Hồng Bài Thái Giám

Chương 59: Xuất Động






Có gió thổi qua.

Một bàn tay Lăng Giản phủ trên mặt Hứa Linh Nhược, vẫn chưa hề mở mắt ra.

Nụ hôn này kéo dài như đã chờ đợi mấy thế kỷ.

Hai người cũng không từng ngừng lại để thở, giống như vô tình, lại giống như cố ý không để cho bản thân hút phải khí độc.

Một con người rốt cục có thể nín thở bao lâu?
Ngay khi bàn tay Lăng Giản xẹt qua xương quai xanh đối phương, đang muốn luồn vào trong vạt áo Hứa Linh Nhược, những tiếng kêu gọi không ngừng từ ngoài miệng hố truyền đến.

Là thanh âm của Lam Thanh Hàn cùng Tô Nguyễn Hân, vừa lo lắng vừa kích động.

Nhẹ nhàng đẩy ra Lăng Giản đang muốn được nhiều hơn, Hứa Linh Nhược nâng lên hạ xuống mi mắt, bất động thanh sắc nói:
"Ta không phải Khương Lạc."
Ta không phải Khương Lạc, ta không phải Khương Lạc...!
Nỗi chua xót nơi đáy mắt Hứa Linh Nhược chung quy vẫn không thể thoát được ánh mắt Lăng Giản, nàng sững sờ ở nơi đó không biết nên nói gì.

Chẳng lẽ nàng nghĩ mình đem nàng trở thành Khương Lạc sao? Âm thầm cười khổ, đáy lòng Lăng Giản dậy lên ngàn tầng gợn sóng.

Giờ này khắc này, trừ bỏ cười khổ ta còn có thể làm được gì đây?
"Chúng ta ở dưới này!"
Hứa Linh Nhược một lần nữa ổn định lại tâm tình, đứng dậy ngửa đầu lớn tiếng hô.

Tiếng bước chân vội vã cuống quít chạy tới gần, nương theo ánh trăng, Lam Thanh Hàn cùng Tô Nguyễn Hân ngồi xổm trên miệng hố nhìn xuống bên dưới:
"Sư phụ, là ngươi sao?" Lam Thanh Hàn hỏi.

"Là ta, Lăng Giản cũng đang ở đây."

Hứa Linh Nhược liếc mắt nhìn Lăng Giản đang ngồi ngốc lăng dưới đất một cái, tiếp tục nói:
"Chung quanh đây có dây leo hay dây thừng gì không?"
"Có.

Sư phụ ngươi chờ một chút, chúng ta sẽ kéo các ngươi lên."
Trong khi nói chuyện, Tô Nguyễn Hân đã tìm được một cái dây leo thật dài, đẩy nhẹ cánh tay, làm cho dây leo chậm rãi thả xuống đáy động.

"Ngươi trước hay là ta trước?"
Hứa Linh Nhược túm túm dây leo, xác định nó thực chắc chắn mới quay đầu hỏi Lăng Giản.

"..."
"Ta đây lên trước tốt lắm."
Hứa Linh Nhược thở dài, lập tức đem dây leo quấn chặt vào thắt lưng mình, lại dùng sức túm túm dây leo, hướng mấy người phía trên hô:
"Được rồi!"
Thân thể dần dần rời khỏi mặt đất, Lăng Giản ngồi dưới đất nhìn thấy Hứa Linh Nhược hai tay nắm chặt dây leo đang được kéo lên, rốt cục mới có một chút phản ứng.

"Ta biết ngươi là Hứa Linh Nhược, không phải nàng."
Thanh âm tế như văn nhuế, lại vẫn bị Hứa Linh Nhược nghe được toàn bộ.

Ánh trăng quá yếu ớt, không chiếu rõ được khoé miệng Hứa Linh Nhược khẽ mỉm cười, lần này không phải cười khổ.

Lăng Giản theo sau Hứa Linh Nhược được các nàng lôi ra khỏi hố, nương theo ánh trăng, Lăng Giản rõ ràng nhìn thấy trên mặt Tô Nguyễn Hân và Lam Thanh Hàn loang lổ vết máu.

Có lẽ là vì thật sự không muốn nhìn thấy những vết máu này, Lăng Giản vươn tay dùng ống tay áo của mình giúp hai nữ nhân lau đi vết máu trên mặt.

Bruce cùng Đặc Nhĩ đâu? Lăng Giản nhìn lướt qua bốn phía cũng không thấy bóng dáng bọn họ.

Chẳng lẽ vẫn còn núp ở phía sau tượng đá sao?
"Vì sao chỉ có hai người các ngươi?"
Lăng Giản còn chưa kịp mở miệng hỏi, Hứa Linh Nhược đã giành trước hỏi ra suy nghĩ trong lòng Lăng Giản.

Cái này có xem như là "tâm hữu linh tê" (*) không? Lăng Giản quay đầu nhìn Hứa Linh Nhược, lại phát hiện người kia cũng đang nhìn mình nên lập tức đem tầm mắt chuyển qua nơi khác.

Cố ý ho khan vài tiếng, chắp tay sau đít ngửa đầu nhìn trời.

Có mờ ám! Tô Nguyễn Hân phát hiện Hứa Linh Nhược cùng Lăng Giản hai người đang dùng ánh mắt bồi hồi trao đổi qua lại, nhưng rốt cuộc vẫn là nhìn không ra giữa hai người đến tột cùng có cái gì mờ ám.

"Hai người Lăng Giản mang theo còn ở trong Động Đình các, về phần sư huynh thì vừa mới nãy vẫn còn đang đánh nhau, lúc sau lại không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bởi vì thật sự lo lắng an nguy của Lăng Giản nên..."
Lam Thanh Hàn chỉ nói đến một nửa rồi nói không được nữa.

Nàng có thể nói nàng cùng Tô Nguyễn Hân căn bản chỉ là vì Lăng Giản mới đến sao? Nàng có thể nói sư phụ ngươi võ công cao cường, căn bản là không cần chúng ta lo lắng sao?!
"Trở về thôi, đem thi thể mai táng hết."
Hứa Linh Nhược khẽ thở dài một hơi, quả nhiên là có chồng rồi nên quên sư phụ sao? Như thế nào một người là như vậy, hai người cũng là như vậy?
"Về phần Hạo Lân, võ công của hắn cũng không kém các ngươi, hẳn là không ngại."
Hứa Linh Nhược theo bản năng chỉnh lại vạt áo mà lúc nãy ở trong động đã bị Lăng Giản đẩy ra.

Động tác lơ đãng đó rơi vào trong mắt Tô Nguyễn Hân, nàng có chút đăm chiêu quan sát Lăng Giản thật lâu, lúc sau như là hiểu được cái gì, khoé miệng gợi lên một nụ cười thâm ý.

Quả nhiên là có mờ ám a!!! Nếu như vậy, đồ đệ ta cũng nên hảo hảo hỗ trợ sư phụ một chút đây!!
Lặng ngắt.

Lặng ngắt đến khó hiểu.

Một lần nữa đứng ở ngoài cửa Động Đình các, đã có loại biến hoá như thương hải tang điền.


(*)
[(*): Thương hải tang điền: chỉ sự biến đổi rất lớn, như ruộng dâu hoá thành biển xanh".]
Hứa Linh Nhược cầm trường kiếm trong tay mạnh mẽ cắm vào lớp đất dưới chân, trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng cũng là từng trận dậy sóng.

Một quyển sách, chỉ là một quyển sách cổ đã sớm đã đi theo sư phụ xuống mồ.

Vốn nghĩ rằng sẽ không còn ai biết đến sự tồn tại của nó nữa, kết quả lại vẫn là có người tìm tới cửa.

Những kẻ muốn đoạt được Thiên Sách Quyết, sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua đi.

"Khụ khụ."
Thương thế trên người làm cho Hứa Linh Nhược nhịn không được ho nhẹ vài tiếng.

Thật sự rất khát, nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, rất muốn uống một chút nước.

"Sư phụ."
Tô Nguyễn Hân cùng Lam Thanh Hàn đứng ở phía sau đồng thời tiến lên quan tâm kêu một tiếng.

Hai người kia, khi nào thì trở nên ăn ý như vậy? Lăng Giản dừng lại động tác đang muốn bước lên, đứng yên ở sau cùng, ngày thường hai người này vẫn luôn âm thầm phân cao thấp với nhau, tại sao lúc này lại hợp rơ như vậy? Ngay cả hành động cũng nhất trí ăn khớp?! Lòng nàng cũng là vì Hứa Linh Nhược ho khan mà đau nhói, không phải không muốn tiến lên, mà là Tô Nguyễn Hân cùng Lam Thanh Hàn đều đang ở đây, nàng làm sao có thể ở trước mặt các nàng đối xử với sư phụ các nàng như vậy?!
"Ta không sao, chỉ là có chút khát."
Hứa Linh Nhược dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, chỉ sợ là lúc nãy chính mình không chú ý hít vào một chút khói độc rồi đi.

"Để ta xem."
Động tác mất tự nhiên của Hứa Linh Nhược bị Lăng Giản xem ở trong mắt, khẽ nhướn mày, trước ánh mắt nhìn chăm chú của Lam Thanh Hàn cùng Tô Nguyễn Hân, mặt vô biểu tình cầm lấy tay Hứa Linh Nhược giúp nàng bắt mạch.

Mạch đập nhảy lên có chút vô lực, trong lòng Lăng Giản lại là một trận đau đớn, ba ngón tay đặt trên cổ tay Hứa Linh Nhược không tự chủ bất giác gia tăng lực đạo.

"Đau."
Hứa Linh Nhược nhẹ giọng nói, nàng vẫn là lần đầu tiên biết được Lăng Giản biết y thuật, nhìn sườn mặt nàng khi thì nhíu chặt chân mày khi thì khẽ hé miệng, Hứa Linh Nhược rất muốn vươn tay vuốt lên mi tâm của nàng.

Nhưng ý nghĩ như vậy chỉ có thể xuất hiện ở trong lòng.

Nàng có băn khoăn, những băn khoăn này khiến cho bàn tay nàng đang tính giơ lên liền nắm chặt lại thành quyền.

"A?! Thực xin lỗi, làm đau ngươi."
Lăng Giản vẻ mặt xin lỗi, tiện đà buông ra cổ tay Hứa Linh Nhược, bước nhanh về phía cánh rừng cách đó không xa.

"Ta đi làm chút chuyện, các ngươi ở chỗ này chờ!"
Nàng muốn đi đâu?!
Ba người đứng ở tại chỗ ngẩn người nhìn bóng dáng Lăng Giản càng lúc càng xa.

Trong lòng cả ba người đều có cùng một người, lại bởi vì người đó, mà mỗi khi nhớ lại thì dù những điều đơn giản cũng trở thành phức tạp, trăm ngàn loại tâm tình hỗn độn.

Khói độc đã tan hết, Lăng Giản nương theo ánh trăng, cúi thấp thắt lưng không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.

Bởi vì thời gian dài bảo trì duy nhất một tư thế, cơ thể Lăng Giản đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Dưới chân giẫm lên những loại hoa cỏ không biết tên, Lăng Giản đẩy ra từng bụi cỏ dại, cẩn thận tìm kiếm thứ mình cần.

Tìm được rồi!!! Chính là nó!!!
Đẩy ra những bụi cỏ dại đã muốn cao qua đầu người mọc khắp chung quanh, Lăng Giản hưng phấn nhổ lên một gốc cây trông giống hoa lại không phải hoa, chỉ giữ lại rễ cây cầm trong tay, ba chân bốn cẳng chạy về hướng Động Đình các.

Chỉ mong Thượng Đế phù hộ, ngàn vạn lần đừng lạc đường!!! Lăng Giản một bên chạy một bên âm thầm cầu nguyện.

"Úi da!!"
Chân vấp phải tảng đá làm cho cả người Lăng Giản hoàn toàn bay lên, sau đó hạ cánh ngã một cú nhớ đời úp xấp trên mặt đất.

Thượng đế mở ra cho ngươi một cánh cửa, đồng thời sẽ một cước đá ngươi ra ngoài cửa.


Lúc này đây, Lăng Giản rốt cục tin tưởng câu nói đó là hoàn toàn có đạo lý.

Khốn khổ nhổ bùn đất trong miệng ra, Lăng Giản giống như con rùa đen từ trên mặt đất chậm rãi bò dậy.

Cú chụp ếch này phải nói là thoải mái tới cực điểm, ăn một miệng bùn không nói, xém chút nữa là làm cho cái bộ xương cốt yếu ớt của mình rã ra rồi.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ bùn đất trên người, hoàn hảo vật trên tay vẫn còn an toàn, Lăng Giản nhìn đồ vật trên tay cười tươi rói, sau đó chịu đựng đau đớn trên người tiếp tục co giò chạy về.

Thượng đế đã đá ta té xuống đất rồi, lần này hẳn là sẽ không đá nữa đi...!
"Ngươi sao lại...?!"
Ba người đứng ở ngoài cửa Động Đình các trăm miệng một lời.

Lúc nãy mới rời đi còn hoàn hảo tốt, tại sao bây giờ toàn thân đều là bùn?! Nhìn tướng chạy cực độ không được tự nhiên của Lăng Giản, ba người không khỏi hoài nghi nàng có phải mới vừa vật lộn với lợn rừng xong hay không.

"Đây, đây..."
Lăng Giản chìa ra rễ cây trong tay, bán khom thắt lưng há to mồm thở hổn hển.

Chạy liên tục như vậy, sắp sửa chảy nước miếng luôn rồi.

"Ngươi từ từ nói."
Lam Thanh Hàn khẽ thở dài một hơi, vươn tay vuốt ve sau lưng Lăng Giản, giúp nàng thuận khí.

"Đây là, đây là..."
Lăng Giản thở hổn hển một trận, đem rễ cây nhét vào trong tay Hứa Linh Nhược, nói:
"Ngươi đem đi nấu đi, uống vào rồi sẽ không có việc gì nữa."
"Ngươi..."
Hứa Linh Nhược lời đến bên miệng lại nghẹn ở cổ họng không nói ra được, nắm thật chặt rễ cây, tựa hồ không phải đang nắm rễ cây mà là bàn tay ấm áp của Lăng Giản.

"Sư phụ! Sư muội!"
Thời khắc ấm áp không dễ có được bị Hạo Lân từ xa xa chạy tới đánh nát

Đầu tóc của hắn có chút hỗn độn, quần áo trên người hắn te tua rách nát, giống như kiệt tác của một hồi ác chiến vừa mới trải qua.

"Sư huynh, ngươi đi đâu vậy? Sao nãy giờ không thấy ngươi?!" Lam Thanh Hàn hỏi.

"Nga, thật sự đánh có chút khó khăn, Động Đình các quá nhỏ không tiện thi triển, ta đã dẫn bọn họ tới chỗ trống trải tiêu diệt toàn bộ."
Dứt lời, Hạo Lân đắc ý nhếch lên khóe miệng, khi ánh mắt đảo qua Lăng Giản mặt lập tức lại trầm xuống.

Quay đầu nói với Hứa Linh Nhược nói: "Sư phụ, sách mà bọn họ muốn là ở trên người ngươi sao? Trong sách kia đến tột cùng có cái gì? Vì một quyển sách mà xuống tay tàn độc, những người này thật sự là đáng chết!"
Sách?! Hứa Linh Nhược cùng Lăng Giản đều sửng sốt.

Hắc y nhân khi đó chỉ nói Hứa Linh Nhược "đem vật đó giao ra đây", căn bản không hề nói cụ thể vật đó là vật gì.

Vì cái gì Hạo Lân lại biết bọn họ muốn là một quyển sách?! Nếu là những người đó trước khi chết bị buộc nói ra, như vậy hắn hẳn đã nên biết quyển sách kia là sách gì, chứ đâu cần phải hỏi như vậy? Hứa Linh Nhược tình nguyện hy vọng là chính mình đa tâm, nàng ho nhẹ vài tiếng, thản nhiên nói với Hạo Lân:
"Quyển sách đó đã sớm theo tiền nhiệm chưởng môn vĩnh viễn chôn vùi dưới hoàng thổ rồi.".