Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 125: Đồn điền




Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt

C 125: Đồn điền

Nguồn cơn của kế hoạch xây dựng những khu canh tác nông nghiệp kiểu mới, là do sự xuất hiện trở lại của Ebisu Watanabe. Bẵng đi một thời gian mải mê làm việc, quên mẹ nó mất chuyện thằng hải tặc nọ, thì Chà Và Hương tới gặp. Thấy tên này, Kiệt biết Ebisu muốn tới nói chuyện. Để khiến cho hai bên có thể thoải mái bàn bạc, Kiệt đề nghị địa điểm là quán ăn Hồng Bàng ở dưới huyện Sơn Hải. Kiệt có thể tạo cớ để đi về đó, mà không ai nghi ngờ chút nào, với Ebisu thì đó cũng quá tiện, vì hiện tại lực lượng cảnh giới nơi này vẫn mỏng do Lý Sử A chưa về. Chà Và Hương chạy đi chạy lại một phen, cuộc gặp được ấn định sau tuần nữa. Kiệt liền đưa cho Chà Và Hương ít tiền để hắn cùng Ebisu có thể thuê phòng và ăn uống. Kiệt cũng nói thêm là tiền để chiêu đãi bọn họ và tạ lỗi vì khiến họ phải chờ đợi- Kiệt cũng phải tạo lý do thích hợp mới về được.

Của cho không bằng cách cho, những gì Kiệt nói và làm khiến cho số tiền cậu đưa làm bọn cướp biển hài lòng nhận lấy và tiêu sài, những kẻ sống ngoài vòng pháp luật như lũ cướp biển này khá là đề cao lối sống đạo nghĩa giang hồ, và theo đạo nghĩa giang hồ thì người kính ta một thước ta kính người một trượng.

Nói thêm một chút, tại sao đám giang hồ khát mau hay nói đạo lý giang hồ gì gì đó. Đơn giản là vì chúng là những kẻ không tuân theo pháp luật, nên ngược lại pháp luật sẽ không bảo vệ chúng. Con người, ai tránh được sinh lão bệnh tử, nên chúng lo khi mình còn mạnh thì chém người ta bậy bạ rồi cũng chả sao, đến khi yếu, già rồi thì thế nào. Hơn nữa, giang hồ tuy dùng vũ lực để mưu lợi ích, nhưng thực tế chứng minh rồi, sau vũ lực sẽ là quá trình buôn bán, cướp bóc cũng phải trao đổi hàng hóa, nếu cứ nơm nớp lo bị đánh úp bởi kẻ khác sống thế nào được. Thế là cái gọi là đạo nghĩa giang hồ xuất hiện, để đảm bảo có một chút quy tắc chung chung, khiến giới giang hồ không đánh nhau tới chết, có thể yên ổn mà làm ăn một tí.

- Hoàng Anh Kiệt, chú mày bảnh đấy, mượn danh bọn tao để giết Từ Văn Đồng!- Ebisu cười cợt nhả khi thấy Hoàng Anh Kiệt đi tới gặp mặt hắn. Hắn nghe Chà Và Hương nói lại lời của Kiệt, nên đã thoải mái với Kiệt hơn. Dẫu sao, việc Kiệt giết Từ Văn Đồng bằng danh nghĩa bọn nó khiến Lý Sử A ra quân tuần tiễu, đẩy bọn hải tặc dưới trường Ebisu- vừa tách khỏi đoàn lớn nay đang rất yếu phải liên tục tránh các cuộc truy quét từ huyện Sơn Hải, khó vào đó mua bán hơn, khiến hoàn cảnh khó khăn hơn nữa. May mà Kiệt đã vung tiền trước, mọi thứ dễ nói chuyện hơn

- Cái đó thì thật sự không còn cách nào khác, Từ Văn Đồng cần phải chết, hắn đã khiến làng Hồng Bàng phải chịu quá nhiều thiệt hại.

- Vậy cậu định phạt bọn này thế nào đây?- Ebisu không bàn luận gì thêm, hắn muốn đòi hỏi một chút bồi thường

- Các anh đã trả giá rồi!- Kiệt thản nhiên nói, và khiến đám cướp biển, nhất là Ebisu phải giật giật con mắt.- Cậu Kiệt, cậu cho rằng bọn này không biết có thù phải trả sao?

- Tôi biết, cho nên mới có mấy anh bạn này!- Kiệt nói, và mấy hàng ghế xung quanh đều có tiếng động, bọn cướp biển nhìn nhanh để thấy được đội quân Đá Vách do Xủ Lu cầm đầu cùng đội lính hai chục người ngày trước đã đi giết Từ Văn Đồng đều có mặt.

Tay những kẻ này cầm đều lấp ló mấy cây gậy, thả xuống đất nghe nặng nề, chắc là đầu bằng sắt có đổ chì, ăn một gậy này vào đầu chết chắc, ngoài ra đám Xủ Lu còn có dao nhỏ, ở trên núi dân Đá Vách không có nhiều sắt luyện vũ khí, ngoài giáo ra thì dao nhỏ cũng là vũ khí ưu thích, bản thân Kiệt lúc này cũng lấy ra một cây nỏ thép nhỏ, nhỏ nhưng có võ- bởi đó là nỏ sát thủ. (Nỏ sát thủ (balestrino) được phát minh ở Ý và rất phổ biến ở Tây Ban Nha và Ý trong thế kỷ 15-17. Nó sử dụng cơ chế kéo dây bằng ren và vít, do đó tuy nhỏ gọn nhưng uy lực rất mạnh. Một thí nghiệm cho thấy sức kéo dây là 320 lb (hơn 145 kg)). Đặc biệt, lúc này bên cạnh Kiệt không hề có đám Linh, Nhung, chỉ có Tâm, mà thằng oắt này cũng cuốc lủi khá xa, đảm bảo nếu có sự gì là không bị bắt làm con tin.

Thấy cảnh này, Ebisu cũng chỉ cười nhạt. Chó sủa là chó không cắn, một khi hai bên đã bày thực lực, nghĩa là họ không có ý gây chiến, mà chỉ muốn đảm bảo quyền nói chuyện trên bàn đàm phán. Tuy vậy, hắn cũng phải khâm phục thằng oắt con này, đám tư binh này không mang vũ khí cấm, nhưng sát thương không thể coi thường. Rất thông minh.

- Được thôi, lần đó bọn ta đã thua, kẻ thua không có quyền nói chuyện. Nhưng lần này, không biết cậu Kiệt mời bọn tôi tới đây làm gì vậy.

- Tôi có một việc muốn hỏi và một chuyện làm ăn muốn bàn. Hai việc là riêng rẽ, anh không cần quá để ý việc phải trả lời việc tôi muốn hỏi, chúng ta vẫn có thể làm ăn với nhau.- Kiệt mở lời trước, nhưng tất nhiên, cũng là tạo bậc thang thôi, để tên Ebisu có thể có cảm giác mình có chút quyền lực chọn, chứ tất nhiên, hắn sẽ vẫn nên nói ra điều Kiệt muốn biết.

- Chuyện cần hỏi là gì vậy?

- Có chuyến hàng vải vóc bị cướp, một tên thương nhân Cham Pa, hàng tốt đấy, giá trị 200 lạng bạc.- Kiệt bắt đầu mô tả chuyến hàng, và nói rõ tiền căn hậu quả giữa chuyến hàng và cậu

- Kẻ thuê thì bọn này cũng không rõ nữa, như Chà Và Hương nói rồi đó, bọn này chỉ nghe trung gian giới thiệu!

- Chà, vậy thì thật đáng tiếc quá!- Kiệt than thở, rồi lập tức tươi cười lại- Không sao, ta cứ bàn việc làm ăn vậy, được chứ?

- Mời cậu Kiệt? Không biết cậu có việc làm ăn gì cần tới bọn tôi hỗ trợ đây?

- Tôi đang muốn buôn bán với các anh.

- Buôn bán với chúng tôi, cậu muốn bán đồ với cướp biển sao?

- Đúng vậy! Thứ tôi nhận sẽ là bạc, vàng, tiền đồng có thể tái đúc, mặt hàng mà tôi có thể cung cấp ra là lương thực, thực phẩm, thuốc men, gỗ đóng tàu, chỗ nghỉ ngơi cho những người muốn lên bờ nghỉ ngơi,...- Kiệt bắt đầu liệt kê.

- Vậy ư? – Ebisu nhíu mày suy tính, đám cướp biển hiện nay gặp khó chính bởi sự truy quét của quân lính, khiến chúng không thể ghé bãi gần bờ mua lương thực, đi xa mua sẽ khiến tiêu hao lương thực trên đường đi- tiêu hao vô ích. Nay nếu có thể mua lương trực tiếp ở đây, sẽ hạn chế được bớt bao nhiêu công sức. Còn bao mặt hàng khác,: thuốc men, gỗ đóng thuyền,... và đặc biệt là được lên bờ nghỉ ngơi nữa chứ. Vào một nơi chắc chắn không bị dò xét- làng Hồng Bàng toàn quyền bởi Kiệt, lo gì chứ, thì tên cướp biển nào chả ham.

- Đại ca, em nghĩ chúng ta cứ đồng ý trước, thử đưa vài anh em đang bị thương vào đây chữa trị trước đã, cho họ khỏi đi, mấy người đó bệnh nặng lắm rồi!- Một tên cướp biển lại gần thầm thì.

Cướp biển tính ra khá là dân chủ, tuy có yêu cầu thuyền viên tuy phải nghe lệnh và không được phản bội thuyền trưởng, song có quyền yêu cầu rời thuyền, bầu thuyền trưởng mới,... nếu thuyền trưởng cũ khiến băng đi xuống. Có bỏ phiếu công khai hẳn hoi, là kiểu dân chủ trực tiếp đó.

- Cậu Kiệt chắc cũng biết, băng bọn tôi chỉ là bằng cướp nhỏ, không thể có mối hàng lớn...

- Không chỉ băng của anh, tất cả các băng cướp biển nào muốn làm thế cũng được. Chỉ cần bên anh đảm bảo họ vào đây tuân thủ quy định của tôi là được?

- Quy định bên cậu là sao?

Kiệt bảo Tâm tiến lên, đọc các luật nếu cướp biển muốn làm giao dịch với làng Hồng Bàng. Nói chung, là các quy định đảm bảo đám cướp không được phá rối làng Hồng Bàng, bọn Ebisu sẽ phải đứng ra bảo lãnh trước, nếu có vấn đề gì làng Hồng Bàng sẽ cạch mặt bọn nó vĩnh viễn. Tiếp đó, là phương thức trao đổi các kiểu. Đọc một hồi, thấy cũng được, Ebisu liền ký kết, đồng thời đề nghị Kiệt cho mấy thuyền viên đang bị ốm của mình vào chữa bệnh luôn. Kiệt không ngại gì mà không đồng ý.

Đám thuyền viên kia khi được đưa vào khu vực khi trước là làng Thụi để chữa trị cũng được kiểm tra cẩn thận, che dấu tốt. Kiệt để tỏ lòng hiếu khách đã tới tận nơi xem, và nhận ra đám này chảy máu nướu răng, chậm lành vết thương, các vết thâm tím rộng trên da, đây là do bị thiếu vitamin C trầm trọng, căn bệnh hay thấy ở bọn thủy thủ đi xa bờ lâu ngày. Thuyền của đám Ebisu chỉ là thuyền nhỏ, vốn phải đi gần bờ để mà lấy lương thực, nhưng do đang ở thời kỳ suy yếu, Lý Sử A xuất quân truy nã gắt gao, tiền bạc kiếm được phải bỏ nhiều vào mua vũ khí, lương thực, thực phẩm khô dự trữ, nên ít khi để ý tới rau xanh, vì thế đám thủy thủ thiếu C trầm trọng. Vào tay Kiệt, chỉ bồi bổ cộng thêm cung cấp vitamin C là xong, đám này khỏe ngay lại. Khi bọn hải tặc có hỏi, Kiệt không dấu diếm, cứ thành thực kể lại mọi thứ cho bọn nó, cũng dặn dò cẩn thận để sau này chúng không còn bị thế nữa.

- Hoàng Anh Kiệt quả thực khá lạ lùng, hắn tốt với ta quá!

- Hừ, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, tên nhóc đó ắt muốn ta phải cảm thấy cần đối xử lại với hắn như vậy thôi!- Ebisu nhắc bọn thủ hạ không nên bị cái bẫy đầy mật ngọt của Kiệt làm ra.

Tuy nhiên, thứ Kiệt làm không phải âm mưu, là dương mưu. Kiệt đơn giản là thể hiện thành ý trước, với bản tính giang hồ trượng nghĩa mà đám cướp biển luôn thần thánh hóa, lẽ dĩ nhiên là Ebisu phải đáp lại. Hắn quyết định nói ra kẻ đã thuê hắn, cùng với tiền căn hậu quả của vụ án đó- dựa theo những gì mà hắn thu thập được. Sở dĩ Ebisu nói hết luôn, là vì muốn kết thúc ân tình Kiệt ban ra.

Theo những gì Ebisu điều tra được, tên thương nhân Cham Pa kia tên gọi Dharam Po, một thương nhân khá giàu có ở nước Kathura ( Cham Pa hiện là liên minh các tiểu quốc, dân gọi chung là dân Cham Pa, nhưng sẽ ở các tiểu quốc khác nhau). Tuy nhiên, người này hay tới Trấn Hoài Nhân buôn bán, sau này có quen Lã Xưởng, cùng lão này làm ăn buôn bán. Chính là Lã Xưởng dẫn mối cho ông này đi làm ăn với đám Chu Văn Bàn.

- Vậy hắn nhờ các anh giết lão Po kia à?

- Hừ, là người của lão ra tay chứ không phải bọn ta. Đặc biệt là hắn ta còn tra tấn tên thương nhân rất lâu trước khi giết lão, đòi một vật gì đó.- Ebisu kể lại mọi chuyện.- Nhắc cậu một chút, thân phận tên lái buôn Po này khá dị, hình như có liên quan tới các vương triều Cham Pa, hình như là tên này phụ trách việc gì đó rất cơ mật.

- Sao ông bạn biết!

- Hừ, ông già cũng để lại vài mối quan hệ!

Trước những thông tin tuy còn khá mập mờ mà Ebisu cung cấp, Kiệt thấy một đầm nước sâu có thể khiến bản thân chết đuối, liệu có thực là LÃ Xưởng chỉ muốn hại cậu ta, hay vị thương nhân kia mới là mục tiêu chính. Dù thế nào bản thân cũng nên có sự chuẩn bị. Một trong những điều đó, là tăng cường sức mạnh kinh tế và ảnh hưởng chính trị. Ở một thời mà nông nghiệp vẫn là ngành kinh tế chủ đạo, thì kiểm soát được ruộng đất và nguồn nông sản, là phương thức gia tăng hai nguồn sức mạnh trên.

Kế hoạch lập lại một cơ sở cung cấp thức ăn mới tại gần để tiện kinh doanh là để che dấu chuyện đó, mà theo Kiệt thì như thế là đủ rồi. Nhưng khi bàn chuyện này với mọi người, đám Hồng Bàng không có sao, đám Chu Văn Bàn lại tỏ ra e dè.

- Cách cậu đang làm, là tích lương đấy Kiệt à?

- Tích lương thường là dấu hiệu đầu tiên của việc tạo phản. Còn nhớ chiến lược của Đại Hoa Thái Tổ không? Thành lũy cao, kho lương đầy, xưng đế muộn.

- Tôi đã thấy được những điều cậu làm ở dưới làng mình, nhưng mà thế là điểm cao nhất cậu có thể đi tới rồi, thế lực cậu đang có quá nhỏ bé để tiếp tục tiến lên. Sở hữu thêm ruộng đất và gia tăng thêm sản lượng nông sản sẽ khiến người khác ngờ vực. Bởi lương thực nhiều thì cần nhiều người làm, có tá điền có thể tụ chúng làm phản. Những địa chủ cậu thấy đều là kẻ có quan hệ với quan lại, không phải khơi khơi mà làm thế được đâu.

Nghe bọn kia giải thích khiến Kiệt phải suy ngẫm thêm. Xong cậu không từ bỏ, cậu bảo Linh và Nhung tới tìm Mai Diễm, và nhờ bố mẹ lên trên tận Thành An Định để gặp Lương Vũ Phong, dù gì, trong mắt người ngoài Kiệt là thằng nhãi con mới 14 tuổi. Người Hoa có câu “Miệng không mọc lông làm việc gì cũng khó”, người Việt hay có câu “ Mới nứt mắt đã...”, đều là tỏ ý khinh người quả trẻ. Thực sự cái này không sai, người còn trẻ quá thì thiếu kinh nghiệm, lại bồng bột, khó mà tin cậy.

Bố mẹ cậu hiện đang khá rảnh, vì công việc đã có lớp người kế cận từng bước tiếp nhận- Kiệt luôn đề cao việc tiếp nối giữa các thế hệ, một tập đoàn, công ty muốn mạnh thì phải lớp này nối lớp kia, tinh hoa không thể dồn hết vào một thế hệ được. Vì vậy, hiện tại mẹ thì chỉ lo dạy Hoàng Anh Tài, bố thì mải lo đứa con mới sinh của ông, nó được đặt tên là Hoàng Anh Tuấn. Tên này do mẹ cậu đặt cho, hai người cũng đã làm hòa, mẹ đã uống chén trà mà vợ mới của bố đưa. Quả thực, thời này đàn ông có tiền có thể có vợ hai vợ ba là bình thường, đã vậy người phụ nữ kia cũng sinh con cho bố cậu rồi, mẹ nếu làm khó bà ta quá, thì mới là khổ. Mà mẹ cậu cũng là người từng đi làm thiếp nhà người ta, biết nỗi khổ của người làm lẽ, nên dễ thông cảm. Thậm chí, vì nhớ cái ơn khi xưa bố từng nuôi Anh Minh tận tâm, bà còn cho phép thằng nhãi Anh Tuấn khi lớn sẽ theo việc học với Minh, Kiệt- những kẻ đứng đầu toàn làng Hồng Bàng về học thức. Người vợ mới của cha cậu, Trịnh Thị Ngọc nghe thế còn mừng rơi nước mắt, bất kể thế nào, Tuấn cũng là con của bà ta, nếu nó thực sự học được chút bản lĩnh từ Minh hay Kiệt, thì quả thực là quá hay rồi.

- Bố mẹ, thằng Tài hiện thế nào?

- Thằng em con ấy hả, giờ làm vương làm tướng ở dưới làng. Làng mình biết nó có con là anh làm chỗ dựa, nên đều dặn trẻ nhà mình không đấu với nó, nên trẻ khắp làng ai dám cãi nó đâu, thế là nó lập băng đảng dưới đó, nếu không có mẹ con răn đe thì e là thành đồ bất trị rồi.

- Nếu thế, bố cho nó lên đây, cũng 9 tuổi rồi, cần học hành cẩn thận, con sẽ kèm cặp nó.

- Tài cũng mới 9 tuổi, thế có sớm quá không?

- Con 7 tuổi đã đi làm kiếm tiền rồi mà bố.

- Nhưng mà con là khác, em con nó bì sao được!

- Ôi bố ơi, chỉ là lên học thôi, con đã bắt nó làm gì ghê gớm đâu. Với cả, nhà mình muốn khá thực sự, thì không gì bằng học, nếu nó chỉ biết ăn tiêu vào số tiền bố mẹ để lại, kho vàng kho bạc cũng hết mà thôi!

- Thôi con đã thế thì ừ, bố cho em nó đủ 10 tuổi thì lên đây để con kèm nó, được chưa. Dù gì, không có nó, mẹ con cũng buồn.

- Thế bố mẹ tranh thủ đẻ em nữa đi, mẹ con cũng đã 32 tuổi, nhân lúc này nên đẻ thêm, chứ đợi qua tứ tuần rồi thì không nên nữa!

- Cha bố anh, chỉ được cái dẻo miệng. Mẹ có qua tứ tuần, cũng đâu yếu tới mức không chăm được con chứ.

- Không, vì qua tứ tuần, phụ nữ sức khỏe kém, mang thai dễ có nguy hiểm, với cả sinh con khi phụ nữ lớn tuổi quá dễ sinh ra trẻ thiểu năng.

- Sao con nói vậy chứ?

- Cha già con cọc, thế mẹ già thì cũng phải có biến cố chứ. Còn lý do con nói là vì con biết, vậy thôi. Bố mẹ nên nghĩ sớm, muốn thêm đứa nhỏ nữa cũng nên làm sớm.

- Ừ ừ, để bố cố gắng.- Hoàng Văn Định cười hề hề khiến Văn Nguyệt Nga thẹn đỏ mặt. Tuy nhiên, bà lập tức nhớ tới lý do con trai mời cả hai lên đây.

- Kiệt, con mời bọn ta lên đây không phải để muốn có em bế đấy chứ?

- Suýt quên, suýt quên!- Kiệt cười rồi kể rõ mọi việc cho bố mẹ mình nghe. Nghe những gì con trai mưu tính, cả hai chỉ biết nhìn nhau mà le lưỡi. Đúng là chỉ Kiệt mới có thể nghĩ ra cách như vậy.

Hai người họ sau đó bắt đầu viết thiếp xin đại diện tiệm cơm Hồng Bàng tới gặp Tri Châu là để nói chuyện làm ăn. Do tiệm ăn Hồng Bàng là một cơ sở kinh doanh lớn, hai người còn là cha mẹ của Thái học sinh Hoàng Anh Minh, nên Lương Vũ Phong mới gặp sớm. Cả hai bắt đầu trình bày việc muốn làm một khu giống như đồn điền để tiện cung cấp lương thực, thực phẩm cho tiệm cơm. Vừa nghe qua, Lương Vũ Phong đã gạt phắt. Phát triển kinh tế thì hay đấy, nhưng bản thân Kiệt chưa đủ sức mạnh chính trị để đòi mở đồn điền. Nếu ông ta đồng ý, thì biết bao kẻ khác sẽ nhảy vào công kích ông ta, thậm chí vu cho ông ta thông đồng với họ Hoàng muốn làm phản.

- Ấy chết, làng Hồng Bàng chúng tôi đâu ngu xuẩn thế!- Văn Nguyệt Nga vội giải thích- Cái bọn chúng tôi muốn chỉ là một khu vực có thể cung cấp mấy loại thực phẩm tốt và giá rẻ để chúng tôi có nguồn cung mà làm cơm thôi. Chứ nơi đó, hoàn toàn do đại nhân làm chủ mà.

- Bà nói vậy là có ý gì?- Lương Vũ Phong hỏi dò lại, thực ra ông ta thừa biết những tên thương nhân khôn khéo này lý gì lại không biết rằng việc lập đồn điền là phạm pháp, chúng ắt có cách lách luật đây mà. Nếu thế, ắt phải có lý do cùng lợi ích để cho ông ta.

Kế hoạch của Kiệt chính là dùng những tù nhân trong ngục giam ở Châu Nam Bình để đi khai khẩn đồn điền kiểu mới như ở làng Hồng Bàng đang làm. Tù nhân thuộc quyền quản lý của quan lại, đất đai cũng thế, nên không lo cái gọi là lập đồn điền để tích lương tạo phản. Còn phần mình, làng Hồng Bàng chỉ bỏ vốn ra mua công cụ, con giống, cây giống để được ưu đãi về giá cả nông sản kỳ thu hoạch mà thôi.

Đặc biệt, trong quá trình làm việc, tù nhân sẽ được hướng dẫn nghề nghiệp, đảm bảo họ có năng lực làm việc hơn, không khác gì cách Kiệt đào tạo công nhân ở Xưởng Dệt Hồng Bàng. Thế là, ở trong tù thì kiếm được tiền cho các quan, mà khi vừa mãn hạn tù, họ sẽ có thể đi làm ngay, không rảnh rỗi sinh nông nổi lại phạm pháp, khiến trị an Châu Nam Bình kém đi. Vừa có tiền, vừa có danh, lý nào mà ngài Tri Châu lại không nhận.

Đặc biệt hơn, tất cả đống lợi ích không tung ra hết một lúc, tránh khiến Lương Vũ Phong để ý tới việc làng Hồng Bàng có một đại trí giả. Thay vào đó, cứ mỗi lần gặp lại tăng dần các ưu đãi, kèm theo chút điều kiện, rồi có những điều kiện sau này mới giới thiệu thêm. Cái này giống chuyện nhà vua và tên ăn mày. Nhà vua trong một thời gian cứ liên tục cho tên ăn mày tiền, tới khi không cho nữa thì tên ăn mày hậm hực với nhà vua. Nếu ngay từ đầu đưa ra hết lợi ích, thì sau này tên Tri Châu sẽ đòi hỏi liên tiếp, không có nổi sẽ gây thù liền.

Ngoài ra, Mai Diễm cũng đã được liên hệ sớm, nhờ cậy và cho nhập một phần cổ phần trong vụ này mà không cần đóng góp tiền, nên bà ta sẽ nói vun thêm vào, khiến mọi việc dễ dàng hơn. Mai Diễm tuy không được nói tường tận, mà chủ yếu là bị dùng lợi dụ, nhưng bản thân bà ta có tài thực sự, lại tìm cách thông qua Trịnh Thị Ngọc moi tin của Hoàng Văn Định, chả mấy mà biết hết kế hoạch. Biết được kế hoạch của Kiệt rồi, bà ta lý gì mà không theo chứ. Có điều, bà ta cũng muốn tận dụng kế sách này làm lợi cho Nữ Lưu- thông qua đồn điền này tụ lương và buôn bán. Lương thực thời này vẫn là thứ cực kỳ giá trị, ngu mới không tích lũy và buôn bán.