không có muốn phải nói năng kiểu thế.
Thân là một sứ giả, Sri Bai luôn chủ trương dĩ hòa vi quý, nói năng nhẹ nhàng.
Nhưng mà đám người Nam Bàn này làm toàn truyện ngu xuẩn, nhìn mà muốn ngứa con mắt, kéo dài thời gian vô ích.
- Ngài có điều gì lo ngại sao?- Siu Klen thấy Sri Bai giờ tỏ ra nôn nóng bất thường, không giữ được bình tĩnh như mọi khi, liền dò hỏi.
Vừa chục ngày trước, Sri Bai còn khuyên ông ta không nên thúc dục đám người Nam Bàn đánh trận vội cơ mà.
- Ở lâu mới thấy nhiều chuyện.
Ngài hẳn phải biết chúng tôi muốn làm Nam Bàn loạn lên là do Nam Giao Đô Ty chuẩn bị dùng nó làm bàn đạp đánh Chiêm Thành.
Như thế, chẳng mấy nữa họ sẽ lên đây.
Giờ ngài nhìn xem, một tên nhị thiên nhân tướng bé xíu, tài năng chả đâu vào đâu mà giữ trại được mười mấy ngày, mà ở nơi đây có tôi chỉ đạo các thứ rồi đầy, liệu nơi khác chuyện còn tệ tới đâu.
Cứ đánh kiểu này, sẽ không có thu hoạch lớn, các trại lính sẽ trụ vững vàng.
Khi quân chính quy từ dưới xuôi kéo lên, trong ngoài phối hợp, Nam Bàn không khéo đầu hàng mất.
Nỗi lo của Sri Bai sớm thành nỗi lo sợ của Siu Klen.
Một khi Nam Bàn bị đánh quỵ, quân Nam Giao Đô Ty sẽ đi qua Trấn Nam Bàn để đánh Chiêm Thành.
Nhưng con đường để đi xuống Chiêm Thành sẽ có cả Pơtao Angin của ông ta, họ lại chẳng tiện đường cho nó một trận.
- Vậy là ngài muốn sớm đánh hạ nơi này, rồi đến những chỗ khác để đôn đốc!- Siu Klen ngẫm ra ý tưởng của Sri Bai
- Thì cũng chỉ còn cách ấy thôi.
Giờ tôi cần sự giúp đỡ toàn lực từ chỗ ngài.
- Tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ, sứ giả cứ nói.
Sri Bai cùng Siu Klen bàn bạc hồi lâu, thống nhất ý kiến về những điều sắp phải làm.
Ý kiến đã thống nhất, hai người chia ra làm việc.
Siu Klen đi tìm người họ hàng Nay Luốt để thuyết phục y giúp đỡ, còn Sri Bai tới chỗ Rơ Pết để dùng nguồn lợi thương mại Chiêm Thành có thể mang lại cho hắn, dụ dỗ tên này chung chiến tuyến.
Tới sau bữa cơm trưa, hai tù trưởng Nay Luốt và Rơ Pết tuyên bố ủng hộ kế hoạch tác chiến mới của Sri Bai, chỉnh đốn quân ngũ, tuyên bố sách lược mới.
Liên quân tác chiến có 5 người chỉ huy, 4 người đồng ý cách tác chiến mới, thì người cuối cùng còn nói được gì.
Để làm dịu cảm xúc của Klon Rưng, người bị bỏ lại trong cuộc thương thuyết, Sri Bai đề nghị ông ta đi giám sát đám tù nhân đang dựng đường đi vào trại lính địch.
Công việc này hạn chế tổn thất nhân lực, nên chiến pháp thay đổi gì cũng chẳng ảnh hưởng tới Klon Rưng.
Klon Rưng chuyển chỗ, quân của 4 người còn lại cứ kế hoạch mà làm.
Một đợt tấn công mới, quân của liên quân bắc thang leo lên tường.
Lần này quân trong trại không cản trở gì, cứ ngồi mà chờ bọn nó nhảy xuống là giết như lần đầu.
Thế nhưng bọn lính này không vội nhảy xuống, mà chờ quân mình leo lên kha khá, bắt đầu xông xuống.
Chúng không nhảy vào chém giét hết mình, mà vừa đánh vừa đi, ra chỗ cửa doanh trại, tìm cách mở cửa.
- Mẹ kiếp, chặn chúng lại ngay!- Dương Quốc Lộ nhác thấy cảnh này, tóc tai dựng hết lên.
Cổng trại mà bị mở ra, địch ùa vào thì không vui đâu.
Lão đích thân đốc chiến, kiên quyết đánh chặn, không cho quân địch phá cổng trại ra.
Lúc này, quân trong trại vừa phải ngăn địch mở cổng trại, vừa phải chống lại địch đang leo thang vào trại mỗi lúc một đông, hai mặt tác chiến, không dễ chút nào.
- Điều hết người có thể chiến đấu ra đây, tất cả từ bảo vệ thương đoán lẫn vệ sĩ của thương nhân, nhanh!
- Họ từ chối thì sao?
- Bảo chúng rằng, nếu chúng không cho người ra, ta lập tức nổi lửa đốt sạch hàng hóa của chúng, rõ chưa.
- Vâng!- Đan Quốc Hùng giờ mới hiểu lý do Dương Quốc Lộ giữ hàng của thương nhân, đó là con tin để ép họ phải ra quân chiến đấu.
Có quân từ các thương đoàn trợ giúp, quân của Dương Quốc Lộ lại đẩy lùi đối phương, giết sạch những kẻ thâm nhập, cố gắng đẩy hết những cái thang đang bắc lên.
Mặc dù lại chịu một trận mưa tên, nhưng mà dẫu sao đã có chút hiểu biết, nên thương vong ít hơn buổi sáng.
Trận đánh kéo dài tới lúc hoàng hôn thì hai bên đánh chiêng thu binh, Dương Quốc Lộ qua được ngày đầu.
Lệnh cho binh lính thu dọn bãi chiến trường, xếp lại thi thể, rồi đưa người bị thương đi trị thương, nấu bữa ăn tối,… hàng đống việc phải lo.
Quan trọng nhất là cắt cử lính gác, phòng địch tập kích đêm….
Vừa cầm bát cơm chưa kịp ăn, Đan Quốc Hùng đã lao vào phòng, nét mặt hoảng hốt.
- Nguy to rồi!
- Lại sao thế, địch đánh đêm.
- Không, chúng không cần đánh đêm nữa đâu.
Mai là chúng sẽ phá được trại.
- Sao thế?- Dương Quốc Lộ dựng thẳng người lên, không ngồi nổi nữa.
- Ngài ra mà xem con đường mà anh con rể ngài cùng lính dưới làm đi!
Dương Quốc Lộ theo Đan Quốc Hùng ra nhìn, trời ơi, một đoạn dốc lớn chỉ còn cách tường thành chút ít.
Nếu có thể bắc một vài tấm gỗ lớn, thì mai chúng có thể lao qua như bỡn.
- Cho người ra phá ngay đi, đại nhân!- Đan Quốc Hùng hiến kế
- Địch trông coi rồi, nếu như ta mở cửa thành ra tối nay, chúng sẽ theo đó đánh bật vào.
- Cho đội lính ra đánh cảm tử không nổi sao?
- Mi quẫn trí rồi đó.- Dương Quốc Lộ nhìn người phụ tá.
Lính trên này mà nói tới cảm tử được sao.
- Không lẽ chờ chết ư?
- Đầu hàng thôi chứ còn sao nữa!
- Ngài bảo rằng nếu ta mở cửa ra, chúng sẽ không còn mối bận tâm nào khác, lúc đó là dê vào miệng cọp…..
- Nói cho đám lính nghe để bọn nó hăng máu thôi.
Trận đánh hôm nay đã đủ để chúng thấy được rằng ta có thực lực ra sao rồi.
Ta đám phán có giá chút là ổn.
- Ngài… ngài nhắm tới việc đầu hàng từ lúc đầu ư?
- Đúng thế, đánh nữa chỉ có chết.
Hàng thôi!
Dương Quốc Lộ thẳng thắn nhận, nhổ bãi nước bọt rồi đi về, ông ta mời mấy người thương nhân tới, thông báo kế hoạch chính thức của mình.
Các thương nhân biết được hóa ra Dương Quốc Lộ chẳng qua muốn nâng giá chút, cũng thở phào.
Thôi, không phải tử thủ là may rồi.
Mấy người thương nhân đứng lên, cử người của mình ra đàm phán.
Dương Quốc Lộ chọn mấy người hay làm ăn với dân Thượng, lại có kiểu làm ăn không quá phũ phàng, hay ép giá người dân Nam Bàn để đi.