Honey - Thiên Thập Cửu

Chương 5




Sáng sớm, trời đã âm u.
Ánh đèn neon của những tòa nhà chọc trời vẫn còn huênh hoang, nhưng tầng mây với luồng khí sát phạt lại nặng nề đè xuống. Hình ảnh rất có hương vị cuồng hoan ngày tận thế, giống như cyberpunk(*).
(*) Theo wikipedia, cyberpunk là một thể loại con của về thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao" bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm và, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong.
Tiêu Ý Trì cắn điếu thuốc, chống tay lên thành ban cồng, ý thức trống rỗng.
Đúng lúc này, di động có tin nhắn đến.
Anh cầm lên xem, xác nhận người gửi đến mấy lần.
Tin nhắn Du Tri Niên gửi tới là thế này: Sáng nay có rảnh không? Có việc cần nói về bếp trưởng.
"Khi trạng thái tinh thần không tốt, người không hợp tính hẹn gặp mặt thì phải làm sao? Rất gấp, online chờ." Tiêu Ý Trì sử dụng meme trên mạng để bày tỏ cảm xúc sau khi thấy tin nhắn.
Nhưng nếu liên quan đến bếp trưởng, Tiêu Ý Trì sẽ không mặc kệ. Anh trả lời, "Thời gian và địa điểm cụ thể?"
Sau khi bấm gửi, Tiêu Ý Trì nhìn thời gian, 6 giờ rưỡi sáng.
Xem ra công việc luật sư cũng không hề dễ dàng.
Giờ làm việc. Địa điểm nơi họ hẹn là quán cà phê nơi gặp nhau lần đầu tiên.
Du Tri Niên đến trước. Một bộ âu phục vân mịn màu xám than được cắt may vừa vặn, cà vạt lụa màu rượu đỏ. Cô nhân viên ở quầy gọi món lén lút nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
Tiêu Ý Trì bước vào. Trước khi ra ngoài anh đã nghĩ đến việc sửa soạn lại vẻ ngoài, nhưng sau đó lại từ bỏ, nếu quá cố ý ngược lại sẽ dễ gây hiểu lầm, chẳng thà giữ nguyên diện mạo vốn có, hơn nữa ngày thường anh ra ngoài cũng không phải lôi thôi lếch thếch, cứ tự nhiên là được.
Anh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ngay khách hàng duy nhất ngồi ở nơi ấy, trong tay cầm máy tính bảng.
Thật là một khuôn mặt không góc chết. Phong thái cũng đoan trang, nhìn thế nào cũng giống như tranh vẽ.
Đến gần, ánh mắt Tiêu Ý Trì dừng trên đường nối giữa phần vai và cánh tay áo vest của đối phương. Đó là tiêu chuẩn để kiểm tra xem âu phục có vừa hay không. Đường kim tỉ mỉ, không rộng không chật, chắc chắn là đặt may riêng.
Du Tri Niên ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm vừa thấy ánh sáng, cảm giác kinh diễm ập ngay vào mặt. Khi không biểu lộ cảm xác, hắn trông lạnh lùng cay nghiệt và cấm dục, lẽ ra phải hợp với khí chất lạnh lẽo, nhưng trên người hắn lại có cảm giác xâm lược khát máu.
Đại Sơn đặc biệt đi thu thập tin tức trong nhóm khách hàng vì Tiêu Ý Trì, người như Du Tri Niên là "siêu cực phẩm trong giới gay" - "Ngay cả khi bị hắn ức hiếp cũng sẽ cảm thấy đó là điều hiển nhiên."
Tiêu Ý Trì thừa nhận, điều này cũng không phải hoàn toàn vô lý.
"Chào buổi sáng." Anh ngồi xuống, cất tiếng chào.
Du Tri Niên nhìn hai quầng thâm dưới mắt anh, lại nhìn hình Gudetama siêu to khổng lồ trên áo phông của anh, im lặng nhìn đi chỗ khác, "Uống gì? Tôi đi gọi."
Cả hai đều biết mặt xấu của nhau nên không cần khách sáo.
"Tôi không cần." Đang nói, đầu Tiêu Ý Trì bắt đầu đau nhói.
"Chúng ta vào thẳng chủ đề đi." Du Tri Niên cất máy tính bảng đi, lấy ra một tấm thẻ đen.
"Đây là cậu Diệp nhờ tôi chuyển cho cậu, chi phí phát sinh khi cậu đi cùng bếp trưởng đều sẽ ghi vào đây."
Tiêu Ý Trì mỉm cười, không nhận, "Cảm ơn anh Diệp giúp tôi, bếp trưởng là bạn của tôi, mời bạn bè ra ngoài chơi, không cần thẻ đen. Tôi nhận lòng tốt của anh ấy, những cái khác không cần đâu."
Du Tri Niên cũng đoán được đối phương sẽ không nhận, vì vậy thu lại tấm thẻ một cách dứt khoát và lưu loát, "Được, tôi sẽ truyền đạt giúp cậu."
"Vậy còn chuyện gì khác không?"
"Về chỗ bếp trưởng, hy vọng ít nhất trong vòng nửa năm anh ta sẽ không yêu cầu rời đi, làm việc theo yêu cầu của hợp đồng. Chuyện này rất quan trọng đối với cậu Diệp."
"Nếu yêu cầu của các anh chỉ có cái này, tôi sẽ cố gắng hết sức, dù sao đây cũng là công việc của anh ấy. Nhưng tính cách của bếp trưởng không hợp âm mưu dương mưu, nếu các anh định lợi dụng anh ấy vào việc khác, tốt hơn hết nên chọn phương án khác đi." Tiêu Ý Trì dứt khoát nói trước.
"Đó không phải là việc mà tôi và cậu có thể quyết định. Tôi sẽ truyền đạt đúng sự thật suy nghĩ của cậu." Du Tri Niên mềm mỏng khéo léo đáp.
Tiêu Ý Trì hứng lên, muốn hỏi phí luật sư Du Tri Niên bao nhiêu, tiếc rằng đầu đau kinh khủng, phải về uống thuốc.
"Được thôi, hôm nay chúng ta dừng ở đây?" Tiêu Ý Trì đứng dậy, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, anh vươn tay chống lên bàn, gây ra tiếng động.
"Cậu sao vậy?" Du Tri Niên đứng lên, tiến lên một bước hỏi.
Tiêu Ý Trì xua tay, "Không sao, tuột huyết áp thôi."
Anh chờ sau khi tầm mắt rõ ràng, nhìn về phía Du Tri Niên, "Xin lỗi, không sao đâu."
"Đi khám bác sĩ đi." Du Tri Niên trở lại chỗ ngồi, xách túi.
"Ừ." Hai người trước sau đi ra khỏi quán cà phê.
Tiêu Ý Trì đi phía trước, vừa bước ra khỏi cửa, anh giống như ma cà rồng không thể thấy ánh sáng bị ánh sáng đâm bị thương, cả người tức khắc quay cuồng, không chú ý hai bậc thang dưới chân, liền ngã xuống.
"Cẩn thận!"
Đây là hai chữ Tiêu Ý Trì nghe được trước khi mất ý thức.
Bên ngoài phòng bệnh của bệnh viện tư nhân.
Du Tri Niên gọi điện cho Nam Cảnh để hoãn sắp xếp công việc tiếp theo của hắn.
Kết thúc cuộc gọi, hắn đẩy cửa vào phòng, Tiêu Ý Trì vừa mới yên ổn vào giấc đã chau mày, cơ thể động một cách mất tự nhiên, như thể đang gặp ác mộng.
Du Tri Niên thấy thế, tiến lên vỗ mặt anh, "Tiêu Ý Trì, tỉnh tỉnh." Đồng thời nhấn chuông báo.
"Tiêu Ý Trì!" Giọng nói vừa rơi xuống, Tiêu Ý Trì đột nhiên mở choàng mắt. Ánh mắt tan rã, thở hổn hển như người sắp chết đuối.
Bác sĩ đến kiểm tra số liệu cho Tiêu Ý Trì, hỏi, "Cậu Tiêu, hiện tại cậu thấy thế nào?"
Tiêu Ý Trì dần dần khôi phục ý thức, anh nhìn bác sĩ, lại nhìn Du Tri Niên sau lưng bác sĩ, "... Ở đây là bệnh viện?"
"Đúng vậy." Bác sĩ viết gì đó vào bệnh án, "Vừa rồi cậu gặp ác mộng à?"
Tiêu Ý Trì ngồi dậy, mới phát hiện trên tay mình cắm kim. "... Phải."
"Tình huống này đã kéo dài bao lâu rồi?"
"Chắc khoảng một tháng."
"Cậu có biết nguyên nhân gây ra ác mộng không?"
Du Tri Niên vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe.
Tiêu Ý Trì do dự một chút rồi nói thật, "Tôi bị PTSD."
PTSD, rối loạn căng thẳng sau sang chấn, là chỉ một triệu chứng về phương diện thể chất và tinh thần xuất hiện sau khi chịu một chấn thương tâm lý lớn.
"Xin hỏi là chẩn đoán khi nào?"
"Ba năm trước. Có đi khám bác sĩ tâm lý nhưng vì công việc bận rộn nên không liên tục, sau đó tình hình khá hơn nên không gặp bác sĩ nữa... Sau khi về nước lại tái phát."
Bác sĩ viết vội, "Dựa theo chẩn đoán sơ bộ, cậu phải quay lại tiếp nhận điều trị tâm lý, chúng tôi có thể dịch vụ giới thiệu cho cậu."
"Chuyện này tôi sẽ thu xếp, nếu cần tôi sẽ liên hệ lại với các anh." Du Tri Niên đúng lúc xen vào.
Bác sĩ gật đầu, xác nhận tình trạng truyền dịch rồi rời đi.
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Tiêu Ý Trì nhìn về phía Du Tri Niên, mở miệng nói lời cảm ơn, "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện." Anh nhìn quanh phòng bệnh, "Ở đây... đắt lắm nhỉ."
"Đừng lo, đây là sản nghiệp của nhà họ Diệp, không phải tiền của anh hay của tôi."
Tiêu Ý Trì không hề phúc hậu mà thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Bây giờ tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, có thể đi chưa?"
"Đi thì đi được, nhưng sau đó cậu tính sao?"
Tiêu Ý Trì nhún vai, "Tính sau đi." Anh rút kim ra một cách thuần thục và đè chặt băng cá nhân.
Du Tri Niên nhìn động tác của anh, đề nghị, "Tôi có quen bác sĩ tâm lý, chị ấy rất chuyên nghiệp, có lẽ sẽ giúp ích được."
Tiêu Ý Trì cười, "Có thể được anh đánh giá cao như vậy, xem ra chị ấy là một bác sĩ rất giỏi. Nhưng mà không......" Anh xuống giường, trong miệng còn đang ấp úng chữ "cần", ai ngờ đâu chân lại nhũn ra, Du Tri Niên nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra đỡ lấy anh.
"Một con gà yếu ớt thì đừng có mà thể hiện."
"..."
Tiêu Ý Trì đột nhiên cảm thấy mình bị mấy con dao to phập vào.
Ngồi trên chiếc Mercedes-Benz, Tiêu Ý Trì chú ý đến một nhãn hiệu cà phê cao cấp mang đi trong ngăn đựng cốc của tay vịn trung tâm, nhãn hiệu nọ nổi tiếng với cà phê xay bằng tay.
Du Tri Niên thắt dây an toàn, "Tôi thời gian xong sẽ liên lạc lại với cậu, chi phí Diệp Chiếu Lâm sẽ chịu trách nhiệm."
Tiêu Ý Trì cũng thắt dây an toàn, "Thế thì không ổn lắm? Luôn cảm thấy mình đang lợi dụng người ta."
"Tôi có chừng mực, cậu cứ dùng là được." Du Tri Niên đeo kính râm lên, khởi động xe.
Nói đến đây, Tiêu Ý Trì liếc nhìn hắn, cảm giác an toàn chết tiệt.
Xe chạy một đoạn, anh chợt nghĩ, "Không đúng." Anh nhìn Du Tri Niên, "Chẳng phải anh nên hỏi tôi khi nào rảnh rồi mới hẹn với bác sĩ sao?"
Khóe mắt Du Tri Niên lướt qua anh. Người ngày nào cũng rảnh rỗi mà còn nói vớ va vớ vẩn gì đâu không.
"... Vậy khi nào cậu rảnh?"
Tiêu Ý Trì tự cảm thấy bị xem thường. Chính xác, anh rất nhàn rỗi, nhưng thái độ của đối phương giống như nhìn thấu là anh là sao đây?
Tâm lý phản nghịch bị khơi dậy. Tiểu ác ma thức giấc.
Tiêu Ý Trì nhịn xuống, "Được thôi, tôi sẽ chiều theo thời gian của bác sĩ."
Du Tri Niên đưa Tiêu Ý Trì cửa đến tiểu khu. Sau khi Tiêu Ý Trì xuống xe, anh khom lưng nhìn vào cửa sổ đang mở, mỉm cười, "Luật sư Du, tôi quên nói, sốt cà chua anh làm ăn ngon lắm đó."
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh. Mặt nạ luật sư ưu tú lạnh lùng răng rắc xuất hiện một vết nứt.
"Bái bai!" Tiêu Ý Trì vẫy vẫy tay, xoay người sải bước đi vào trong.
"Ting!"
Lúc này xe phía sau bấm còi, nhắc nhở Du Tri Niên tránh đường, hắn nhanh chóng lái xe đi.
"Chậc." Mặt hắn căng thẳng, đạp chân ga.
Tiêu Ý Trì không biết tốt xấu, sau khi về đến nhà lấy sốt cà chua đã ăn hơn nửa trong tủ lạnh ra, chụp ảnh rồi gửi cho Du Tri Niên ——— "Cảm ơn luật sư Du! Ăn còn có một chút xíu hò, ai bảo tôi rảnh rỗi thế cơ chứ?" kèm với *mặt cười tỏa nắng*.
Khi nhìn thấy tin nhắn, Du Tri Niên vừa ra khỏi thang máy chuẩn bị vào văn phòng. Nếu không phải đồng nghiệp qua qua lại lại, Du Tri Niên thật sự sẽ chửi bậy thành tiếng.
Shit!
Khi Du Tri Niên đi vào văn phòng, hắn liền nhận ra Tiêu Ý Trì chắc chắn đã hiểu lầm —— hiểu lầm hắn hoàn toàn không biết gì mà lại đánh giá anh một lần nữa, cho rằng anh ăn không ngồi rồi.
Mà chân tướng là Du Tri Niên đã cử người đi theo dõi anh nên mới biết được anh chọc mèo mỗi ngày ——— vấn đề là chuyện này có thể nói ra ư? Chẳng phải cũng cỡ trình đào mộ sao?
Cuối cùng, vẫn là Du Tri Niên bại trận.
Luật sư Du cạn lời mà ngửa đầu nhìn trần nhà, nuốt một ngụm máu trở vào bụng.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát, Du Tri Niên lấy lại tinh thần, hắn gửi tin nhắn cho dì Phan, buổi tối ăn cơm cùng bà.
Dì Phan hôm nay trông rất vui vẻ, còn đặc biệt làm thêm vài món ăn.
Du Tri Niên phụ bà, thử hỏi, "Dì Phan... trong nhà còn đủ sốt cà chua không?"
"À! Dì tặng cho dì Mạch với tiểu Tiêu hai lọ, chắc chỉ còn lại một lọ thôi. Sao thế? Hôm nay con muốn ăn à?" Dì Phan rất chi là thẳng thắn.
"Không, con chỉ hỏi vậy thôi." Du Tri Niên cân nhắc tìm từ, định khéo léo biểu đạt với dì rằng bà không cần phải quá thân thiết với Tiêu Ý Trì.
Dì Phan lại nhìn về phía hắn với vẻ vui mừng, "Tri Niên, có phải con muốn cho tiểu Tiêu thêm một ít không? Vậy thì đem lọ còn lại cho nó đi con."
"Dạ?" Du Tri Niên nghi hoặc.
"Ái chà, hôm nay dì Mạch đúng lúc thấy tiểu Tiêu xuống từ một chiếc Mercedes-Benz, bà ấy chụp gửi dì xem, đó chẳng phải là xe của con sao. Chắc mấy đứa nói về chuyện sốt cà chua ha? Nếu nó thích, vậy bảo nó ăn nhiều một chút!" Dì Phan vui vẻ cười nói.
Các bác gái, đúng thật là chuyên gia tình báo toàn diện.
"Con với cậu ta..."
"Biết rồi biết rồi! Tụi con chỉ là bạn bè bình thường, dì hiểu mà!" Ý cười của dì Phan không thay đổi, "Năm ngoái mứt dâu con làm cũng rất ngon, năm nay nếu vườn đưa dâu tới, chúng ta làm nhiều thêm cho tiểu Tiêu nếm thử."
"..." Du Tri Niên nghĩ, tại sao hắn cảm thấy mình ở đáy chuỗi thức ăn thế?
Tiêu Ý Trì ăn nốt miếng sốt cà chua cuối cùng như đồ ăn vặt, mình có hơi lấy oán báo ơn đúng không ta? Du Tri Niên chân trước mới giới thiệu bác sĩ tâm lý cho anh, sau lưng mình đã lấy sốt cà chua để khích người ta.
Anh cá chắc Du Tri Niên nhất định không biết chuyện dì Phan đưa sốt cà chua cho bọn anh.
Nhưng anh lại rất thích nhảy nhót qua lại trong bãi mìn của Du Tri Niên - chính là muốn nhìn vẻ mặt căm hận của hắn nhưng lại không làm gì được dáng vẻ đang ăn vạ của mình.
Tiêu Ý Trì rửa sạch lọ và úp lên.
Lúc đầu, anh nghĩ đây là lọ thủy tinh bình thường, nhưng sau đó lại thấy xúc cảm không đúng lắm, sau khi kiểm tra chữ in dưới đáy, anh mới biết là một thương hiệu hoàng gia ngự dụng. Ngay cả lọ sốt cà chua cũng chú trọng như thế, có thể tưởng tượng cuộc sống của người này tinh tế như thế nào.
Tiêu Ý Trì cười lắc đầu, quay trở lại phòng khách.
Phòng khách chất đầy các loại tài liệu, hết chồng này đến chồng khác, phải nhón chân nhảy giữa chúng. Tiêu Ý Trì trở lại trung tâm được bao quanh giữa đống tài liệu, ngồi xuống và mở máy tính trên bàn thấp lên.
Du Tri Niên nói bóng gió anh ăn không ngồi rồi, thực sự khiến anh có chút tổn thương.
Đàn ông mà, không có công việc đúng thật là không được.
Sau khi về nước, anh vẫn luôn ở trong trạng thái tĩnh dưỡng, không xem hộp thư, thay số di động. Hôm nay anh đăng nhập vào tài khoản hộp thư, phát hiện có hơn một trăm email chưa đọc.
Tiêu Ý Trì kéo chuột xuống, xem lướt qua, có liên hệ xuất bản sách, có thăm hỏi sức khỏe, có bàn công việc ——— xem đi, anh vẫn còn nổi tiếng chán.
Đương vui sướng, anh thoáng nhìn thấy email cuối cùng và sớm nhất được gửi đến, người gửi: Khâu Lan Thời.
Bàn tay cầm chuột của Tiêu Ý Trì dừng lại. Bấm mở ra xem, khá lắm, tiêu đề nội dung chính của văn bản: Về nước rồi?
Tiêu Ý Trì sờ gáy, quyết định bỏ qua.
Buổi tối, Du Tri Niên gửi một tin nhắn, giọng điệu khô khan, trực tiếp quăng ra thời gian đã hẹn với bác sĩ tâm lý, "Chờ cổng tiểu khu, lần đầu tiên tôi dẫn đường."
Tiêu Ý Trì tắm xong đi ra, tóc vẫn còn nhỏ nước, xem xong thì khoe mẽ trả lời, "Vâng, cảm ơn luật sư Du!" kèm với *cười bẽn lẽn*.
Du Tri Niên không trả lời lại.
Đúng lúc đó, trợ lý Nam Cảnh đưa tài liệu vào, Du Tri Niên để di động xuống, hỏi cậu, "Lần trước cậu nói...... Tiêu Ý Trì là thần tượng tiểu chúng của cậu, tại sao vậy?"
Nam Cảnh chớp mắt, tạm thời thoát khỏi trạng thái công tác, đẩy mắt kính, "Văn chương của anh ấy viết rất hay. Trong cay nghiệt thấy nhiệt huyết, trong khói súng sinh hoa hồng."
Du Tri Niên "ừ" một tiếng, "Hết việc rồi."
"Được." Nam Cảnh rời đi văn phòng.
Du Tri Niên mở folder trước đó Nam Cảnh gửi cho hắn, một danh sách tài liệu dày đặc.
Nhìn thôi đã thấy sợ. Du Tri Niên dứt khoát bấm tắt.
Hết chương 5.