Hồng Bài Thái Giám

Chương 30: Trừng Phạt






"Bích Hinh cô nương, ngươi có thể đừng kêu như vậy hay không..."
Lăng Giản thật sự là không thể nhịn được nữa.

Phải biết rằng, thanh âm của Bích Hinh là càng lúc càng lớn, hơn nữa lời nói cũng càng ngày càng không giải thích được, còn tiếp tục như vậy nữa, nàng sợ thú tính nàng nhịn đã lâu toàn bộ bộc phát ra hết.

Từ lúc chia tay đến bây giờ, Lăng Giản đã bị cấm dục lâu lắm, nếu còn nghẹn nữa, chỉ sợ chính mình thật sự lãnh đạm giống bọn thái giám nửa nam nhân.

"Lăng công tử, thanh âm của Bích Hinh là như thế, chẳng lẽ Lăng công tử cảm thấy thanh âm của Bích Hinh không dễ nghe hay sao?"
"Không có không có, là rất dễ nghe." Lăng Giản lắc đầu, nói:
"Lúc mới vừa nhìn thấy ngươi cảm thấy ngươi rất giống vị bằng hữu kia của ta, bây giờ ngẫm lại khác nhiều lắm, ngươi so với nàng cởi mở hơn..."
"Vậy Lăng công tử thích Bích Hinh nhiều hơn một chút, hay là thích bằng hữu kia của ngươi nhiều hơn một chút đây?"
Hai tròng mắt câu nhân của Bích Hinh thẳng thắn nhìn Lăng Giản, mang theo một chút chờ mong.

"Không biết..."
Lăng Giản suy nghĩ trong chốc lát, giúp Bích Hinh mang giầy vào rồi đứng dậy nói:
"Ta cùng nàng nhận thức cũng chỉ có vài ngày, với ngươi thì vừa mới quen biết.

Nàng a, tuy rằng thực cũ kỹ, nhưng có đôi khi cũng rất khả ái.


Đáng tiếc chính là, ta đến bây giờ cũng không biết rốt cuộc dung mạo nàng ra sao nữa."
Nói việc này, bên môi Lăng Giản mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

"Lăng công tử..." Hai tròng mắt Bích Hinh như có bảo thạch sáng bóng lưu động, nàng ôn nhu gọi tên Lăng Giản, lúc Lăng Giản ngẩng đầu nhìn, nàng nâng tay nhẹ nhàng tháo xuống khăn che mặt.

Khăn che mặt hạ xuống, hiện ra gương mặt như hoa bách hợp nở rộ mùa xuân, thanh nhã mà dịu dàng, không như yêu nghiệt kinh diễm quyến rũ, mà có ý nhị tự nhiên riêng biệt của nàng, là giai nhân, cũng lại hơn giai nhân.
"Bích Hinh cô nương đây là...?" Lăng Giản ngơ ngác một chút, không rõ vì cái gì Bích Hinh phải tháo khăn che mặt xuống.

"Lăng công tử không phải nói là chưa từng thấy qua dung mạo thật sự của vị bằng hữu kia sao? Lăng công tử đã nói, vị bằng hữu kia rất giống Bích Hinh, Bích Hinh cũng là bằng hữu của Lăng công tử, bây giờ Bích Hinh đem dung mạo thật sự của mình cho Lăng công tử thấy, coi như là thay vị bằng hữu kia thỏa mãn tâm nguyện của ngươi cũng tốt." Bích Hinh nhẹ nhàng cười, bộ dáng ôn nhu đó, giống như gió xuân thoang thoảng phất qua hai gò má.
"Bích Hinh cô nương ngươi rất đẹp, ách...Cám ơn ngươi...Nhưng mà, ngươi là ngươi nàng là nàng, cho dù có giống cũng là luôn bất đồng."
Lăng Giản thủy chung đứng ở trước mặt Bích Hinh, đứng cũng không được ngồi cũng không xong.

"Lăng công tử, Bích Hinh một phen tâm ý..."
"Không có không có, ta biết ngươi có hảo ý, ta chưa có nói gì a?! Bích Hinh cô nương, ngươi thật sự rất đẹp...Ai ai ai, ngươi đừng khóc a...Ta nói sai cái gì a?" Lăng Giản chân tay luống cuống nhìn đôi mắt Bích Hinh bịt kín hơi nước, lòng nữ nhân như kim đáy biển, lòng của nữ nhân thanh lâu lại càng là hạt bụi dưới đáy biển a, thách ngươi như thế nào sờ soạng cũng sờ soạng không ra.

"Lăng công tử..." Bích Hinh một bộ dáng lê hoa đái vũ, vươn tay nhẹ nhàng giữ chặt vạt áo Lăng Giản, khiến đối phương một cái lảo đảo trực tiếp ngã ở trên giường, đem Bích Hinh đặt ở dưới thân.
"Ách...thực xin lỗi." Lăng Giản bối rối đứng thẳng dậy, vừa rồi ngã xuống, nàng có thể ngửi được rõ ràng hương thơm nữ nhân trên người Bích Hinh.

"Lăng..."
Bích Hinh vừa muốn mở miệng đã bị tiếng đập cửa đánh gãy, tiếp theo là một thanh âm ôn nhu tận xương tủy truyền vào phòng:
"Tướng công, đã khuya, nên nghỉ ngơi."
Thanh âm này, hình như là thanh âm của Mặt Than đi?! Lăng Giản có chút khó có thể tin mở cửa ra, xác định được người ngoài cửa không phải người khác, mới nói:
"Ách...Nương tử."
"Tướng công, không lẽ là cùng Bích Hinh cô nương tán gẫu thật vui, không muốn về phòng nghỉ ngơi sao?"
Lam Thanh Hàn nhu tình như nước nhìn Lăng Giản, dừng một chút nói:
"Tướng công không lẽ là đã quên? Sáng sớm mai chúng ta còn phải lên đường đây!"
"Phải phải phải, vậy chúng ta về phòng ngủ đi."
Lăng Giản hướng Lam Thanh Hàn gật gật đầu, quay đầu nói với Bích Hinh đang ngồi trên giường:
"Bích Hinh cô nương, chúng ta về phòng trước, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Nếu nương tử của Lăng công tử đã đến, Bích Hinh sao lại có thể vẫn chiếm Lăng công tử đây.

Lăng công tử nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai Bích Hinh sẽ tìm Lăng công tử."
"Được rồi, vậy chúng ta về phòng thôi." Lăng Giản nhức đầu, buổi tối hôm nay là làm sao vậy? Luôn cảm thấy không quá thích hợp, vì cái gì ánh mắt Mặt Than nhìn Bích Hinh lại lạnh như vậy, giống như giữa các nàng...Ách...Lăng Giản rùng mình một cái, vội vàng lôi kéo Lam Thanh Hàn quay về gian phòng cách vách.

Hai người kia, chẳng lẽ là ánh mắt của cừu nhân gặp lại sao?

Lăng Giản chân trước mới bước vào phòng, cửa đã bị Lam Thanh Hàn khóa trái lại.

"Tướng công..."
Lam Thanh Hàn lắc nhẹ vòng eo, đi đến trước mặt Lăng Giản ôm lấy cổ nàng, thanh âm ôn nhu kia so với Bích Hinh tuyệt đối không kém cỏi mảy may.
"Cái kia...Công chúa...Hiện tại không có ai...Chúng ta, chúng ta không cần giả làm phu thê rồi."
Trái tim Lăng Giản run bần bật, Mặt Than luôn luôn lạnh hơn băng sơn đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy, như vậy...Ách...Yêu nghiệt như vậy, thật sự làm cho người ta có chút không thể tiếp nhận.

"Lăng Giản không thích ta gọi là ngươi là tướng công sao?"
Lam Thanh Hàn tới gần Lăng Giản, hướng nàng phao một cái mị nhãn so với yêu nghiệt còn yêu nghiệt hơn.

"Công chúa...Ta...Có thể bình thường một chút được không? Ngươi không lẽ là phát sốt? Hay là...Hay là ăn xuân dược rồi?"
Lăng Giản bị nàng ôm lấy không dám nhúc nhích, trước kia không phát hiện Lam Thanh Hàn cùng Nhị công chúa yêu nghiệt giống nhau, bây giờ xem ra, đó là người ta lười yêu nghiệt mà thôi.

Nếu là nàng có lòng câu dẫn, chỉ số quyến rũ này tuyệt đối có thể cùng Nhị công chúa san bằng.

"Lăng Giản...!Nếu ngươi đã gọi ta là nương tử, như vậy thân là nương tử của ngươi, ta tất nhiên rất muốn hầu hạ tướng công một phen rồi."
"...Công chúa, ngươi thật sự...không có việc gì đi?"
Lăng Giản như thế nào cảm thấy được chính mình xuất hiện ảo giác, đây vẫn là Mặt Than mà nàng luôn quen thuộc sao? Mặt Than lạnh muốn chết, thích gây sự lại cao quý chỉ có thể nhìn không thể thả dê đây sao?
"Lăng Giản, không, lẽ, ngươi, không, muốn, ta, sao?!" Lam Thanh Hàn thoáng dùng sức, câu cổ Lăng Giản đến trước giường, lại dùng một chút lực, hai người đều ngã xuống giường lớn mềm mại.
"Công chúa...Ngươi..." Lăng Giản gian nan nuốt xuống nước miếng, dục vọng mình nín nhịn thật lâu đã sắp bộc phát ra rồi.

Mắt thấy Lam Thanh Hàn nhẹ đẩy ra vạt áo, lộ ra bờ vai trắng nõn không tì vết, Lăng Giản chỉ cảm thấy nơi bụng một trận khô nóng, lý trí đang chậm rãi bị dục vọng nguyên thủy đuổi ra khỏi đại não.

"Lăng Giản...Chẳng lẽ ta không đủ xinh đẹp sao?" Thanh âm kiều mỵ hồn xiêu phách lạc lại một lần xoay quanh bên tai Lăng Giản, Lam Thanh Hàn cắn môi dưới một chút, cởi bỏ vạt áo bào trắng trên người Lăng Giản, làm cho Lăng Giản chỉ còn mặc buộc ngực màu đen.
"Công chúa...Ta...Ngươi..." Lăng Giản chỉ cảm thấy khô nóng nơi bụng đã muốn lan tràn tới toàn thân, nàng ánh mắt mê ly nhìn Lam Thanh Hàn đang nằm ở dưới thân, nói: "Rất đẹp...!Ngươi....Rất đẹp."
"Như vậy Lăng Giản, tướng công của ta! Ngươi có muốn ta không?" Lam Thanh Hàn khóe môi gợi lên một nụ cười mê hoặc, đây là lần đầu tiên Lăng Giản nhìn thấy Lam Thanh Hàn cười, chỉ cảm thấy trời xoay đất chuyển, không có từ ngữ nào diễn tả được.

Nàng giống như máy móc gật gật đầu, thanh âm có chút khàn khàn nói với Lam Thanh Hàn:"Công chúa...!Ta.....muốn ngươi."
Vừa dứt lời, Lăng Giản đã không thể tự kềm chế hôn lên môi đối phương.

Hơi lạnh mang theo no đủ run rẩy, Lăng Giản thuần thục tách ra hàm răng của nàng, đầu gối để ở giữa hai chân Lam Thanh Hàn, hai tay không an phận cởi ra áo ngoài của nàng, chỉ để lại cho nàng cái yếm thiếp thân thêu phượng tú.

"Ngô...."
Lam Thanh Hàn sắc mặt ửng đỏ nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài run rẩy không ngừng.

Đầu lưỡi nhẹ gẩy, bộ ngực Lam Thanh Hàn không ngừng phập phồng, trúc trắc theo tiết tấu của Lăng Giản mà lắc lư.


"Thật...Đẹp..." Lăng Giản có chút mê say xoa lên xương quai xanh đối phương, đôi môi phấn bạc gợi cảm như chuồn chuồn lướt nước hôn từ cái trán xuống tới chóp mũi, lại nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai khéo léo của Lam Thanh Hàn, đến khi làm cho thân thể nàng một trận tê dại, kìm lòng không đậu phát ra thân ngâm.
"Ân....Ân....Lăng...Giản..." Lam Thanh Hàn thở hào hển, hai cánh tay ôn nhu ôm lấy cổ của nàng, nói: "Hôn...Hôn ta..."
"Thanh Hàn...." Lăng Giản vô thức kêu ra khuê danh của Lam Thanh Hàn, dã tính nguyên thủy vẫn luôn ẩn nhẫn rốt cục toàn bộ bùng nổ, nàng lại hôn lên môi đối phương, nhẹ quấn lấy đầu lưỡi, hoặc cắn hoặc liếm, hoặc là không ngừng truy đuổi chơi đùa.

Cảm giác khi hôn rất tốt đẹp, ít nhất khi được Lăng Giản hôn, Lam Thanh Hàn là cảm thấy như vậy.
"Lăng...A ân...!Lăng...Giản...Ngô a...Ân a..." Theo tiếng Lam Thanh Hàn thân ngâm càng lúc càng lớn, Lăng Giản hôn cũng từ môi chuyển tới cằm.

Trên người Lam Thanh Hàn có cỗ hương vị làm cho người ta mê muội, Lăng Giản nhẹ đẩy ra cái yếm của nàng, ngậm lấy một viên trân châu phấn hồng trước ngực nàng, nhẹ nhàng bú mút.

"Ân a...Ân ngô...A......" Có loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên dày vò Lam Thanh Hàn, nàng cắn môi mình, nắm chặt quả đấm, tận lực không cho chính mình phát ra âm thanh, lại vẫn là không thể nhịn nổi càng rên càng lớn.

"Thanh...Hàn..." Lăng Giản nhẹ gọi tên Lam Thanh Hàn, một bàn tay còn đặt trước ngực mềm mại của đối phương mà vuốt ve, tay kia thì dừng lại một lát ở bụng, sau đó luồn vào trong nội khố của Lam Thanh Hàn.

"Thật...ướt..." Lăng Giản híp nửa tròng mắt tựa đầu nơi cằm Lam Thanh Hàn, ngón tay nhẹ vỗ về nhuỵ hoa bên trong động.

"A...Ân a...Ách...A...!A..." Hai tay Lam Thanh Hàn ôm lấy đầu Lăng Giản, kìm lòng không đậu rên rỉ ra tiếng.

"Ta...Đi vào...Đây.." Lăng Giản bán khởi động thân mình, ngón tay dò dọc theo cửa động.Vừa muốn xâm nhập vào đã bị Lam Thanh Hàn bắt lấy cổ tay nàng, co đầu gối lại đạp vào bụng Lăng Giản.

"A..." Phịch một tiếng, Lăng Giản không có chút nào phòng bị bị Lam Thanh Hàn đạp xuống trên mặt đất, nửa ngày mới lấy lại phản ứng, xoa bụng vẻ mặt ai oán hướng Lam Thanh Hàn quát:
"Ngươi có lộn hay không! Có biết loại chuyện này làm được một nửa dừng lại sẽ làm người ức chế cỡ nào hay không!!!"
"Hừ...Bổn...Bổn cung...Đã sớm nói qua, hoặc là ngươi...lập tức câm miệng cút đi nơi khác, hoặc là...Ngươi cả đêm câm miệng ngủ trên mặt đất cho ta...Hiện giờ...Ngươi vào phòng này...tất nhiên...Phải ngủ...dưới đất."
Lam Thanh Hàn bên môi mang theo một tia cười lạnh, cầm lên quần áo của mình che ở trước người, thầm nghĩ: cho ngươi cùng cái hoa khôi kia dám làm chuyện như thế mập mờ không rõ, hừ!
"Ngươi!!! Ngươi đúng là không hiểu nổi!!!"
Lăng Giản bị nàng làm cho tức giận sắp bạo phát, dục vọng vừa mới bùng nổ đã bị Lam Thanh Hàn toàn bộ dập tắt.

"Hừ...Nếu là ngươi cảm thấy không đủ...Vậy thì có thể qua phòng cách vách...Bích Hinh cô nương của ngươi còn đang chờ ngươi đó!"
Lam Thanh Hàn xoay người đưa lưng về phía nàng, nếu không phải chính mình vẫn còn một tia lý trí, chỉ sợ đã sớm bị lạc trong ôn nhu âu yếm của Lăng Giản..