Hồng Bài Thái Giám

Chương 91: Tuyệt Lộ






Trong thư phòng của Tô Nguyễn Hân, Lăng Giản đem thư đã viết xong đưa cho Tô Nguyễn Hân, vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, vừa lòng nói:
"Nguyễn Hân, thế nào? Chữ của ta có phải rất thanh tú hay không?! Trong âm nhu mang theo khí phách, cái này gọi là trong nhu có cương, trong cương có nhu.

Chữ này của ta a, là từ nhỏ đã luyện ra rồi.

Không phải ta khoe khoang, mỗi lần thi viết thư pháp ta đều đoạt quán quân đó!"
"..."
Tô Nguyễn Hân có chút không rõ, người này hôm nay làm sao lại càng thêm tự kỷ?! Nàng bất đắc dĩ lại trắng mắt liếc Lăng Giản một cái, đừng nói, chữ của Lăng Giản quả thật cũng giống như nàng nói, chính là...Tô Nguyễn Hân hơi kém muốn đem thư thiếp lên mặt mình, cái này đề tên người gửi cư nhiên là Lam Thanh Hàn?! Tô Nguyễn Hân không rõ cho nên nhếch miệng, nói:
"Lăng Giản, ngươi đây là có ý tứ gì? Vì cái gì người gửi lại là Lam Thanh Hàn?"
"Ngươi đúng là ngốc!"
Lăng Giản trạc trạc hai má của nàng, sau đó trước khi Tô Nguyễn Hân kịp phát uy liền thấu đi lên hôn hôn, nói:
"Đây là mật hàm thông đồng do Lam Thanh Hàn viết cho Hàn Duệ, tất nhiên phải đề tên của Thanh Hàn.

Tuy rằng lá thư này xuất hiện cũng không thể đại biểu cái gì, nhưng mà với cá tính của Tư Đồ, mắt thấy Đại Cánh tấn công kinh đô, mà biên cảnh lại bị quân Lam Triều giả mạo không ngừng quấy rầy tiến công, cho dù giữa Hàn Duệ cùng Thanh Hàn quả thật không có gì, hắn cũng sẽ không mạo hiểm để cho Hàn Duệ ở lại nơi đó.

Hắn cho rằng Võ Đại tướng quân đang muốn phản bội Việt Lỗ, như tình thế bây giờ, trong lòng Tư Đồ nhất định đang lắc lư không chừng.

Nói không chừng hắn sẽ phái tướng quân khác tới trấn giữ, đến lúc đó lại không thể cứ chết thủ cửa thành, mà là chính thức khai chiến."
Lăng Giản ở trong lòng đánh bàn tính, dùng quân Việt Lỗ đối phó với ba vạn binh sĩ của Võ Đại tướng quân, còn chuyện mà nàng cùng Lam Thanh Hàn phải làm chính là bàng quan, ngồi nhìn bọn họ lưỡng bại câu thương, sau đó mang theo số binh sĩ còn lại khải hoàn hồi triều.


Những chuyện khác sẽ để lại cho dũng sĩ Đại Cánh, chờ họ hoàn toàn công hãm Việt Lỗ, lúc đó thật sự là giai đại vui mừng.

"Thì ra là thế."
Tô Nguyễn Hân gật gật đầu, tư duy của Lăng Giản không chỉ là linh hoạt bình thường, tính toán của nàng so với bất cứ kẻ nào cũng đều toàn diện hơn.

Nhìn thấy Lăng Giản tự tin tươi cười, Tô Nguyễn Hân kìm lòng không đậu hôn lên môi Lăng Giản, đây là người nàng yêu, mặc kệ là trong trường hợp nào cũng đều có mị lực đặc biệt.

Nhẹ nhàng lướt qua rồi biến thành hôn sâu, Lăng Giản hô hấp có chút dồn dập, nàng vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Nguyễn Hân, còn tay kia thì vén lên ngoại bào của nàng, vói vào trong tiết khố của Tô Nguyễn Hân nhẹ nhàng ma xát viên tiểu đậu phấn hồng đã có chút ướt át.

"Ân..."
Tô Nguyễn Hân thoải mái ngâm khẽ ra tiếng, hai tay chủ động ôm lấy cổ Lăng Giản, khi nụ hôn đang tới hồi sâu sắc, tiếng đập cửa đột nhiên đánh gãy hai người đang sắp chuẩn bị vận động nóng người.

Tô Nguyễn Hân lập tức nhẹ nhàng đẩy ra Lăng Giản, hơi chút sửa sang lại trang phục của mình, lúc này mới thở ra một hơi rồi cho người ta tiến vào.

Binh sĩ truyền tin mặc bố giáp bước nhanh tiến vào, ánh mắt đảo qua Lăng Giản, sau đó đi đến bên tai Tô Nguyễn Hân nhỏ giọng nói một lát rồi vội vội vàng vàng rời khỏi Đại điện.

Khuôn mặt Tô Nguyễn Hân vốn đang tràn đầy màu hồng lại bởi vì lời nói của binh sĩ kia mà trầm xuống, nàng nhìn Lăng Giản tựa hồ đang tò mò chờ đợi, thanh âm có chút khàn khàn:
"Cổng thành Việt Lỗ đóng chặt, Mẫn Nhi không thể đánh vào, chỉ có thể thủ ở đó.

Nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài, nếu như viện quân của Việt Lỗ vừa đến, Mẫn Nhi liền có thể bị hai phía giáp công.

Với lại...Hạo Lân chạy thoát."
"Cái gì?!"
Lăng Giản giật mình kêu to, Tô Mẫn Nhi không có biện pháp đánh vào hoàng thành là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng Hạo Lân chạy trốn thì tuyệt đối là vô cùng ngoài ý muốn:
"Làm sao lại chạy thoát?! Các ngươi không phải đã phái người canh chừng hắn chặt chẽ sao?!"
"Hắn chạy mất cũng không sao cả, chúng ta cũng không phải muốn làm gì hắn, chẳng qua là Mẫn Nhi ngại hắn thiếu nợ không trả mà thôi.

Lúc trước những vụ ám sát của Ám Khách Minh đại bộ phận đều do Hạo Lân cầm lệnh bài của Lễ thân vương tới tìm chúng ta.

Chẳng qua vài lần về sau, hắn không có trả tiền, Mẫn Nhi cảm thấy có lỗi với huynh đệ Ám Khách Minh nên mới phái người khắp nơi tìm Hạo Lân, muốn hắn thanh toán hết số tiền thù lao còn lại." Tô Nguyễn Hân nói.

"Nga? Thì ra là như vậy."
Lăng Giản đột nhiên bày ra một nụ cười cực kỳ mị hoặc, nụ cười kia có chút âm hiểm, càng thêm có chút không thể nắm bắt.

Không đợi Tô Nguyễn Hân mở miệng, Lăng Giản đã thu hồi nụ cười, bình tĩnh nói:
"Sớm giao phó cho hoạn quan nội gián của các ngươi đưa thư đến trong tay Tư Đồ, chỉ cần hắn nhận được thư, chỉ cần Hàn Duệ bị triệu về Việt Lỗ là Mẫn Nhi có thể đánh hạ hoàng thành."
"Ngươi xác định như vậy sao?"

Tô Nguyễn Hân nhìn Lăng Giản nói, nàng không rõ Lăng Giản vì cái gì lại chắc chắn như vậy, giống như nàng đã tính toán tất cả mọi chuyện, nửa điểm cũng không sót, thậm chí ngay cả thời điểm Tô Mẫn Nhi đánh hạ hoàng thành cũng đều nắm chắc rành mạch.

"Đương nhiên, ta rất có tin tưởng đối với hai cái tên nhát gan kia a.

Yên tâm đi, sẽ không phải chờ lâu, đến lúc đó chúng ta có thể chiêm ngưỡng một cái đại hội sét đánh khói lửa tưng bừng."
"Chỉ mong sự tình sẽ giống như ngươi sở liệu."
Tô Nguyễn Hân đem thư để vào trong bì, sau đó mới gọi người vào giao thư rồi phân phó những việc cần làm.

Đợi người nọ rời đi, Lăng Giản lại nắm lấy thắt lưng Tô Nguyễn Hân, vẻ mặt tiện cười hỏi:
"Nguyễn Hân, ngươi khi nào sẽ cùng Thanh Hàn thành thân đây?"
"Ngốc tử! Ngươi muốn khi nào...thì khi nào! Chúng ta...không phải đều là...người của ngươi sao?!"
Tô Nguyễn Hân gắt giọng, một giây sau lại cả người mềm yếu ngã vào tron lòng Lăng Giản, tùy ý bàn tay Lăng Giản luồn vào trong nội sam của nàng khắp nơi tác loạn.

Lăng Giản từng nói với Lam Thanh Hàn trong ba ngày nhất định sẽ trở về.

Lời của nàng chung quy là phải giữ, đêm hôm đó, Lăng Giản mang theo năm mươi binh sĩ Đại Cánh chạy về hướng doanh trại của Lam Thanh Hàn.

Đêm tối hắc ám dễ dàng làm cho người ta bị lạc phương hướng, Lăng Giản đang ngồi ở trong xe ngựa buồn ngủ, ai ngờ một tiếng ngựa hí thật dài vang lên, xe ngựa đột nhiên mãnh liệt rung lắc rồi ngừng lại.

Chung quanh im lặng kì lạ, Lăng Giản trong lòng bị một loại cảm giác đáng sợ vây quanh, nàng thật cẩn thận nhảy xuống xe ngựa.

Ánh lửa hiện ra, mười mấy nam nhân quần áo chật vật giơ cây đuốc xếp thành một hàng đứng cách Lăng Giản không xa.

50 binh sĩ phía sau Lăng Giản đều nắm chặt đao trên người, tùy thời chuẩn bị ra tay.

"Các ngươi là ai? Tại sao lại cản đường chúng ta?"
Lăng Giản không tiến lên, chỉ là đứng ở tại chỗ hướng bọn họ hỏi rõ.

Nhưng mà, mười mấy người cầm cuốc hình như căn bản cũng không nghe thấy lời Lăng Giản nói, bọn họ chỉ là cầm cây đuốc đứng ở nơi đó, giương đôi mắt giống như sói đói nhìn chằm chằm Lăng Giản, trừng đến nỗi nàng ở trong lòng thầm kêu không xong.

"Nếu các ngươi đói bụng, nơi này ta không có thức ăn.

Nhưng mà có một chút ngân lượng, ta có thể cho các ngươi bạc.

Chúng ta còn phải đi gấp, nếu các ngươi là muốn bạc, thỉnh các ngươi nhường đường, chúng ta để lại bạc cho các ngươi."
Lăng Giản quay đầu lại ra hiệu cho những người phía sau không cần hành động thiếu suy nghĩ, nàng vốn không phải là người hiếu chiến, huống hồ những người trước mắt này nhìn bộ dáng tựa hồ đều là dân chạy nạn, có thể không động thủ thì tận lực không động thủ.

"Bạc? Ai lại cần bạc một tên hoạn quan a? Ha ha ha, cẩu nô tài, chiếu gương hảo hảo nhìn lại bản thân một cái đi, nếu không một lát nữa có thể sẽ không nhìn được nữa đâu! Ha ha ha ha."

Thanh âm bén nhọn có chút quen thuộc từ phía sau đám người cầm đuốc truyền đến, làm cho tâm Lăng Giản nhất thời chìm vào thung lũng.

Nam tử mặc y phục bình dân từ phía sau những người đó đi ra, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt hắn phá lệ tái nhợt, nam tử trong ánh mắt tràn ngập âm độc hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt anh tuấn, hắn hơi chút sửa sang lại vạt áo của mình, khi lần nữa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lăng Giản.

Nam tử cười lạnh, vô thức làm ra cái Lan Hoa Chỉ chỉa về hướng Lăng Giản, nói:
"Cẩu nô tài, ngươi mấy lần phá hỏng chuyện tốt của ta.

Nếu không phải tại ngươi, ta đã không lưu lạc đến nông nỗi này.

Hoàn hảo trời cao chiếu cố ta, làm cho ta đang lẩn trốn đi ra cũng tóm được ngươi...Lúc này đây, ta sẽ để cho cẩu nô tài ngươi chết không có chỗ chôn!"
Nam tử cắn răng oán hận nhìn Lăng Giản, ngân châm ở trong thân thể hắn là một loại tra tấn vĩnh viễn, nhưng hắn không sợ loại tra tấn này, chỉ cần tên cẩu nô tài này chết đi, đau đớn của hắn sẽ liền giảm bớt một nửa!!
"Nói ta là cẩu nô tài, ngươi chính là tên bán nam nhân ngay cả cẩu cũng không bằng!!! Muốn mạng của ta? Có thể a, chỉ bằng đám dân chạy nạn bên cạnh ngươi kia? Ta biết ngươi võ công cao, nhưng ngươi không biết là một mình ngươi đối kháng với bằng này dũng sĩ Đại Cánh là rất không biết lượng sức sao? Ta khuyên ngươi vẫn là cút xa một chút đi, miễn cho đem chính mình biến thành không giống người cũng không giống quỷ!!!"
Lăng Giản lui về phía sau vài bước đứng ở giữa đám binh lính, trong lòng của nàng là sợ hãi, chính là có sợ hãi cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng thôi.

"Dân chạy nạn? Đây đều là những người sẵn sàng liều chết mà ta dùng số tiền lớn mua tới.

Cảm thấy ta không biết lượng sức sao?" Hạo Lân cười lạnh, hướng đám người cầm đuốc khoát tay, nói:
"Xử lý bọn họ!"
Như một bầy sói hung mãnh, khi đám người liều mạng kia vừa bước lên một bước, các binh sĩ Đại Cánh cũng rút đao ra nhằm về phía bọn họ đánh tới.

Thanh âm binh khí va chạm phá lệ chói tai, Lăng Giản lúc này mới thấy rõ đám liều mạng kia cũng không phải tay không tấc sắt, những cây đuốc kia chính là binh khí của bọn họ.

Cây đuốc bị những người đó cắt đứt, từ bên trong lộ ra chính là những cây thiết sắc đen thùi.

Hạo Lân cùng Lăng Giản hai người như cũ đứng ở tại chỗ, nhìn thấy binh sĩ Đại Cánh từng người từng người ngã xuống, khóe miệng Hạo Lân giơ lên một nụ cười đắc ý,
Lăng Giản nhịn không được lui về phía sau, nàng lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng giết người như vậy, thủ pháp tàn nhẫn đoạt mạng của đám người kia làm cho nàng cảm thấy ghê tởm buồn nôn.

Trên mặt đất mùi máu tươi cực kỳ nồng nặc, khi tất cả đám binh sĩ đã ngã xuống hết, chỉ còn lại mấy kẻ liều mạng kia liếm khóe miệng chậm rãi đi về hướng Lăng Giản, giống như một bầy sói đói khát tìm được con mồi, giờ phút này phải làm chính là đi từng bước tới gần, sau đó ở thời điểm nỗi sợ hãi của con mồi dâng lên đến cao nhất sẽ đột nhiên đánh tới, bắt đầu xé xác.

"Cẩu nô tài, ngươi yên tâm đi! Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi, tuy rằng sẽ không có ai biết ngươi rốt cuộc mất xác ở nơi nào! Có lẽ, đem ngươi ném cho chó hoang cũng không tệ a! Cẩu nô tài kết hợp với dã cẩu, thật đúng là tuyệt phối nha! Ha ha ha ha..."
Theo tiếng Hạo Lân âm hiểm cười, Lăng Giản đã bị đám người điên kia bức tới dưới tàng cây, Lăng Giản cả người run rẩy dựa vào đại thụ ngồi xổm xuống, nhìn thấy bọn họ đã giơ lên hung khí hướng về phía mình, nhận mệnh nhắm lại hai mắt..