Hồng Bạch Song Hỉ

Chương 4: Chương 4





Editor: Kẹo Mặn Chát
An Bình gian khổ ăn hết nửa hộp mì tôm, đến lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện không gian xung quanh đã lặng lẽ thay đổi.
Bài trí trong phòng biến thành kiểu dáng phỏng theo cổ xưa, cậu bị bốn mặt bình phong vây quanh, ở chính giữa là một cái bàn gỗ vuông nhỏ, trên đầu là một chiếc đèn kéo quân.

Trong không khí tràn ngập mùi hương lành lạnh, giống như hương thơm của hoa mai.
Trước khi rời đi Mộc Cát Sinh đã nói, ăn mì là có thể trở về, nhưng An Bình khẳng định cảnh tượng trước mắt tuyệt đối không phải là đồ vật của dương gian.

Trong lòng cậu không yên tâm, khó tránh khỏi lại bắt đầu hoảng hốt, thầm tự nhủ chẳng lẽ xảy ra sai sót kỹ thuật gì rồi? Cậu ăn mì chưa nở chín? Hay là đổ gói gia vị chưa đủ nhiều?
Bốn bề yên tĩnh, An Bình đấu tranh nội tâm dữ dội một hồi, cảm thấy rất có thể Mộc Cát Sinh sẽ không lừa mình.

Dù sao cậu vẫn chưa đưa tiền.
Vậy thì chuyện xảy ra trước mắt không chừng là hiện tượng bình thường.

Nơi này có thể là một chỗ tương tự như trạm trung chuyển, chỉ cần mở cánh cửa nào đó là cậu có thể trở về.
An Bình đứng ngây ngốc một lát, nhận ra căn phòng này không phải hoàn toàn tự động, cũng không có chức năng di chuyển tại chỗ, muốn đi ra ngoài thì vẫn phải tự thân vận động.

Vì thế cậu đẩy bình phong ra một chút, phát hiện bên ngoài lại là một hành lang được thắp nến đỏ sáng rực, trải dài hai bên là hai hàng cửa sổ hoa bằng gỗ.
Khung cảnh này thực sự rất có không khí ma ám, khiến An Bình ngứa ran cả da đầu.

Theo bản năng, cậu muốn xoay người bỏ chạy thật nhanh, nhưng mà xung quanh không có cửa, muốn chạy trốn đi tìm chết cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi.

Cậu cắn răng quyết tâm, kiễng chân đứng trên hành lang, nín thở một hơi rồi lao về phía trước.

Cả quãng đường vừa chạy vừa nhảy, giống như một con chấu chấu bị bỏng chân.
Ở cuối hành lang có một cánh cửa.

An Bình không dám dừng bước, nếu không cậu nhất định sẽ lại nhát gan đứng ngoài cửa thêm lúc lâu nữa, vậy nên cậu dồn hết dũng khí xông thẳng vào bên trong.
Sau chín năm giáo dục bắt buộc, khó có được một lần cậu lại mạnh mẽ như vậy.

Thế nhưng nhiệt huyết còn chưa kịp dâng trào thì đã nguội lạnh, An Bình trợn tròn hai mắt nhìn cảnh tượng trong phòng, nghẹn họng phát ra tiếng kêu quái dị.
Đuốc hoa trên bàn, giường màn lụa đỏ —— Đây thế mà lại là một căn phòng cưới!
An Bình phát hoảng khi nhìn thấy khắp nơi đều một màu đỏ thẫm.

Không phải là cậu nghĩ quá nhiều, mà là những câu chuyện phòng cưới bị ma ám thật sự nhiều vô vàn mênh mông như biển rộng.


Đáng sợ hơn, phòng cưới này còn mang phong cách cổ xưa, vừa tràn đầy không khí vui mừng vừa toát lên vẻ ma quái kỳ lạ, trông thế nào cũng thấy khiếp cả người.
Cậu quyết định lùi nhanh về phía sau nhưng lại vấp chân ở ngưỡng cửa, ngã xuống mặt đất rồi đập thẳng vào bàn thờ bên cạnh cửa, làm cho bình lọ phía trên rơi xuống đất vỡ toang.

An Bình ngã đau đến mức nổ đom đóm mắt, cậu thầm nghĩ thôi tiêu rồi, ngàn vạn lần xin đừng có nữ quỷ nào xuất hiện đến đây bắt hồn đòi mạng.
Cậu hoảng loạn nằm rạp trên mặt đất, gắng gượng mở mí mắt nhìn vào bên trong —— Chỉ thấy màn che phía xa tung bay, để lộ ống tay áo với những họa tiết được thêu bằng chỉ vàng, từng phần họa tiết trải dài lên trên biến mất dưới lớp khăn trùm đầu màu đỏ sậm.
Lúc này An Bình mới nhận ra trong phòng có người đang ngồi, nhìn trang phục thì đây chắn chắn chính là tân nương.

Được lắm, sợ thứ gì thì sẽ gặp thứ đó, đời mình coi như xong rồi.
Bôn ba cả một đường vừa hoảng vừa sợ, màu đỏ trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, An Bình không còn chút sức lực đứng dậy, mí mắt trĩu nặng.

Cuối cùng cậu hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến lúc An Bình mở mắt ra thì bầu trời ngoài cửa đã sáng choang.
"Rốt cuộc cậu cũng tỉnh, cậu ngủ giỏi thật đấy." Giọng nói của Mộc Cát Sinh truyền đến, "Cảm giác thế nào?"
An Bình mê man ngồi dậy, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, "Chúng ta...!đã quay về rồi sao?"
"Về rồi, bây giờ cậu đang ở dương gian hàng chính hãng, hàng giả bao đổi trả." Mộc Cát Sinh ngồi trên mặt bàn ở hàng ghế trước, đưa ca sắt trắng men nóng hổi cho cậu, "Đã tám giờ sáng rồi."
An Bình sững sờ nhận lấy, "Hiện tại đã là ngày hôm sau rồi sao?"
"Đúng vậy, ông chủ à.

Cậu nhàn nhã thoải mái, ngủ một mạch suốt cả một đêm."
"Tôi đã có một giấc mơ vô cùng kỳ lạ." An Bình hiển nhiên vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, ôm ca sắt uống một hớp, "Đây là nước gì vậy? Uống rất ngon."
"Nước đường đỏ pha mật quế hoa, dưỡng khí bổ huyết, chuyên dùng cho phụ nữ."
"...Vậy hả, cảm ơn anh rất nhiều.

"An Bình nghẹn họng một lúc rồi nói về vấn đề chính, "Tôi mơ thấy tôi đi đến một căn phòng, là loại phòng cưới ngày xưa ấy, ở trong đó còn có một tân nương."
"An Bình nhi, cậu muốn chia sẻ cho tôi cảnh mộng xuân của cậu sao?" Mộc Cát Sinh nhướng mày, "Tân nương gì, cảm giác như thế nào?"
An Bình suýt nữa sặc nước bọt, "Không phải mộng xuân! Nói là cảnh phim ma còn giống hơn! Xém chút nữa là tôi đã bị dọa chết đấy.

Anh nói xem, chẳng lẽ có thứ linh tinh gì đó trong khe hở Tam Đồ kia bám lên người tôi đúng không?"
"Muốn biết cũng được thôi." Mộc Cát Sinh cười tủm tỉm nói: "Thêm tiền."
"Cũng không thể tặng dịch vụ hậu mãi sao?" An Bình kiệt quệ tinh thần, "Bao nhiêu tiền?"
"Nói chuyện tiền bạc lại tổn thương tình cảm của nhau, giúp tôi làm bài tập là được." Mộc Cát Sinh mở điện thoại di động lên, "Nhưng mà cậu yên tâm, người bình thường sau khi ra khỏi khe hở Tam Đồ có vài giấc mộng kỳ quái là chuyện rất bình thường, không có gì đáng ngại đâu, qua vài ngày là ổn."
Lúc này An Bình mới cảm thấy an tâm hơn, cậu suy nghĩ một chút, lấy chùm chìa khóa ở trong túi ra đưa cho Mộc Cát Sinh, "Mấy con búp bê cầu nắng này xử lý thế nào? Anh muốn ghép hồn của lớp trưởng từ chúng nó luôn sao?"
"Không phải ghép hồn, mà là chiêu hồn." Mộc Cát Sinh nhận lấy chùm chìa khóa, "Dịch vụ hậu mãi của chúng tôi kiện toàn lắm đấy.

Mọi chuyện kế tiếp cứ giao cho tôi là được, khoảng chừng vài ngày sau lớp trưởng có thể tỉnh lại."
"Thật tốt quá, cuối cùng cũng không uổng phí công sức bỏ ra." An Bình lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Đúng rồi, lúc ấy anh nói lớp trưởng bị dẫn vào khe hở Tam Đồ là vì ôm khúc mắc quá nặng trong lòng.


Vậy anh có biết khúc mắc của lớp trưởng là gì không?"
Mộc Cát Sinh nhìn cậu một chút, "Cậu muốn biết sao?"
An Bình vội vàng xua tay, "Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết quy củ trong nghề các anh, không tiện trả lời thì thôi."
"Cậu hiểu lầm ý của tôi rồi." Mộc Cát Sinh lại móc ra một nắm tiền xu, "Tôi có thể tính cho cậu, nhưng mà phải thêm tiền."
An Bình: "..."
"Đừng làm cái mặt khóc tang như thế chứ ông chủ nhỏ, không có tiền sao? Tôi có thể giảm giá."
"Tôi cảm thấy hỏi thăm chuyện của người khác không được tốt cho lắm, chưa chắc lớp trưởng đã muốn cho tôi biết." An Bình gãi gãi đầu, "Nhưng việc đã đến nước này, hình như biết rõ một phần chân tướng cũng không phải chuyện gì quá đáng.

Dù sao cũng là bạn học với nhau, bình thường cũng khá thân thiết."
"Vậy nên?"
"Nói thế nào nhỉ.

Tôi nghĩ lớp trưởng đã phải ôm khúc mắc vô cùng nặng nề, thế mà bình thường cô ấy vẫn tỏ ra không có chuyện gì, tôi cảm thấy..." An Bình có chút rối rắm, "Có lẽ nên có người chủ động giúp đỡ cô ấy.

Cô ấy có thể không muốn nói, nhưng mọi chuyện đã rất nghiêm trọng, nên có một người giúp cô ấy một tay."
"Càng nói càng kỳ quái." An Bình xua tay, "Tôi có rất nhiều suy nghĩ, anh đừng cười tôi."
"Tôi hiểu rồi." Mộc Cát Sinh cười cười, đưa điện thoại di động cho An Bình, "Dịch vụ hậu mãi, không cần cảm ơn."
An Bình kinh ngạc nhận lấy điện thoại di động, phát hiện trên đó lại là hồ sơ của lớp trưởng, ánh mắt của cậu dừng lại ở một hàng chữ, "Đây là...!Anh lấy nó ở đâu ra vậy?"
"Đúp lớp ba năm, tôi lục hồ sơ quen tay lắm rồi." Mộc Cát Sinh nói: "Trước năm lớp 10, cô ấy đã tạm nghỉ học một năm, hoặc có lẽ là trì hoãn nhập học một năm."
"Cô ấy được đưa đi cai nghiện internet, nguyên nhân là yêu qua mạng."
An Bình chết lặng.
"Những thứ chúng ta nhìn thấy trong mấy căn phòng trong khe hở Tam Đồ có thể chính là hồi ức năm cô ấy nghỉ học." Mộc Cát Sinh rút lấy điện thoại từ trong tay An Bình, "Nhân lúc cậu ngủ tôi đã thử tìm kiếm, nơi cô ấy từng tới thực sự không phải một nơi tốt đẹp gì cả.

Cho nên việc cô ấy bị dẫn tới khe hở Tam Đồ cũng không hề khó hiểu."
"...Có thể cứu sống lớp trưởng không?"
"Cô ấy có thể tỉnh lại, sức khỏe cũng có thể khôi phục." Mộc Cát Sinh nói: "Còn những chuyện khác, không do tôi phụ trách."
"Vậy ai là người phụ trách?"
"Chính cô ấy, ba mẹ cô ấy, hoặc bất cứ ai khác.

Tóm lại những chuyện này xem như là chuyện nhân gian, tôi chỉ là một học sinh đúp lớp đội sổ, lấy đâu ra quyền phát biểu."
"Tôi cảm thấy ba mẹ của lớp trưởng đối xử với cô ấy rất tốt." An Bình không biết nên nói gì, "Nhưng chuyện như thế này...!Ôi trời, tôi không biết nữa, anh nghĩ xem ai đúng ai sai?"
"Làm sao tôi biết được, đến cả bốn lựa chọn ABCD trong bài thi thử mà tôi còn chẳng biết cái nào đùng cái nào sai." Mộc Cát Sinh nhún nhún vai, "Không biết tiền căn hậu quả thì không thể phán xét bừa bãi.


Nói theo người khác là đơn giản nhất, nhưng có đôi khi giữ im lặng mới khó."
"Đúng thật, là tôi đường đột rồi." An Bình thở dài, "Quên đi, tôi sẽ tự mình suy nghĩ lại."
"Có rất nhiều chuyện không thể hiểu rõ, cứ từ từ thôi." Mộc Cát Sinh suy nghĩ một chút, "Không thể nói ai đúng ai sai, nhưng lớp trưởng là người vô tội nhất.

Có lẽ có thể nói cô ấy còn trẻ tuổi vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng đối với thiếu niên mười mấy tuổi, bắt đầu biết yêu cũng không phải là điều sai trái lệch lạc gì cả."
"Có lỗi đương nhiên phải bị phạt, nhưng đây không phải là phạt, đây là đang giết cô ấy." Mộc Cát Sinh đánh giá, "Mọi chuyện đã qua hết rồi."
"Vậy anh cảm thấy người sai là ba mẹ cô ấy sao?"
"Tôi đã nói là tôi không biết mà." Mộc Cát Sinh bất đắc dĩ, "An Bình nhi, sao cậu lại cố chấp thế nhỉ?"
An Bình nhìn chằm chằm vào y, không lên tiếng.
"Được rồi được rồi." Mộc Cát Sinh thở dài, "Cậu có biết tại sao chúng ta vẫn có thể cứu lớp trưởng ra không?" Y không đợi An Bình mở miệng, tự hỏi tự trả lời, "Thôi, chắc chắn là cậu không biết."
"Là vì bát mì dưa chua kia đó.

Lúc ấy lớp trưởng ăn bát mì dưa chua kia, để lại một vật dẫn, nhờ nó mà chúng ta mới có thể đi vào cứu cô ấy, và cũng nhờ nó mà thoát ra bên ngoài."
"Tôi vừa mới kiểm tra lại, ngày hôm ấy chính là sinh nhật của lớp trưởng."
"Cậu nói bát mì kia là được mẹ cô ấy mang tới, thì đó chắc hẳn là mì trường thọ do bà tự tay làm."
"Lớp trưởng ôm khúc mắc khắc sâu trong lòng vì hành động của ba mẹ, song lại được cứu nhờ bát mì của mẹ."
Mộc Cát Sinh tung đồng xu trong tay, vang lên những tiếng leng keng thanh thúy, "Sinh ra để nuôi, nuôi dạy để giết, giết là để cứu, ai đúng ai sai? Đối mặt với những việc làm mù quáng nhưng lại mang tấm lòng quan tâm lo lắng, ta tha thứ cho chúng thì sao? Mà không tha thứ thì thế nào? Mỗi nột nét bút hạ xuống đều sẽ làm thay đổi vận mệnh.

Trên thế gian này có rất nhiều chuyện không thể phân định rõ ràng, bằng không cũng sẽ không có lệ quỷ Phong Đô mang theo oán khí ngút trời hoành hành khắp nơi.

Phán Quan dùng một nét bút phán quyết chuyện thiên hạ, nhưng mà có phục hay không thì cũng chỉ có bản thân mới có thể định đoạt."
"An Bình nhi, cậu vẫn chưa nghĩ thông suốt chuyện này, hỏi tôi cũng vô dụng, có thể giải quyết chỉ có người trong cuộc." Mộc Cát Sinh xoa đầu An Bình, "Cậu vẫn nên tập trung tinh thần giải quyết bài tập mấy ngày này trước đi."
"Vậy là anh muốn tôi không giúp cô ấy?"
"Sao lại ngốc thế này rồi." Mộc Cát Sinh không biết làm sao, "Ý tôi là đừng suy nghĩ quá nhiều.

Có rất nhiều chuyện chưa rõ đúng sai, muốn làm gì thì cứ làm, làm sai thì chịu lỗi.

Mà tôi nói này, có phải cậu học nhiều quá học ngu cả người rồi đúng không, chứ sao lại giống cô dâu nhỏ không dám làm trái lời mẹ chồng thế."
Mấy câu đầu còn rất bình thường, nghe đến câu cuối cùng An Bình lập tức sặc nước bọt, ho khan dữ dội, "Tôi thành thật xin lỗi về những câu hỏi vừa rồi."
"Không cần phải vậy, hiếm khi có vấn đề mà học sinh giỏi cần tôi chỉ bảo.

Cậu còn chưa rõ chuyện gì không?"
An Bình có hơi do dự, "Có thể nói cho tôi biết anh đang làm gì không?"
"Đi học đúp lớp, ăn không ngồi rồi." Mộc Cát Sinh vung tay lên, "Bói toán bán thời gian, khách quen được giảm giá."
"Được rồi." An Bình đã quen việc với người này nói nhảm, "Nói chung là lần này cảm ơn anh, có cơ hội tôi sẽ đến đưa bài tập cho anh lần nữa."
"OK." Mộc Cát Sinh cười nói: "Nhớ mang theo thẻ học sinh, vé vào cửa được giảm nửa giá."
Hai người tách ra ở cổng trường, buổi sáng nắng nhẹ, nhưng Mộc Cát Sinh vẫn chán ghét nhìn bầu trời, mượn ô từ phòng bảo vệ rồi che ô mát mẻ đi dạo về phố Thành Tây.

Phố Thành Tây là phố cổ, giờ này đã có ông cụ dựng sẵn một bàn cờ bên đường.


Mộc Cát Sinh đứng bên cạnh xem một lúc, nhắc nước cho ông cụ thắng một ván, sau đó đi vào một nhà hàng, "Có ai không?"
Đây là một nhà hàng lẩu có mặt tiền rất lớn, trang trí theo phong cách cổ xưa.

Nhà hàng lẩu rất ít khi mở cửa vào buổi sáng, trong hai tầng lầu rộng lớn không có ai trả lời lại.
Tuy nhiên Mộc Cát Sinh lại không hề xem mình như khách, tự vào sau bếp nấu nước lẩu, bày ra một bàn thức ăn lớn.

Sau đó, y lại lấy ca sắt trắng men ngâm trà Bích Loa Xuân, bật lửa đun sôi bếp, bốc khói nghi ngút.
Y nấu một nồi lẩu uyên ương, nửa âm nửa dương, một bên non xanh nước biếc một bên sông đỏ tràn đầy, làn khói bốc lên trong phòng càng ngày càng dày.

Lúc nồi mở ra, Mộc Cát Sinh cầm đũa phẩy khói trắng trên bàn, phía đối diện nồi lẩu uyên ương chợt xuất hiện một bóng người, không biết đối phương đã ngồi đó từ khi nào, giờ đang nhúng móng giò vào trong nồi lẩu cay.
"Ông không thấy phiền hả, gọi tôi về là lại có chuyện gì?" Người nọ gặm giò heo trong miệng nói không rõ lời, giọng nói giống như của một thiếu niên, "Rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi tìm chết đi, đừng có mà suốt ngày gọi người ta tới sai bảo."
"Con gái à, con vừa đi đâu thế?" Mộc Cát Sinh cười tủm tỉm ôm ca sắt, "Thu tiền thuê nhà sao? Gần đây giá đất Phong Đô tăng chưa?"
"Mẹ nó ông đừng có gọi tôi là con gái!" Đối phương bùng nổ, "Có quỷ mới là con gái của ông!"
"Được thôi, con nhóc này." Mộc Cát Sinh ân cần thay đổi xưng hô, "Dạo gần đây con đang bận gì vậy?"
"Con nhóc cũng không được! Mà tôi làm gì thì mắc mớ gì tới ông?"
"Bé của cha ngoan nào, sao con lại tức giận đến thế.

Ở độ tuổi này của con là sẽ mắc bệnh trẻ trâu đấy, không phải thời kỳ mãn kinh đâu." Mộc Cát Sinh nhấp ngụm trà, "Hôm nay ta không chỉ đến đây ghé chơi hóng gió, mà còn có chuyện muốn nói con hãy lắng nghe, đừng làm trễ giờ về ngủ của cha con."
"Mẹ nó ông——" Đối phương có vẻ rất tức giận muốn lật bàn lên, nhưng vừa mới đứng lên thì Mộc Cát Sinh đã nhanh miệng nói: "Trung học Phổ thông số 1 xuất hiện khe hở Tam Đồ."
"Khe hở Tam Đồ? Chẳng phải thứ đó ở khắp mọi nơi sao? Trong kẽ nứt âm dương đầy." Đối phương thoáng dừng lại, "Ý ông là gì?"
"Có học sinh đi lạc vào khe hở Tam Đồ."
Giọng nói của đối phương đột nhiên lớn hơn: "Hả?!"
"Cái tật xấu hở tí là kích động này của con thực sự cần phải sửa." Mộc Cát Sinh giơ tay lên, "Đừng hoảng hốt, người cha anh minh thần võ của con đã cứu người ra rồi."
"Khe hở Tam Đồ rất thường gặp, nhưng về cơ bản người bình thường không thể đi lạc vào đó.

Ta – cha của con đã điều tra ra được, học sinh đi lạc không có gì đặc biệt, là người bình thường thực sự."
Mộc Cát Sinh gõ vào ca sắt, "Ngoài ra chỉ có một khả năng, chính là năng lượng của khe hở Tam Đồ đã trở nên mạnh hơn.

Nhưng khe hở Tam Đồ nằm trong kẽ nứt âm dương, không bị những thứ khác quấy nhiễu, đây vốn là một tồn tại ổn định nhất nhưng bây giờ lại xuất hiện biến động —— Chắc con cũng hiểu điều này có nghĩa là gì."
Thiếu niên trầm giọng nói, "Trấn Sơn Quỷ suy yếu rồi."
"Vật kia đã trấn áp gần một trăm năm, cũng rất lâu rồi." Mộc Cát Sinh nói: "Cứ bình tĩnh, con thu tiền thuê nhà xong thì nhớ tiện đường đi xem, có vấn đề thì sửa, còn thật sự không dùng được thì đổi cái khác.

"
"Ông nói miệng đương nhiên bình tĩnh rồi, đây cũng không phải là thay ống nước đâu!" Đối phương cắn răng, "Tại sao chuyện gì ông cũng nói đơn giản như vậy hả?"
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cha phải rớt nước mắt chảy nước mũi dặn dò con chú ý cẩn thận sao?" Mộc Cát Sinh nói được nửa chừng thì chợt hiểu ra, "À cha hiểu rồi, con muốn làm nũng thì cứ nói thẳng đi." Nói xong y rộng mở hai tay ra, "Con gái qua đây, để cha ôm một cái nào, cha nhớ cục cưng chết đi được"
"..." Thiếu niên cứng đờ cả người, há miệng ra rồi lại khép lại, cuối cùng rặn ra một câu, "Vô sỉ!"
"Không muốn ôm thì thôi, sao lại nói chuyện với cha con thế." Mộc Cát Sinh ung dung vỗ một phát lên đầu người kia, sau đó quay người đi xuống lầu, "Đồ ăn trên bàn đóng gói lại cho ta, rồi đưa một set lẩu đến miếu Thành Hoàng nhé."
Thiếu niên muốn tránh mà không tránh được, bị Mộc Cát Sinh đập lảo đảo một bước, phẫn nộ nói: "Ông nằm mơ đi!"
"Ta đã đặt trên app rồi, cha con là hội viên cấp sáu đấy." Giọng nói của Mộc Cát Sinh vâng lên từ tầng dưới, "Không thích đưa à, không đưa thì ta sẽ viết đánh giá kém cho tiệm của con."
Thiếu niên dường như đã bị Mộc Cát Sinh chọc tức đến nổ phổi, đứng tại chỗ chửi lấy chửi để ba phút đồng đồ, sau đó cứng ngắc cúi xuống, lấy ra một xấp hộp đóng gói ở dưới gầm bàn..