Hồng Bạch Song Hỉ

Chương 3: Chương 3





Editor: Kẹo Mặn Chát
Phương pháp tìm người, hoặc là nói tìm hồn mà Mộc Cát Sinh đưa ra rất đơn giản —— chính là phương pháp loại trừ.

Loại trừ từng gian phòng học đã đi qua, đi tìm lung tung không có kế hoạch, làm mèo mù vớ cá rán, dù thế nào cũng có thể tìm được.
Xưng hô của An Bình dành cho Mộc Cát Sinh cũng đã thay đổi từ "bạn học Mộc", "anh hai" thành "Bán tiên trẻ", giờ này chỉ thấy cậu đang cầm một cây chổi, run lẩy bẩy nói: "Bán, bán tiên trẻ, thực sự là tôi cứ đi ra ngoài như vầy thôi á?"
Vừa nãy Mộc Cát Sinh mới nói cho cậu biết, có rất nhiều thứ ô uế dơ bẩn hoành hành trong khe hở Tam Đồ, thế nên chỉ với một cái cán chổi thì phòng ngự được cho ai đây?
"An Bình nhi nếu cậu quá sợ hãi, ở đây vẫn còn một cái thùng lau nhà." Mộc Cát Sinh đá vào vật bên chân, "Tôi có thể giúp cậu đội lên đầu."
Thương lượng không có kết quả, An Bình ủ rũ khóc lóc thảm thiết nói: "Vậy tôi cầu xin anh, nhất định phải bảo vệ cái mạng chó của tôi!"
"OK, đưa tiền là được."
An Bình lập tức mừng rỡ, gia cảnh nhà cậu khá giả, ít nhiều thì cậu cũng được tính là con nhà giàu, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết là chuyện đơn giản, "Không thành vấn đề, anh thu phí thế nào?"
Mộc Cát Sinh lấy ra một đồng xu từ trong túi, tiện tay tung lên, "Vừa rồi lúc tôi tiến vào nơi này đã tính trước một quẻ, tính được hồn của lớp trưởng đang ở trong Lầu Bát Giác, quẻ này coi như tặng cho cậu.

Cả tòa nhà có tám tầng, tổng cộng chín mươi sáu phòng học, cậu chọn bừa một lớp, tôi tính giúp cậu xem có hồn ở đó hay không.

Một lần tính ba ngàn tệ, cảm ơn đã ủng hộ."
(*3.000 tệ ≈ 10.454.800 VNĐ)
An Bình không ngốc, phát hiện ra ngay trò mèo ẩn giấu bên trong, "Chẳng lẽ anh không thể tính luôn một quẻ, tính ra được hồn đang ở trong phòng học nào sao?"
"Có thể, một lần tính ba mươi vạn, An Bình nhi, cậu suy nghĩ kỹ chưa?"
(*30 vạn = 300.000 tệ ≈ 1.045.480.060 VNĐ)
An Bình lảo đảo, chỉ tay vào người này cả hồi lâu mà nói không nên lời: "Anh, anh..."
"Tôi gian thương." Mộc Cát Sinh rất biết lắng nghe bổ sung nửa câu sau.
Cây không có vỏ ắt sẽ chết, người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ.

An Bình hiển nhiên không cùng đẳng cấp với Mộc Cát Sinh, cậu đành phải nhận thua, "Vậy tôi chọn tính phòng 103."
"Được." Mộc Cát Sinh búng ngón tay, một đồng xu được tung lên xoay tít giữa trong không trung, "Vì sao lại tính phòng này?"
"Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt." An Bình nói: "Phòng 103 là phòng học lớp 10 của chúng tôi."
"Này thì có gì đáng tính, nếu đã có manh mối, muốn vào thì cứ vào thôi."
An Bình có tà tâm nhưng không có can đảm, "Không được không được, nếu tính ra bên trong không có gì, thì tôi sẽ không phải gặp mấy thứ quỷ quái."
Tiền xu rơi vào lòng bàn tay, Mộc Cát Sinh nhìn qua, cười nói: "Khởi đầu tốt đẹp, phòng 103 có thứ gì đó liên quan đến lớp trưởng."
"Là hồn sao?" An Bình chờ mong.
"Nói không chừng là vậy, cũng có thể là rối ác mộng, hoặc là thứ gì đó khác, nhưng nhất định có liên quan đến lớp trưởng." Mộc Cát Sinh cười tủm tỉm nói: "Cậu muốn tính chính xác hơn cũng được, chẳng qua đó là một cái giá khác."
Nhìn vẻ mặt hòa nhã vui vẻ, thấy tiền là mở mắt của y, An Bình thực sự không nói nên lời, "Quên đi, đến đó xem trước đã."
Hai người đi ra khỏi phòng chứa đồ.

Tiếng chim hót bên ngoài làm chấn động trời đất, phân chim màu trắng ào ào rớt xuống, thỉnh thoảng bắn tung tóe lên hành lang phòng học.

Cả không gian tràn ngập một mùi hương khó có thể diễn tả thành lời, không khí tù đọng ngột ngạt xen lẫn với mùi tanh nồng nhớp nháp, thế nhưng bao trùm khắp nơi lại là cái lạnh hanh khô khốc.
Phòng 103 ở đầu kia hành lang, Mộc Cát Sinh cao hơn An Bình, y chùm áo đồng phục che chắn cho hai người, chậm rãi đi về phía đối diện.

Trong lòng An Bình lo sợ, ước gì mau chóng chạy nhanh đến phía đối diện, nhưng cậu lại không dám đi một mình, đành phải cắn chặt răng túm lấy Mộc Cát Sinh, hoang mang bất an cố gắng kìm nén không hé miệng ra.
Cuối cùng lết mãi cũng tới cửa phòng 103, Mộc Cát Sinh dường như đã nhìn ra nỗi bất an trong lòng An Bình, y nắm tay nắm cửa nửa đẩy nửa không, như thể đang xem kịch, nói: "Sẵn sàng chưa, có đi vào luôn không?"
"Ahhhh anh đừng trêu tôi nữa!" Mặc cho tiếng chim hót chấn động điếc cả tai, An Bình vẫn bất chấp tất cả, cũng gân cổ hét lên: "Mau mở cửa vào đi!"
Lời nói còn chưa dứt, cánh cửa đã mở ra vang lên tiếng "cọt kẹt".
An Bình không dám nhìn, che mắt hỏi Mộc Cát Sinh, "Bán tiên trẻ, bên trong có thứ gì?"

Giọng nói của Mộc Cát Sinh vọng ra từ trong phòng, "Không có gì cả, vào đây xem một chút không?"
Mộc Cát Sinh nói không có gì chưa chắc đã không có gì, An Bình liều mạng mở to mắt ra nhìn, nhưng không ngờ sự thật lại đúng như lời Mộc Cát Sinh nói, đây thực sự là một căn phòng rất bình thường.
Tuy rằng bên ngoài là cửa phòng học, nhưng mọi thứ đằng sau cánh cửa đã hoàn toàn thay đổi.

Bốn bề xung quanh đều là phần xây thô chưa được hoàn thiện, đặt ở trong góc là một cái giường xập xệ xiêu vẹo.
Mộc Cát Sinh đứng ở giữa phòng, nhìn khắp nơi rồi đánh giá: "Đây là một phòng quan tài."
"Anh nói gì?" An Bình còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, vừa nghe y nói vậy thì lại hốt hoảng cả lên, "Phòng quan tài á?"
"Bốn mặt không có cửa sổ, không thông gió cũng không có ánh sáng, nhưng trần nhà lại bị thấm nước." Mộc Cát Sinh chỉ lên trần nhà, "Tưởng tượng một chút thì giống như quan tài được chôn trong đất, mục nát theo năm tháng, phần trên đỉnh bắt đầu chầm chậm thấm nước..."
Mạch não của An Bình đã chạy như điên về cương thi và quỷ nhập tràng, cậu cảm thấy ớn lạnh, "Căn phòng này có liên quan gì đến lớp trưởng?"
"Bởi vì có khúc mắc nên lớp trưởng đã đi lạc vào khe hở Tam Đồ, đồ đạc trong phòng này chắc hẳn có liên quan đến nội tâm của cô ấy." Mộc Cát Sinh nhìn xung quanh, đột nhiên đi đến bên giường, cúi người kéo một thứ từ dưới gầm giường ra.
Đó là một chậu rửa bằng nhựa với một đống sền sệt màu đen bên trong.
Mạch não của An Bình không biết đã chạy đến nơi nào, cậu hỏi, "Đây là thứ gì? Nội tạng? Thai chết lưu? Hay nhau thai?"
"Lớp phó học tập đọc nhiều tiểu thuyết thật nha." Mộc Cát Sinh nhìn vào trong chậu, "Thành phần ở trong này không phức tạp như vậy đâu."
"Thế rốt cuộc là thứ gì?"
"Thức ăn thừa, chất bài tiết và dịch nôn." Mộc Cát Sinh thản nhiên cầm chậu lên, "Là của người sống, không phải của người chết.

Có lẽ ai đó đã bị nhốt trong căn phòng này, ăn uống vệ sinh đều thải hết vào trong cùng một cái chậu.

Đây chắc khoảng là lượng của mấy ngày."
"Là của lớp trưởng sao?" Chẳng biết An Bình lại nghĩ tới điều gì, "Cô ấy từng bị bắt cóc sao? Hay là bị bán vào trong rừng sâu núi thẳm, rồi lại sinh ra một cái thai chết lưu?"
"Không làm gì thì bớt đọc mấy vụ án trên báo đi.

Nếu để lớp trưởng nghe thấy mấy lời này thì, An Bình nhi à chắc là mạng chó của cậu khó giữ nổi đấy."
"Đây đều là chuyện nhỏ, quan trọng là cứu người ra trước...!Anh đang làm gì vậy?" Giọng của An Bình cao lên hẳn một quãng tám.
Mộc Cát Sinh bất ngờ thò tay vào, vớt ra một thứ từ trong chậu.
"Đây là thứ gì?" An Bình cố nén sự ghê tởm tiến lại gần, "Thật sự là thai chết lưu à?"
"An Bình nhi, cậu có chấp niệm gì với thai chết lưu hả." Mộc Cát Sinh bất lực với cậu, lấy ra một gói giấy vệ sinh, chậm rãi lau sạch đồ vật trong tay.
Đó là một con búp bê cầu nắng.
"Đây cũng là một loại rối ác mộng, cùng loại với những thứ trên lầu.

Chỉ có điều thứ này mang lại ít xui xẻo hơn, là một phiên bản cấp thấp." Mộc Cát Sinh nắm đầu búp bê lắc lắc, "Nó sẽ không tấn công người, An Bình nhi, cậu không cần trốn xa như vậy."
An Bình đứng ở đầu kia của căn phòng, ước gì có thể lui ra xa tám trượng, "Thứ này có liên quan gì với lớp trưởng?"
"Thông tin quá ít, vẫn chưa biết được điều gì." Mộc Cát Sinh lại móc ra một nắm tiền xu, "Đi tiếp thôi, kế tiếp cậu muốn tính phòng nào?"
An Bình suy nghĩ một lát, "Phòng 207 đi, tôi nhớ lớp trưởng có một người bạn khá thân ở lớp 207."
Trong phòng 207 thực sự có đồ vật.

Đẩy cửa ra, bên trong là một văn phòng.
Điện tâm đồ của An Bình như ngồi tàu lượn siêu tốc mấy lần liền, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được một chút, "Đây chắc hẳn không phải văn phòng của trường."
"Ồ? Là sao?"
"Tôi thường xuyên đến tìm giáo viên hỏi bài, mấy phòng bộ môn đều tới hết rồi, không có văn phòng nào được bài trí như thế này." An Bình nhìn hai chữ "Quốc Học" trên tường, "Trường học cũng chưa từng mở lớp Quốc học*."
(*国学 Quốc học: khoa học nghiên cứu về Trung Quốc)
"Cậu là học sinh giỏi, chuyện ở đây nghe theo cậu." Mộc Cát Sinh dạo một vòng quanh văn phòng, ánh mắt của y dừng lại trước một dãy tủ sách thủy tinh.

Kiểu dáng tủ sách rất bình thường, điều kỳ lạ chính là những mặt đồng hồ ở bên trong.


Tất cả kim đồng hồ đều ngừng chuyển động, lần lượt chỉ vào từng thời gian khác nhau.
"Ý anh là gì?" An Bình cũng chú ý tới đồng hồ trong tủ, tình huống trước mắt trông vô cùng kỳ dị, "Những đồng hồ này...!có vấn đề gì à?"
"Tôi đang xem thời gian trên đó." Mộc Cát Sinh gõ gõ cửa tủ, dường như đang có điều suy nghĩ, "Tám giờ ba mươi lăm, chín giờ ba mươi, mười giờ mười bốn, mười một giờ lẻ bảy...!An Bình nhi, cậu có biết lịch học của trường không?"
An Bình không kịp phản ứng, "Lịch học? Ý anh là thời khóa biểu?"
"Không phải." Mộc Cát Sinh hiển nhiên đã lâu không lên lớp, không thể diễn đạt từ ngữ chính xác, "Ý tôi là lịch lên lớp và nghỉ ngơi, kiểu có mấy tiết học và mỗi tiết bắt đầu từ mấy giờ mấy phút."
"Tôi biết, có chuyện gì sao?" An Bình tính nhẩm trong đầu, "Một buổi sáng có năm tiết học, bảy giờ năm mươi bắt đầu lên lớp, mười một giờ năm mươi bắt đầu nghỉ trưa...!Đợi đã."
Cậu lại ngẩng đầu nhìn ngăn tủ, "Hình như tôi hiểu rồi."
Mộc Cát Sinh ừ một tiếng, "Hiểu nhanh đấy."
Thời gian trên những chiếc đồng hồ trước mắt y đều là chỉ giờ nghỉ giải lao giữa mỗi tiết học.
"Riêng chiếc đồng hồ này thì không." Mộc Cát Sinh đã xem xong toàn bộ ngăn tủ, lấy xuống một chiếc đồng hồ, "Thời gian ở chiếc này là chỉ giờ vào lớp." Y nhìn lên vật trước mắt rồi mỉm cười, "Tìm thấy rồi."
Đằng sau chiếc đồng hồ là một lọ thủy tinh chứa đầy tiền xu lẻ.
Mộc Cát Sinh lấy lọ tiền xu ra, lắc lắc một chút, để lộ đầu của một con búp bê cầu nắng trong đống tiền xu.
Búp bê được vẽ mắt mũi bằng bút màu, mắt khóc miệng không cười, khóe miệng nhếch lên trông có vẻ hơi dữ tợn.
"Bị vùi trong tiền lẻ?" An Bình nhìn Mộc Cát Sinh lấy búp bê ra, hoang mang sợ hãi, "Thêm một con nữa là có ý gì? Tập hợp đủ bảy con búp bê là có thể triệu hồi Rồng thần à?"
"Từ chiếc đồng hồ này trở đi, thời gian ở những chiếc đằng sau đều lộn xộn không theo quy luật." Mộc Cát Sinh đóng tủ kính lại, "Đừng di chuyển những chiếc đồng hồ khác."
An Bình vừa chạm tay vào tủ kính lập tức rụt về, "Vậy kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?"
Mộc Cát Sinh lấy từ trong túi ra một cái vòng treo chìa khóa, xâu búp bê cầu nắng lại với nhau giống như xâu chùm chìa khóa, "Đi thôi, đi đến phòng tiếp theo."
Phía sau cánh cửa thứ ba là một căn bếp có diện tích rất lớn, nhìn giống như căn bếp đằng sau trường học.

An Bình tìm được một con búp bê cầu nắng ở trên thớt, Mộc Cát Sinh nhìn thoáng qua liền nói: "Đi thôi, căn phòng này không có gì."
Phía sau cánh cửa thứ tư là phòng vệ sinh, trong bồn nước chứa đầy nước bẩn.

Mộc Cát Sinh tháo ống thoát nước, vớt ra được một con búp bê cầu nắng ướt sũng từ trong đường ống, "Con này trông vẫn ổn, chắc còn có thể cứu được."
Đằng sau cánh cửa thứ năm là một canteen nhỏ, búp bê cầu nắng ở trong một thùng mì ăn liền còn sót lại.

Phòng thứ sáu là phòng phát thanh, phòng thứ bảy là phòng dụng cụ, phòng thứ tám là phòng tắm, rồi phòng thứ chín, phòng thứ mười...
Hai người đi từ tầng một lên tầng sáu, trên chùm chìa khóa của Mộc Cát Sinh treo một đống búp bê cầu nắng.

An Bình đại khái đã hiểu ra gì đó: "Anh đang thu thập những con búp bê này à? Chúng có liên quan đến linh hồn của lớp trưởng sao?"
"Nghĩ đúng hướng rồi đấy." Giọng nói của Mộc Cát Sinh vang lên từ phía trước, "Đoán thêm chút nữa đi?"
"Có quá nhiều khả năng, tôi không đoán ra được." An Bình lắc đầu: "Bán tiên trẻ anh nói thẳng luôn đi."
"Động não suy nghĩ không phải là chuyện gì xấu, cứ mạnh dạn đoán rồi cẩn thận xác minh lại." Mộc Cát Sinh dừng lại trước một cánh cửa, đây là căn phòng mà y vừa mới tính ra, "An Bình nhi, cậu muốn tôi nói thẳng à? Một câu một ngàn tệ, cảm ơn đã ủng hộ."
An Bình quyết đoán lựa chọn quay đầu đẩy cửa.
Ngay giữa phòng có một cái máy tính, An Bình đi tới trước máy tính, trong đầu cậu đã điên cuồng tưởng tượng ra hàng trăm tình tiết phim ma quái, "Tôi phải mở nó ra sao? Sẽ không có ma nữ nào bò ra khỏi máy tính chứ?"
"Sadako bò ra từ TV, máy tính có lẽ không phù hợp với kích thước người cô ấy." Mộc Cát Sinh bước tới, trực tiếp nhấn nút bật máy, "Đây là máy tính mà thôi —— có gì lạ đâu."
Màn hình sáng lên, từ trong máy tính phát ra một tràng gào thét chói tai, xen lẫn với những tiếng khóc và tiếng cười không rõ ràng.

Trong màn hình là một đống búp bê cầu nắng, đang điên cuồng đập đầu vào phía trước, tựa như chúng đang cố gắng muốn chui ra khỏi máy tính.
Biểu cảm của những con búp bê cầu nắng không giống nhau, có điên loạn có ngây ngốc có thù hằn, tất cả đều nhìn chằm chằm vào An Bình và Mộc Cát Sinh.

Điều kinh khủng hơn chính là đầu của những thứ màu trắng này lại có thể chảy máu, chỉ trong chớp mắt màn hình đã chuyển sang màu đỏ tươi.
Mộc Cát Sinh nhìn về phía An Bình đang sợ ngây người, "Cậu không đi sao?"
"Gì gì gì gì cơ?"

"Chúng nó sắp chui ra rồi." Mộc Cát Sinh chỉ vào máy tính, lời còn chưa nói xong, màn hình đã phát ra tiếng "răng rắc" lập tức xuất hiện vài vết nứt.
An Bình nhận thức muộn màng gân cổ gào khóc, vội vàng chạy ngay ra ngoài cửa.
"Cái giọng vừa rồi của cậu rất hay, nghe như tiếng khóc tang vậy đó." Mộc Cát Sinh đi theo phía sau An Bình, đóng cửa lại, "An Bình nhi, cậu có đồ phòng thân không? "
"Đồ phòng thân gì?" An Bình vẫn còn sợ hãi không thôi, "Những con búp bê cầu nắng kia còn có thể đi ra đây à?"
"Chúng ta đã trêu chọc bọn chúng, cánh cửa này chắc không ngăn cản được bao lâu đâu." Mộc Cát Sinh khóa trái cửa phòng học từ bên ngoài, đột nhiên nói: "Tiếng chim hót ngừng lại rồi."
Không biết tiếng chim hót đã ngừng lại từ khi nào, nhưng tiếng la hét cuồng loạn vẫn truyền đến từ phía sau cánh cửa, tạo thành tiếng vang vọng kỳ quái trong hành lang.
Mộc Cát Sinh nháy mắt: "Tòa nhà này sắp tỉnh rồi."
"Sắp tỉnh là sao?!?!"
An Bình còn chưa nói xong thì những âm thanh xoèn xoẹt sởn gai ốc từ sâu trong hành lang đã vọng tới, "Là những con rối ác mộng kia, có thể còn có thêm thứ khác nữa, chúng nó đã bị đánh thức." Mộc Cát Sinh nhìn về phía cách đó không xa, "Ồ, hoành tráng thật đấy, còn cầm cả vũ khí."
An Bình tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía xa xa trên hành lang có một đống thứ bóng dáng màu trắng đang dần dần tới gần, đó chính là một đống người giấy trắng mà cậu vừa gặp trong phòng học.

Một số người giấy cầm trên tay một vật giống như thước kẻ, mỗi khi đi đến trước cửa một phòng học thì gõ một cái, sau đó cánh cửa mở ra, có thêm càng nhiều người giấy trắng xuất hiện, tốc độ của chúng càng ngày càng nhanh.

Đột nhiên, một người giấy lao vút về phía trước, nhảy bật lên cao, ở giữa không trung nó há ra một cái miệng rộng đỏ tươi, xông thẳng về phía An Bình ——
"Đi thôi..."Mộc Cát Sinh xách cổ áo An Bình lên, ném cậu bay vút lên cao, sau đó trở tay vung một nắm tiền xu ra.

Người giấy bị tiền xu xuyên thủng qua thì lập tức lắc lư ngã xuống.

Đồng thời khi An Bình bị ném thẳng lên tầng trên, giọng nói của Mộc Cát Sinh cũng truyền đến từ tầng dưới, "Phòng học 707, mở cửa ra xem bên trong có gì!"
Cú ném kia mạnh đến nỗi An Bình còn chưa kịp chạm đất đã đâm sầm vào một cánh cửa, bị đập choáng váng đầu óc.

Chờ đến lúc cậu khó khăn lắm mới đứng lên được, chạy ra ngoài cửa nhìn thì phát hiện gian phòng học này vừa vặn là 707.
"Anh không sao chứ?!" An Bình vươn cổ muốn nhìn xuống tầng dưới, lại bị một đồng tiền xu đập ngược trở về, "Đừng phân tâm!" Giọng nói của Mộc Cát Sinh vang lên từ tầng dưới, "Nhìn xem trong phòng học có thứ gì trước đi!"
An Bình gân cổ hét lại, giống như quỷ khóc sói gào: "Tất cả đều là búp bê!"
Cả một phòng chứa đầy búp bê cầu nắng.
Con bị treo cổ trên trần nhà,
Con bị đóng đinh vào đầu trên tường,
Trên sàn nhà toàn bộ đều là vải vụn, xen lẫn với màu đỏ của những vũng máu loang lổ, trông như thể chúng đã bị ngũ mã phân thây.
Cậu còn chưa nói xong, Mộc Cát Sinh cũng đã nhảy lên tầng, y nhìn thoáng qua trong phòng học, "Con nào còn có thể cứu thì đều tìm được rồi, xem ra tất cả những con ở đây đều đã chết hết."
An Bình thực sự hoảng loạn, "Gì mà còn có thể cứu? Gì mà đã chết hết?"
"Trước tiên đừng vội hỏi, cất kỹ cái này đi." Mộc Cát Sinh đưa vòng chìa khóa cho An Bình, "Hồn của lớp trưởng đều ở đây, tôi sẽ ném cậu tới lối ra, rồi cậu mang nó ra ngoài là được." Nói xong liền túm lấy cổ áo của An Bình.
"Khoan, chờ một chút!" An Bình khua chân loạn xạ giữa không trung, "Tôi thêm tiền! Thêm tiền! Anh hãy giải thích rõ ràng những gì đang xảy ra ở đây đi!"
"Thêm bao nhiêu?"
"Theo ý anh!"
"Một vạn?"
"Được!"
"Vậy thì ba vạn, cám ơn đã ủng hộ."
Mộc Cát Sinh vẫn xách cổ áo An Bình nhưng lại không ném cậu ra ngoài, mà kéo cậu chạy như điên, "Khe hở Tam Đồ này không lớn, lớp trưởng hôn mê quá lâu, thần trí của cô ấy sắp dung hợp thành một thể với toàn bộ không gian này.

Những thứ hiện hữu trong những căn phòng mà chúng ta vừa mở là ký ức của cô ấy, hoặc có lẽ là những khúc mắc của cô ấy."
"Những thứ trong phòng kia là ký ức của cô ấy?"
"Đúng vậy, khe hở Tam Đồ đã sắp tiêu hóa hết toàn bộ lớp trưởng, rất khó có thể ghép lại ý thức của cô ấy từ trong nơi này.

Vừa rồi tôi đang tính xem phần ý thức còn sót lại của lớp trưởng đang ở đâu."
Mộc Cát Sinh vừa chạy vừa nói: "Mỗi một con búp bê cầu nắng đều là một phần tâm thức của lớp trưởng.

Mỗi một con bị phá hủy thì hồn phách của cô ấy sẽ bị khe hở Tam Đồ cắn nuốt mất một chút, cho đến khi cuối cùng cô ấy bị ăn sạch toàn bộ, hoàn toàn biến thành con rối trong khe hở Tam Đồ."
"Vậy nên tất cả búp bê trong phòng 707 đều là ý thức đã chết của lớp trưởng?" An Bình không thể tin nổi: "Đã chết nhiều như thế rồi, còn cứu hồn được không?"
"Tiền nào của nấy, ông chủ cứ việc yên tâm." Mộc Cát Sinh nói: "Những con còn sống tìm được lúc nãy là đủ rồi, tôi chắc chắc sẽ đưa người nguyên vẹn về cho cậu."
An Bình vội vàng cất đồ đạc, "Vậy giờ chúng ta phải đi đâu?"
"Chạy thoát thân, rối ác mộng chính là búp bê cầu nắng đã chết biến thành.


Khi nãy chúng ta đã đánh thức một phòng, thứ này lớn lên rất nhanh, đoán chừng chúng sắp đuổi kịp rồi."
Lời còn chưa dứt, đất trời xung quanh đã bắt đầu rung chuyển.

Toàn bộ trần nhà đổ sụp xuống, cả một đàn rối ác mộng nhào về phía hai người, nhe răng trợn mắt phát ra những âm thanh thảm thiết kinh khủng.

Mộc Cát Sinh dùng An Bình trong tay làm vũ khí, vung một phát quét ngang một vòng, mở ra một khoảng trống.
An Bình bay tứ tung trong gió, bị một người giấy gặm mất giày.

Cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì lại đối diện với một khuôn mặt trắng bệch mày lệch mắt lé, nó dùng cái giọng the thé nói với cậu: "Có bạn từ phương xa tới chơi, thật vui vẻ!"
An Bình: Đậu má rốt cuộc thứ này là cái quái gì vậy?!?!
"Úi chà, có văn hóa thật đấy." Mộc Cát Sinh nở nụ cười, xoay người nhảy xuống một tầng, đáp xuống ngay trước phòng phát thanh.

Y vung một cước đá đống người giấy bám xung quanh rồi đi vào bên trong, nhanh tay khóa cửa lại.

Cánh cửa rung lên ầm ầm, truyền tới những tiếng móng tay cào cửa chói tai từ phía bên ngoài.
Chẳng đợi An Bình kịp thở phào nhẹ nhõm, âm nhạc đinh tai nhức óc đã vang lên trong khắp tòa nhà, "Bài tập thể dục theo đài dành cho học sinh tiểu học và trung học cơ sở toàn quốc, bài 2 –– Thời đại đang vẫy gọi!"
An Bình suýt nữa không thở nổi, "Anh đạp đến phòng khác không được à? Nhất quyết phải đạp vào phòng phát thanh là sao?"
"Bài thể dục của trung học phổ thông số 1 quá lỗi thời rồi." Mộc Cát Sinh thở dài, "Nhưng mà đành chấp nhận thôi, ít nhất chúng nó không phát nhạc nền sự kiện.

Nhạc nền trao thưởng hàng năm của trường chúng ta đều là nhạc Trư Bát Giới cõng vợ."
An Bình: "..."
Càng nhiều cửa phòng mở ra thì có thêm càng nhiều người giấy bao vây lấy họ.

Mộc Cát Sinh xách theo An Bình đi mở đường, dưới nhạc nền là bài thể dục theo đài đầy nhiệt huyết hùng hồn, một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai người đánh thẳng một mạch xuống tận tầng ba.

Mộc Cát Sinh đá văng cửa phòng học, xử lý gọn lẹ đám người giấy hung bạo bên trong, "Tìm đi, tìm xem có mì thịt bò dưa chua Lão Đàm không."
Lúc này An Bình mới nhận ra nơi này là canteen nhỏ mà bọn họ từng vào, cậu tìm được một gói mì trên kệ hàng, "Lấy thứ này làm gì?"
"Đừng tìm gói, tìm loại đóng hộp." Mộc Cát Sinh đứng chắn ở ngoài cửa, "Trừ phi cậu muốn pha mì bằng túi gói."
"Đã lúc nào rồi mà anh còn muốn ăn?"
"Lớp trưởng đi lạc vào khe hở Tam Đồ là khi đang ăn mì dưa chua, lúc chúng ta đi vào cũng đang ăn mì dưa chua.

Thứ này chính là vật dẫn nối với thế giới bên ngoài, ăn nó thì chúng ta mới có thể thoát ra." Mộc Cát Sinh nhấc chân đạp một người giấy ra xa tám trượng, "Nhanh lên, chân tôi mỏi lắm rồi."
"Tôi tìm ngay đây." An Bình nghe vậy thì nhanh tay hơn, "Mấy đồng tiền xu của anh rất hữu dụng mà, cần gì phải đánh không như thế?"
"Tôi tiết kiệm tiền."
"...Coi như tôi chưa nói gì."
An Bình chật vật mãi mới moi ra được một hộp mì bò dưa chua Lão Đàm, Mộc Cát Sinh lại xách cậu đến phòng tắm lấy nước, sau đó ném cậu vào một phòng khác, "Chờ mì nở ra rồi cậu ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đợi chốc nữa là có thể trở về."
An Bình nhìn quanh bốn phía, "...Tại sao tôi phải ăn ở đây?"
"Ở trong khe hở Tam Đồ âm dương đối nghịch với nhau, nơi này có âm khí nặng nhất, cũng là nơi bất ổn định nhất, dễ dàng rời đi hơn." Mộc Cát Sinh nói, "Chờ mì nở còn mất vài phút nữa, An Bình nhi, cậu có đồ gì phòng thân không?"
An Bình nhìn xung quanh, "Gậy thông bồn cầu được không?"
"Đừng dùng gậy, với bản lĩnh của cậu thì chẳng đánh đấm được đâu.

Dùng thứ gì đó giống bùa hộ mệnh, có thể trừ tà là tốt nhất."
An Bình lấy ra một sợi dây đỏ bên trong áo, cuối sợi dây được buộc vào một đồng điếu ngọc bích, "Cái này được không?"
"Được." Mộc Cát Sinh cắn ngón tay, bôi máu lên mặt ngọc, sau đó nhét vào trong miệng An Bình, "Ngậm lấy, đừng nhổ ra cũng đừng nuốt, làm như vậy thì nếu có thứ gì bất ngờ xuất hiện cũng không tới gần cơ thể cậu được."
An Bình nói không rõ lời: "Thế còn anh thì sao?"
"Những thứ ngoài kia cần phải xử lý sạch sẽ, khe hở Tam Đồ này rất bất ổn định, tôi phải ngăn không cho bất cứ thứ gì chạy ra bên ngoài." Mộc Cát Sinh bước ra khỏi phòng, "Mì chín thì phần tôi một miếng, đợi lát nữa tôi sẽ về ăn." Nói xong, y lập tức đóng cửa lại.
An Bình vẫn có chút lo lắng, vừa định đuổi theo thì lại phát hiện cửa đã bị khóa trái.

Ngay sau đó cậu nhận ra một điều, cậu đang ngậm ngọc bích trong miệng, làm cách nào mà có thể vừa ăn mì tôm mà không nuốt ngọc xuống bụng được đây?
Mà đệch mợ, cậu còn đang ở trong nhà vệ sinh nữ nữa chứ..