Honey - Thiên Thập Cửu

Chương 18




Du Tri Niên ngồi ở khoang hạng nhất, bắt đầu chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, tối đen như mực.
New York, mối tình đầu. Hai từ này sắp tới sẽ kết hợp lại với nhau.
Năm đó, "người ấy" đến New York cùng với một luật sư tên là Steven Herb. Bản thân chạy đến hiệu sách, mua một cuốn hướng dẫn du lịch New York, định đuổi theo.
Cuối cùng, bản thân có mặt ở sân bay, nhìn chuyến bay đi New York chuyển từ "lên máy bay" sang "khởi hành" trên bảng thông tin.
Hắn không đến New York. Hắn sợ.
Trái tim từng tổn thương là chim sợ cành cong. Rốt cuộc, hắn không có can đảm để lên máy bay. Hắn sợ mình sẽ tận mắt nhìn thấy "người đó" ở bên người khác tốt đến mức mọi việc mình làm đều trở thành dư thừa. Khi đó, hắn biết đi đâu về đâu?
Quá khứ cứ thế bị chôn sâu.
Nhưng hắn chuyển từ ngành thương mại sang luật.
Sợ thì sợ nhưng lại không cam lòng.
Nhìn xem, đường tình của hắn, ngay từ đầu, đã định sẵn sẽ "bốc đồng", "đau lòng", "sợ hãi" và "không cam lòng".
Nó giống như là một cây thánh giá khổng lồ, nặng nề đâm vào một nơi dễ thấy.
Du Tri Niên sẽ ở lại New York khoảng một tuần. Lịch trình không hề dày đặc, dù sao hắn cũng là người duy nhất lọt vào vòng chung kết, việc bổ nhiệm hắn làm đối tác cấp cao là điều chắc chắn.
Ngoài báo cáo công việc, phần còn lại là hoạt động xã giao nhằm kết nối tình cảm với ban lãnh đạo cấp cao của trụ sở chính Phương Đạt.
Ngày thứ ba ở New York, phần "Hình bóng tình nguyện viên" trên tài khoản Weibo chính thức của "Trái đất tươi đẹp" đã được cập nhật.
Các tình nguyện viên sẽ được đào tạo trước khi khởi hành, bao gồm cách giao tiếp với cùng người dân địa phương, kiến thức bảo vệ môi trường, kiến thức cấp cứu, kỹ năng sinh tồn, v.v.
Du Tri Niên đã tìm được Tiêu Ý Trì trong một bức ảnh.
Lúc đó, anh đang ngồi trên ghế đẩu, cúi đầu tập trung ghi chép.
Sau khi báo cáo công việc, các lãnh đạo cấp cao từ trụ sở chính Phương Đạt rất hứng thú với thành tích đáng kinh ngạc và tốc độ tăng trưởng nghiệp vụ ở khu vực Trung Hoa những năm gần đây, bảo Du Tri Niên chia sẻ kinh nghiệm và dự đoán xu hướng. Luật sư Du tài ba nắm rõ công việc ở công ty luật như lòng bàn tay, thế là phát biểu đầy ngẫu hứng ngay tại chỗ.
Ngày thứ năm ở New York, lãnh đạo cấp cao của Phương Đạt tổ chức một bữa tiệc riêng và mời Du Tri Niên tham gia. Hầu hết đối tác cấp cao từ Bắc Mỹ cũng như nhân vật nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp đều sẽ tới, đây là dịp giao lưu không thể bỏ qua, Du Tri Niên đồng ý lời mời.
Tại bữa tiệc, lãnh đạo cấp cao đã giới thiệu Du Tri Niên với trâm anh thế phiệt của giới người Hoa tại New York, cô chủ nhà họ Đường, Đường Vãn Trừng. Cha và mẹ kế của Đường Vãn Trừng mới đây đã quyên tặng hàng trăm triệu USD cho Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan để cải tạo không gian sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật hiện đại và đương đại. Mà người làm trung gian chính là Đường Vãn Trừng. Phòng tranh Vãn Niệm mang tên cô đang có kế hoạch thành lập chi nhánh ở trong nước, để làm cầu nối giao lưu nghệ thuật giữa Trung Quốc và phương Tây. Cố vấn pháp luật đóng vai trò rất lớn trong việc thành lập văn phòng xuyên quốc gia, ban lãnh đạo hy vọng Du Tri Niên sẽ giành được dự án này, đồng thời thiết lập mối quan hệ hợp tác với nhà họ Đường, mở rộng mạng lưới quan hệ của Phương Đạt trong cộng đồng người Hoa.
Đường Vãn Trừng sêm sêm tuổi Du Tri Niên, mày thanh mắt hạnh, mặt trái xoan, xinh xắn lanh lợi, trông rất nhỏ nhắn, nếu khoác lên mình bộ đồng phục thì sẽ không ai nghi ngờ thân phận học sinh của cô. Hình như cô đã nghe về Du Tri Niên từ những người khác, "Cậu Du, nghe nói cậu đến từ Bổn Thành?"
"Đúng vậy, là người gốc Bổn Thành."
Đường Vãn Trừng cười, "Thật trùng hợp, tôi đang định mở chi nhánh của mình ở Bổn Thành."
Du Tri Niên không vội bàn chuyện kinh doanh, tò mò nói, "Tại sao không phải ở thủ đô? Xét về tích lũy lịch sử và không khí văn hóa thì đều tốt hơn Bổn Thành mà."
Đường Vãn Trừng là kiểu thiên kim nhà giàu thẳng thắn hoạt bát, sống đến hơn ba mươi tuổi mà vẫn vui vẻ vô tư, "Bởi vì tôi thích Bổn Thành. Ở đó có bạn thân của tôi."
Du Tri Niên đang định hỏi tiếp thì một giọng nam xen vào, "Tri Niên?"
Đã bao nhiêu năm trôi qua, bản thân vậy mà vẫn có thể nhận ra giọng nói của người đó chỉ bằng hai từ.
Du Tri Niên dừng lại.
Đường Vãn Trừng nhìn thấy người tới, mỉm cười, "Cậu Nhiếp, chào buổi tối!"
Du Tri Niên quay mặt lại.
Người đến đúng là mối tình đầu của hắn, Nhiếp Tang Ninh.
Du Tri Niên vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Nhiếp Tang Ninh. Bên ngoài bữa tiệc Giáng Sinh sôi động, y ngồi ở một góc vắng vẻ đọc cuốn sách bỏ túi đã cũ. Cảm giác được có người nhìn mình, Nhiếp Tang Ninh ngẩng đầu lên.
Ánh mắt chạm nhau trong giây lát, Du Tri Niên quên cả thở. Khung cảnh xung quanh mờ đi, chỉ có cậu trai trước mặt trạc tuổi mình đang tỏa sáng lấp lánh.
Nhiếp Tang Ninh vừa có khung xương của người phương Tây, lại có vẻ ngoài của người phương Đông, hai bên đạt đến sự cân bằng vi diệu, không thể thêm hoặc thiếu dù chỉ một phân, vừa vặn xuất hiện trên mặt y với tỉ lệ hoàn hảo.
Cả người y ngập tràn vẻ ngây ngô non nớt của thiếu niên, ánh mắt quật cường và kiêu ngạo, như một đóa hồng có gai, đang chúm lại nhưng đã sẵn sàng nở rộ, cảm giác đang cảnh báo và đồng thời mê hoặc.
Du Tri Niên tìm lại được hơi thở hoảng loạn, mở lời một cách khó khăn, "... Cậu đang đọc gì thế?"
Nhiếp Tang Ninh giơ sách lên ——— 《 Tuyển tập thơ phương Tây》, "Tiếc là đọc không hiểu."
"... Để tớ xem thử." Du Tri Niên cất bước đi tới.
Thời gian đặc biệt nhân từ với Nhiếp Tang Ninh. Đã lâu không gặp, y đã sớm mất đi vẻ ngây ngô, nhưng mặt mũi không nhiễm trần tục, đẹp trai sáng sủa, cử chỉ lại hào phóng đúng mực.
Chắc hẳn mấy năm nay y sống rất tốt.
"Tri Niên, đã lâu không gặp. Em cùng bạn bè tới dự tiệc, trong lúc trò chuyện thì biết được đối tác cấp cao mới của Phương Đạt tên là Du Tri Niên, em mới cố ý đến đây xem có phải là anh không." Nhiếp Tang Ninh mỉm cười giải thích.
"Thì ra hai cậu là bạn cũ?" Đường Vãn Trừng biết điều, "Vậy tôi không làm phiền bạn cũ tụ họp nữa. Cậu Du, sau này chúng ta lại liên lạc để nói về chuyện chi nhánh phòng tranh nhé?"
"Được."
Sau khi nhìn theo Đường Vãn Trừng rời đi, ánh mắt Nhiếp Tang Ninh trở lại trên người Du Tri Niên, "... Tri Niên, mấy năm nay anh sống có tốt không?"
Du Tri Niên nhìn về phía y, thờ ơ cười đáp, "Khá tốt, cảm ơn đã quan tâm."
Hắn quý trọng Nhiếp Tang Ninh đến mức không nỡ chạm vào, sợ rằng y sẽ đau; trước đó không lâu họ còn nói lời yêu nhau, mà giờ y lại nói với hắn, rằng y muốn theo một người khác ra nước ngoài.
Trong cơn tức giận, Du Tri Niên đã cưỡng bức Nhiếp Tang Ninh. Sau khi hắn trút giận xong, Nhiếp Tang Ninh chảy máu, nằm trên giường run bần bật, khóc lóc nói, "Tri Niên, xin lỗi anh" giống như búp bê sứ vỡ nát rơi vào đống bông gòn rách tươm.
Du Tri Niên ngồi xuống đất trong nỗi sợ hãi và suy sụp. Hắn đã làm gì vậy, rốt cuộc hắn đã làm gì vậy chứ!
Nhiếp Tang Ninh bò tới ôm hắn, "Tri Niên... Xin lỗi. Chúng ta đều quá nhỏ, mà em cần một đường tắt. Em chỉ có gương mặt này, cho nên khi ông ấy hỏi em muốn đi cùng hay không, em phải đồng ý. Em xin lỗi..."
Du Tri Niên vẫn im lặng.
Hắn rửa người cho Nhiếp Tang Ninh, rồi đưa y đến bệnh viện.
Hắn đợi luật sư Herb ở cửa phòng bệnh. Hắn tưởng người luật sư ưu tú trung niên sẽ lạnh lùng nói "gặp cậu ở tòa" hoặc sẽ đánh hắn một trận; nhưng ông ta không làm vậy. Ông ta ra khỏi phòng bệnh, đối diện với Du Tri Niên rồi thẳng thắn nói, "Con à, người sai chính là người lớn ta đây... Buông tha cho cậu ấy, cũng là buông tha cho chính con."
Du Tri Niên đột nhiên muốn khóc, hắn chạy vụt khỏi bệnh viện.
Hắn chạy như điên trên đường, không biết mình muốn chạy đi đâu.
Cuối cùng hắn kiệt sức, vấp chân, ngã nhào xuống đất.
Đau, đau quá.
Du Tri Niên đứng hút thuốc trên sân thượng tầng cao nhất.
Lần trước hắn hút thuốc là ở thành phố khác. Vừa phải giúp con rể dì Mạch giải quyết vấn đề công ty, vừa phải lo liệu công việc trong tay, cuối cùng Tiêu Ý Trì còn gửi ảnh mặc đồ Snoopy, thật sự là tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần, hắn bất đắc dĩ đành hút vài hơi.
Trong biển đèn rực rỡ của thành phố, Du Tri Niên nhìn chằm chằm vào đường chân trời nhấp nhô của New York và nghĩ, bây giờ Tiêu Ý Trì đang làm gì nhỉ?
Thôn Tiêu Ý Trì làm tình nguyện viên nằm trên núi, từ chân núi phải đi hai giờ đồng hồ mới đến. Người trong thôn phần lớn là người già và trẻ em bị bỏ rơi, họ đều rụt rè lại mong chờ sự xuất hiện của đoàn của Tiêu Ý Trì. Tụi nhỏ có đứa nấp sau lưng người lớn nhô đầu ra, có đứa nắm góc áo người lớn, chớp mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Trưởng thôn giới thiệu tình hình cho họ, hầu hết người dân trong thôn không có TV, cũng không có Internet, để biết được chuyện quan trọng, họ phải nhờ người đưa thư dưới chân núi đưa báo lên núi.
Trong nhà một ông cụ, Tiêu Ý Trì nhìn thấy báo được dán trên mặt tường của cả căn nhà, báo đã ố vàng và có dấu hiệu thấm nước. Ông sống với đứa cháu trai bốn tuổi, còn con trai và con dâu đi làm xa, chỉ về vào dịp Tết.
Vì không có mạng nên các tình nguyện viên muốn cập nhật bài viết phải xuống núi đến một thôn lớn gần đó. Nếu may mắn có thể gặp một chiếc ô tô cho họ đi nhờ một đoạn; nếu không may, phải cuốc bộ đi cả quãng đường. Vậy nên Weibo chính thức cũng cập nhật không kịp thời.
Vào ngày thứ ba Du Tri Niên trở về từ New York, đoàn tình nguyện của Tiêu Ý Trì lần đầu tiên được cập nhật. Nội dung số này là nhóm tình nguyện viên tập hợp các em nhỏ tham gia lớp học sở thích. Trong các bức ảnh của Tiêu Ý Trì, anh kể chuyện cho các em bằng tranh vẽ. Du Tri Niên phóng to ảnh, thấy con thỏ Tiêu Ý Trì vẽ trên bảng trắng trông rất giống thật. Bức ảnh sau là ảnh tập thể của các em với những bức ảnh họ vẽ trong lúc kể chuyện ngẫu hứng, Tiêu Ý Trì trưng ra từng bức một.
"Một cô bé tên 'Đan Nhi' thấy tôi chụp tranh của em, hỏi tôi có thể chụp luôn cả em vào không, hy vọng rằng ba mẹ mình có thể nhìn thấy. Những bé khác sôi nổi đưa ra yêu cầu tương tự. Mọi người đang ngồi trước điện thoại ơi, nếu các bạn quen biết ba mẹ của các em, xin hãy nói cho họ biết. Những gì các em cần có thể là bằng chứng cho thấy mình không bị lãng quên."
Du Tri Niên nghĩ, trong cơ thể Tiêu Ý Trì chứa đựng rất nhiều thứ. Phong phú, dạt dào, nâng đỡ tâm hồn anh.
Thế giới trong mắt cậu ấy hẳn phải rộng lớn vô ngần.
Sau khi Du Tri Niên trở thành đối tác cấp cao, văn phòng đã chuyển đến bên cạnh Nam Vĩ Bình. Khi thân phận đã tăng lên một bậc, mạng lưới quan hệ sẽ khác hẳn trước kia. Mấy ngày nay, Nam Vĩ Bình dẫn Du Tri Niên đi khắp nơi thăm hỏi những khách hàng quan trọng trong tay ông ta, sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Có những quý nhân, thường chỉ có thể gặp được sau khi bạn đạt được một tầm cao, khi danh vọng được đặt lên bàn cân.
Đồng thời, Du Tri Niên cũng phụ trách dự án chi nhánh phòng tranh của Đường Vãn Trừng.
Hắn lại bắt đầu một đợt công việc bận rộn mới.
Lúc rảnh rỗi, hắn mở Weibo chính thức "Trái đất tươi đẹp" để xem đã cập nhật về chuyên mục của Tiêu Ý Trì chưa.
Lần này, Tiêu Ý Trì nhờ các em nhỏ làm giáo viên dạy anh cách nhận biết các loại thực vật địa phương. Anh tập trung làm người lắng nghe và ghi chép một cách nghiêm túc. Các em giúp anh nhặt những chiếc lá không có độc và dán vào sổ ghi chép. Những em khác nhau sẽ có những chiếc lá khác nhau. Hình dạng khác nhau nhưng vô cùng sống động, lật từng trang giống như xem một bộ phim ngắn, có thể tưởng tượng ra những câu chuyện bay bổng bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Du Tri Niên dừng lại ở bức ảnh Tiêu Ý Trì đang cười híp mắt.
Hắn chợt ghen tị với anh.
Ghen tị với sự thẳng thắn vô tư, sức sống dồi dào và sự tinh tế ẩn chứa trong sự hoang dã của anh.
Giữa hắn và anh thật ra có một khoảng cách rất lớn.
Việc thúc đẩy cụ thể dự án chi nhánh phòng tranh không thể chỉ thực hiện thông qua điện thoại và email. Đường Vãn Trừng báo với Du Tri Niên tuần sau cô sẽ cử người liên lạc đến Bổn Thành để hợp tác với hắn trong công việc sơ bộ. Du Tri Niên đồng ý.
Bên đây, Tiêu Ý Trì đang dạy các em làm thơ.
Du Tri Niên nhìn bức ảnh, nhớ lại điều Tiêu Ý Trì từng viết trong một bài báo, "Người ta nói cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, những sáng tạo nghệ thuật như hội họa, âm nhạc, văn học là sở thích cao cấp chỉ có thời gian nghĩ đến sau khi đã đủ đầy về vật chất, nhưng tôi lại có suy nghĩ khác. Những mưu cầu tinh thần này đúng lúc là sự cứu rỗi khi con người ít có khả năng chống chọi với hoàn cảnh bên ngoài nhất. Chúng là một hình thức gào thét của mọi người đang lâm vào cảnh khốn cùng."
Lần này, Tiêu Ý Trì chỉ đính kèm một bài thơ do một đứa trẻ tám tuổi viết sau bức ảnh.
"Tôi có đôi mắt rất to
Đủ để chứa núi cao
Đủ để chứa biển lớn
Đủ để chứa bầu trời xanh
Đủ để chứa cả thế giới
Tôi có đôi mắt rất nhỏ
Đôi khi gặp chuyện lòng
Ngay cả hai hàng nước mắt
Cũng không chứa đủ đâu."
Sự tinh tế của Tiêu Ý Trì đến từ sự thấu hiểu về đạo lí đối nhân xử thế, đến từ sự hiểu biết về thế giới nghệ thuật.
Khi Du Tri Niên đến sân bay đón người theo thời gian đã hẹn, người liên lạc của phòng tranh Vãn Niệm lại không phải người trước đó đã hẹn.
Bởi vì người này là Nhiếp Tang Ninh.
Nhiếp Tang Ninh nhìn Du Tri Niên, mỉm cười, "Tri Niên, chúng ta lại gặp nhau rồi, hy vọng sẽ hợp tác vui vẻ."
Y nói cho Du Tri Niên người mà hắn đã hẹn trước đó có nhiệm vụ đột xuất, còn y mới gia nhập phòng tranh Vãn Niệm, trước mắt chưa có dự án nào nên đúng lúc thích hợp.
Du Tri Niên hỏi, "Nếu tôi nhớ không lầm, lần trước cậu nói mình đang làm việc ở phòng trưng bày Lévy Gorvy?"
Nhiếp Tang Ninh mỉm cười nhẹ nhàng, "Em từ chức rồi."
Du Tri Niên không hỏi thêm gì nữa, "Tôi đưa cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước." Hắn muốn cầm lấy chiếc túi Nhiếp Tang Ninh đang mang nhưng đối phương lại không buông ra, "Tri Niên, em đói rồi, anh dẫn em đi ăn nhé?"
Khi Du Tri Niên và Nhiếp Tang Ninh xuất hiện trong nhà hàng của khách sạn, dù vô tình hay cố ý thì họ đều quá bắt mắt nên đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người có mặt ở đây. Hơn nữa, ngoại hình và khí chất của họ hòa hợp với nhau một cách vi diệu, khi đi cùng nhau mang lại hiệu quả 1+1 lớn hơn 2, khiến mọi người không khỏi cảm thán "Xứng đôi làm sao!".
Hai người ngồi xuống xem thực đơn, Nhiếp Tang Ninh lại lật đến trang đồ tráng miệng, cười nói, "Ngần ấy năm rồi mà em vẫn thích ăn món tráng miệng trước, đặc biệt là tiramisu."
Du Tri Niên bình tĩnh, không đáp lời.
Nhiếp Tang Ninh nghiêm túc xem thực đơn, giống như không để ý hắn có trả lời hay không. Một lúc sau, y ngẩng đầu hỏi Du Tri Niên, "Anh muốn gọi gì?"
"Phần ăn kinh doanh B."
"Vậy thì em cũng giống như anh, với thêm một phần tiramisu." Y mỉm cười nói và đóng thực đơn lại.
Ngày trước, họ đi ăn cùng nhau cũng sẽ như thế này. Du Tri Niên đợi y xem hồi lâu, cuối cùng luôn đợi được câu: "Cũng giống như anh". Nhưng khi đó hắn không hề bực bội chút nào, thậm chí còn cảm thấy thời gian chờ đợi thật ngọt ngào, ước gì Nhiếp Tang Ninh xem lâu hơn, vậy thì hắn có thể ngắm y lâu hơn.
Đang khi chờ đồ ăn được mang ra, Du Tri Niên lấy điện thoại ra kiểm tra lịch trình, nhìn về phía Nhiếp Tang Ninh, "Hôm nay cậu nghỉ ngơi trước, 9 giờ ngày mai có cuộc họp ở Phương Đạt."
Nhiếp Tang Ninh nhanh chóng nhập vai, y lấy máy tính bảng từ túi xách ra, "Trên máy bay em đã đọc bản thảo kế hoạch, có một số ý tưởng muốn thảo luận với anh trước."
Một bữa ăn cứ vậy biến thành bữa ăn công việc.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Du Tri Niên thầm dự tính trước bước tiếp theo có thể thảo luận vào cuộc họp ngày mai, ý tưởng mà Nhiếp Tang Ninh đưa ra rất tốt, tiến độ của họ có thể được đẩy mạnh.
"Tri Niên, em lên trước nhé?" Nhiếp Tang Ninh ở trước thang máy, khẽ mỉm cười, chào tạm biệt hắn.
"Được, ngày mai gặp." Du Tri Niên nhìn cửa thang máy khép lại. Mà khi cửa thang máy sắp đóng lại hoàn toàn, ánh mắt Nhiếp Tang Ninh gần như là thâm tình. Cửa thang máy lập tức đóng lại, mọi thứ bỗng im bặt, tưởng chừng như đã thấy rõ, lại giống như chẳng thấy gì.
Du Tri Niên đứng nhìn hoa văn trên cửa thang máy một lúc rồi quay người rời đi.
Đoàn tình nguyện của Tiêu Ý Trì không có cập nhật.
Du Tri Niên lướt lên xuống liên tục để kiểm tra cập nhật mới nhất nhưng không có nội dung nào của họ. Hắn có linh cảm chẳng lành, bèn sử dụng đặc quyền đối tác cấp cao của mình để xem danh sách đối tác của công ty luật.
Sau khi tìm được số liên lạc của "Trái đất tươi đẹp", Du Tri Niên gửi tin nhắn xác nhận danh tính của mình, giải thích tình hình khẩn cấp và nhờ đối phương tìm hiểu tình hình hiện tại của Tiêu Ý Trì, sau đó trả lời hắn.
Một lát sau, đối phương gọi điện cho Du Tri Niên.
Do mưa lớn nhiều ngày ở khu vực địa phương, ngôi làng nơi Tiêu Ý Trì ở gặp lở núi, "Cậu Tiêu mà anh nhắc đến đã bị thương vì cứu hai đứa trẻ, hiện tại đã đưa đến bệnh viện trên thị trấn để trị liệu, tình trạng vết thương phải liên lạc thêm mới có thể xác nhận được."
"Tôi hiểu rồi, phiền anh giúp tôi liên lạc để xác nhận vết thương của cậu ấy, cảm ơn." Du Tri Niên kết thúc cuộc gọi này, lập tức thực hiện cuộc gọi tiếp theo nhằm tìm hiểu tình hình qua nhiều kênh.
Sáng sớm, Nam Cảnh bị đồng hồ báo thức đánh thức, mơ màng cầm điện thoại đến tắt chuông, lại thấy tin nhắn hai tiếng trước sếp gửi cho cậu: Tôi đã lên tàu cao tốc đến thành phố X, hoãn công việc hôm nay lại giúp tôi, khi về sẽ liên lạc.
Cậu lập tức tỉnh táo, nhanh chóng vào việc.
Trên tàu cao tốc, Du Tri Niên đã đại khái nắm được tình hình, Tiêu Ý Trì mạng lớn tránh được dòng đá to chết người, chỉ bị trầy xước do đá vụn, có nhiều vết thương nhưng không nghiêm trọng.
Khi hắn đến bệnh viện thị trấn thì đã là buổi chiều. Một y tá đang chờ hắn, "Tôi vừa đi kiểm tra cậu Tiêu mà anh nói, anh ấy đã ăn trưa, uống thuốc rồi đi ngủ. Vết thương của anh ấy được coi là nhẹ trong nhóm người bị thương, anh còn định chuyển anh ấy đến thành phố bệnh viện à?"
"... Để tôi xem tình hình đã."
Điều kiện của bệnh viện thị trấn có hạn, một phòng bệnh lớn đầy những người bị thương. Du Tri Niên nhờ y tá đi xem Tiêu Ý Trì đã ngủ chưa. Y tá kiểm tra xong, gật đầu với hắn từ xa.
Nếu Tiêu Ý Trì còn thức, hắn sẽ không vào.
"Buổi sáng có hai thanh niên đến thăm anh ấy, chắc là họ đi ăn rồi, nếu anh không muốn để người khác biết mình đến đây thì tranh thủ ra ngoài trong vòng mười phút nhé." Y tá nhỏ giọng nói với hắn, sau đó đi kiểm tra những người bị thương khác.
Du Tri Niên nhìn Tiêu Ý Trì nằm trên giường bệnh —— mặc đồ bệnh nhân không vừa người, đang truyền dịch, quấn băng gạc trắng chỗ này chỗ kia, mặc dù vết thương không nghiêm trọng nhưng nhìn thôi đã thấy đau.
Du Tri Niên đến gần hơn. Đương sự vẫn khỏe mạnh, ngủ say sưa, hơi thở dài gần như ngáy o o.
Hắn giơ tay muốn xoa đầu anh. Khi nhận ra ý định của mình, hắn rút tay lại.
Mười phút sau, Du Tri Niên rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, hắn gọi điện nhờ người giúp đỡ chuyển Tiêu Ý Trì đến bệnh viện thành phố.
Ngồi trên tàu cao tốc trở về, Du Tri Niên bắt đầu xử lý công việc, Nhiếp Tang Ninh gửi cho hắn một bức ảnh về văn phòng mới: Văn phòng tạm thời của phòng tranh của tụi em sẽ nằm trong tòa nhà văn phòng gần công ty luật của anh, thuận tiện để trao đổi về việc thành lập phòng tranh. Nghe nói anh có công việc đột xuất nên hoãn cuộc họp, vất vả rồi, chú ý sức khỏe nhé.
Đọc xong tin nhắn, Du Tri Niên không nghĩ về công việc nữa, quay mặt nhìn ra cửa sổ xe.
Sau bữa tiệc ở New York, hắn đã biết được tình hình của Nhiếp Tang Ninh ở Mỹ.
Sau khi đến Mỹ, Nhiếp Tang Ninh kết hôn luật sư với Herb. Sau đó y học ngành lịch sử nghệ thuật trong 4 năm và lấy bằng thạc sĩ quản lý nghệ thuật. Sau khi tốt nghiệp, y làm quản lý tại một phòng trưng bày địa phương. Chẳng bao lâu sau, y ly hôn với luật sư Herb. Hai năm sau, y kết hôn với một chủ ngân hàng ở phố Wall và chuyển đến phòng trưng bày Lévy Gorvy. Ba năm trước, y ly hôn với chủ ngân hàng.
Ngoài cửa sổ, bóng cây đan xen nhau, hình ảnh bóng người nhanh chóng rút lui, tạo thành một bức tranh, phủ bóng loang lổ trên khuôn mặt Du Tri Niên.
Tại phòng bệnh độc lập của bệnh viện thành phố X.
Người phụ trách các hoạt động tình nguyện của "Trái đất tươi đẹp" giải thích với Tiêu Ý Trì, "Cậu ấy bị thương vì làm việc tốt, hơn nữa điều kiện y tế của thị trấn có hạn nên chúng tôi chuyển cậu tới thành phố bệnh viện, hy vọng cậu sẽ sớm bình phục."
"Ồ." Tiêu Ý Trì sờ sờ gáy, cười nói, "Tôi nói mà, khi không tỉnh dậy đã được thông báo phải chuyển viện, chẳng hiểu mô tê gì cả." Anh nhìn người phụ trách, "Xem ra cách làm việc của các anh rất kỹ càng chu đáo, đáng học hỏi nha."
Người phụ trách chỉ mỉm cười không đáp. Anh ta chuyển chủ đề, lấy bức tranh do hai đứa nhỏ được Tiêu Ý Trì cứu ra đưa cho anh.
Tiêu Ý Trì ngạc nhiên nhận lấy. Anh hùng trong mắt bọn trẻ là Tôn Đại Thánh, trong tranh, đầu Tiêu Ý Trì đội mũ cánh phượng, trên tay cầm Kim Cô Bổng cỡ lớn, người khoác áo choàng đỏ, là kiểu oai phong lẫm lẫm vẽ nên từ nét bút nguệch ngoạc của trẻ con.
"Đẹp trai quá!" Tiêu Ý Trì cười híp cả mắt.
"Vì trận lở núi này nên hoạt động tình nguyện của đoàn các cậu phải kết thúc sớm. Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, sau khi bác sĩ nói cậu có thể xuất viện, chúng tôi sẽ đưa cậu về Bổn Thành."
"Được rồi, cảm ơn!"
Ngày hôm sau, Du Tri Niên chỉ được ngủ bốn tiếng đã đến công ty luật.
Cuộc họp tại chi nhánh mỹ thuật Vãn Niệm được lên kế hoạch là lịch trình đầu tiên.
Nhân viên trong công ty luật ít nhất cũng được coi là trải đời, nhưng cả trai lẫn gái nhìn thấy Nhiếp Tang Ninh đều sẽ dừng bước lại một lát.
Y gật đầu và mỉm cười lịch sự với họ.
Khi Nam Cảnh dẫn đường gặp phải luật sư có địa vị cao, sẽ giới thiệu, "Đây là đại diện chi nhánh mỹ thuật Vãn Niệm, anh Nhiếp Tang Ninh." Nhiếp Tang Ninh nhẹ nhàng lịch sự bắt tay với đối phương, nhờ đối phương chỉ bảo nhiều hơn.
Cuộc họp kéo dài hơn một giờ. Hai bên đều thể hiện thái độ và trình độ chuyên nghiệp, nhanh chóng chốt lịch trình tiếp theo.
Du Tri Niên tiễn Nhiếp Tang Ninh xong, Nam Cảnh đi đến bên cạnh hắn, đẩy kính, bắt đầu nghiêm túc buôn chuyện, "Sếp, anh Nhiếp này thật là kỳ diệu, công ty của mình rạo rực hết trơn rồi kìa."
Luật sư Du buồn cười với cách dùng từ của trợ lý, xoa tóc cậu, "Nói ít làm nhiều đi."
Nam Cảnh dựng thẳng ngón cái cho hắn, "Không hổ là sếp của chúng ta, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến!"
Dùng tới câu này luôn cơ.
Du Tri Niên quay về văn phòng, bảo Nam Cảnh, "Mua cho tôi một ly cà phê."
"OK!"
Để bắt kịp tiến độ công việc đã bị delay hôm qua, Du Tri Niên liên tiếp mở hai cuộc họp video. Cho đến khi hắn bình tĩnh lại sau khi xem xét thỏa thuận đầu tư, Nam Cảnh vẫn chẳng thấy tăm hơi.
Vừa định gọi điện thoại, Nam Cảnh đã trở về với cà phê trên tay.
Du Tri Niên dựa vào lưng ghế nhìn cậu, "Chào mừng cậu trở về từ sao Hỏa."
"Sếp ơi, tình hình chi tiết em sẽ kể sếp nghe sau, sếp nếm thử ly cà phê nóng hổi mới ra lò này trước đi!"
Du Tri Niên nhận lấy, đây không phải nhãn hiệu hắn thường uống. Nhưng hắn vừa mở nắp, mùi thơm đắng đậm đà đã cho hắn ly này chất lượng hơn hẳn.
Hắn liếc nhìn Nam Cảnh, cậu làm động tác mời uống, thế là Du Tri Niên uống một ngụm.
Một ngụm này làm hắn vô thức nhắm mắt tận hưởng ——— Mùi vị ban đầu êm dịu, hòa quyện với hương thơm đậm đà, mùi vị đắng chát đọng lại đọng lại giữa kẽ răng rất lâu.
"Lúc em xuống lầu, tình cờ gặp anh Nhiếp cũng đi chưa xa, anh ấy nghe nói em định đi mua cà phê cho anh thì kêu em chờ trong phòng làm việc của anh ấy. Bên chỗ họ vẫn chưa trang trí xong, nhưng lại có một cái máy pha cà phê cực kỳ chuyên nghiệp luôn. Anh Nhiếp rất tỉ mỉ trong từng công đoạn nhá, từ đun nước đến lọc nên hơi lâu, nhưng mà em ngửi mùi cà phê đó thì thấy xứng đáng thật sự á."
Nam Cảnh ra vẻ nghiền ngẫm, đẩy kính nói, "Sếp, em thấy anh Nhiếp rất hợp với anh."
Nghe vậy, Du Tri Niên cười mà như không cười, "Tôi vừa nói với cậu thế nào?"
Nam Cảnh ngoan ngoãn im miệng, xoay người ra ngoài làm việc.
Ly cà phê này, phải cảm ơn.
Du Tri Niên vừa cầm di động liền có tin nhắn tới.
Nhiếp Tang Ninh: Sáng nay thấy anh có hơi mệt, đúng lúc gặp trợ lý của anh định đi mua cà phê nên em tự mình quyết định.
Anh uống cà phê chưa? Hương vị thế nào?
Du Tri Niên trả lời: Uống rồi, rất ngon. Cảm ơn. Mọi người đều bận rộn công việc, sau này đừng bận tâm.
Một lát sau, Nhiếp Tang Ninh trả lời: Tri Niên, bây giờ em có thể pha cà phê ngon rồi.
Du Tri Niên nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn, nhẹ nhàng hít thở. Nếu nặng nề quá, hắn sợ hồi ức sẽ ập đến như tai họa trời giáng.
Nhưng hắn vẫn không đọc vào một từ nào trên màn hình máy tính.
Hồi ức vẫn rỉ ra từng chút một.
Trong căn hộ thuê nhỏ của Nhiếp Tang Ninh, Du Tri Niên từng cười y pha cà phê không ngon, "Sau này để anh pha cho em."
Nhiếp Tang Ninh bĩu môi, làm nũng dụi dụi vào vòng tay hắn.
Năm đó, Du Tri Niên cảm thấy họ là cặp tâm hồn tương đồng duy nhất trên đời.
Mẹ của Nhiếp Tang Ninh là phục vụ trong một khách sạn nước ngoài, bà ta có thai sau khi qua đêm với một vị khách nước ngoài. Đương nhiên cuộc tình mỏng manh này không có kết quả, mẹ Nhiếp Tang Ninh một mình ôm con bôn ba khắp nơi.
Nhiếp Tang Ninh từ nhỏ đã đẹp trai, nhưng hoàn cảnh trưởng thành khắc nghiệt khiến y chịu nhiều cực khổ, y trở nên cứng rắn, nhạy cảm và xa cách. Lớn dần lên, vẻ ngoài bắt đầu mang đến cho y nhiều lợi ích khác nhau. Đó là vũ khí sắc bén duy nhất của y để chống lại thế giới bên ngoài. Y chỉ có nó, nó là lý do tồn tại của y.
Du Tri Niên đồng cảm với y. Hai tâm hồn trẻ trung, nôn nóng, bất an, cô độc cứ thế đến gần nhau.
Du Tri Niên vốn tưởng họ không hòa hợp với thế giới, nhưng may mắn họ vẫn còn có nhau.
Điều hắn không biết là Nhiếp Tang Ninh nảy sinh dã tâm hoặc là ảo tưởng trong ngành sản xuất người mẫu đầy sắc màu, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Y không chống lại thế giới bên ngoài nữa, y tiếp cận thế giới bên ngoài bằng vẻ đẹp của mình.
Mà Du Tri Niên bắt đầu suy nghĩ về tương lai của họ. Dù không muốn thừa nhận nhưng hắn thật sự thừa hưởng dòng máu doanh nhân từ ba, hắn có đầu óc kinh doanh, lần đầu chạm ngõ thị trường chứng khoán đã đạt được kết quả khả quan. Hắn muốn tạo bất ngờ cho Nhiếp Tang Ninh nên không nói cho y biết.
Nhiếp Tang Ninh gặp luật sư Herb.
Du Tri Niên vô cùng thất vọng vì bị phản bội.
Khoảng thời gian dài rất dài sau đó, hắn luôn nghĩ xem nếu một ngày nào đó gặp lại Nhiếp Tang Ninh, mình sẽ đối mặt với y như thế nào. Hắn nên có biểu cảm thế nào, nên nói những lời nào. Mỗi ngày hắn đều suy nghĩ hết lần này đến lần khác, dần dà nó trở thành chấp niệm, xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp.
Căm hờn, hối hận, nhớ nhung, không cam lòng, thậm chí còn hy vọng hão huyền về việc cầu xin quay lại.
Dòng thời gian trôi, đã đến hiện tại.
Du Tri Niên đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Hiện tại, bản thân mình muốn gì đây?
⏖⏖⏖
Tác giả: Bài thơ của đứa bé trích từ "Thơ thiếu nhi", tác giả: Trần Khoa Toàn (8 tuổi)
Hết chương 18.