Honey - Thiên Thập Cửu

Chương 12




Chiều hôm sau, Du Tri Niên định đi bơi để tiêu hao năng lượng dư thừa.
Hắn đang chuẩn bị ra ngoài thì nhận được điện thoại của dì Phan. "Tri Niên, giờ con rảnh không? Ý Trì tới thăm dì, dì định lát nữa giữ nó lại ăn cơm chiều, nếu con không bận thì cũng đến đây đi?" Dì Phan biết hắn đang nghỉ nên mới mời. Cuối cùng còn hạ giọng nói với hắn, "Dì vừa mới nói bóng nói gió hỏi Ý Trì, nó với đối tượng xem mắt mới không còn gặp nhau nữa đâu." Giọng điệu của dì có hơi hưng phấn.
"..." Du Tri Niên liếc nhìn túi thể thao trong tay, "Được ạ, giờ con qua."
Khi Du Tri Niên mở cửa căn biệt thự đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của dì Phan từ phòng khách vọng ra.
Hắn không lên tiếng mà thay giày rồi đi vào.
"Tri Niên? Tới rồi à?" Thấy hắn vào phòng khách, dì Phan vẫy tay, "Vừa rồi Ý Trì kể dì nghe trải nghiệm thú vị của nó ở nước ngoài, dì cười đau cả bụng."
Tiêu Ý Trì ngồi trên sô pha đưa lưng về phía Du Tri Niên, lúc này anh quay đầu, đứng lên, cười với Du Tri Niên, "Luật sư Du."
Vết thương trên môi anh đã lành.
Du Tri Niên đi đến bên cạnh dì Phan, "... Sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây?"
"Chẳng phải hôm trước dì tặng cho tôi sốt cà chua sao, tôi rửa lọ lâu rồi mà quên trả lại. Mà lọ còn rất quý nữa, hôm nay sực nhớ bèn tự đưa qua, sẵn ghé thăm dì luôn." Tiêu Ý Trì giải thích, Du Tri Niên nhìn lọ thủy tinh trên bàn trà rồi lại nhìn sang anh. Tiêu Ý Trì đón nhận ánh mắt của hắn, "Luật sư Du công việc bận rộn, tôi không muốn làm phiền anh đến lấy; đến rồi mới nghe dì nói anh đang nghỉ phép."
Dì Phan nói chen vào, "Bạn bè với nhau cả, sợ làm phiền cái gì, sau này con cứ tự nhiên mà sai khiến Tri Niên, nó rất đáng tin cậy đó."
"Đúng là rất đáng tin cậy." Khóe miệng Tiêu Ý Trì hiện lên ý cười, gật đầu tán đồng.
Du Tri Niên nhìn đi chỗ khác, "... Tôi lên thay quần áo trước."
Hắn đi chưa được mấy bước, dì Phan lại lật tẩy hắn, "Nào Ý Trì, ngồi cạnh dì đi con. Vừa rồi thằng nhóc ấy xấu hổ đó mà."
Du Tri Niên không nghe nổi nữa, ba chân bốn cẳng sải bước lên cầu thang. Nhiệm vụ nấu cơm đương nhiên giao cho Du Tri Niên.
Tiêu Ý Trì đi vào bếp, "... Tôi giúp được gì không?"
Lúc ấy Du Tri Niên đang cắt khoai tây, hất khuỷu tay ra sau, "Bên ấy có anh đào của vườn trái cây đưa tới, cậu rửa đi."
Tiêu Ý Trì nhìn theo hướng hắn chỉ, trên đảo bếp có một đĩa anh đào căng mọng tươi roi rói.
"Được." Anh bưng lại và bắt đầu làm việc với chiếc bồn rửa bên cạnh.
"... Luật sư Du, nếu anh đang nghỉ phép, đêm nay tôi mời anh đi uống một ly nhé? Xem như cảm ơn anh đã cứu tôi."
Con dao trên thớt khẽ khựng lại, "... Còn dám đi uống rượu?"
"Chắc chắn không đi La Luna đâu. Hơn nữa... chẳng phải có anh bên cạnh sao, luật sư Du đáng tin cậy." Tiêu Ý Trì nhếch môi cười.
Thẳm sâu trong cơ thể có ngọn lửa đang rạo rực. Du Tri Niên liếc anh một cái, lại cúi đầu cắt rau, "Không rảnh."
"... Ò, được thôi." Tiêu Ý Trì không dây dưa, nhưng giọng điệu có hơi thất vọng.
Anh đào sau khi rửa trông óng ánh trơn mượt, cuống xanh quả đỏ rất hấp dẫn.
"Tôi thử một trái được không?" Tiêu Ý Trì lại vui vẻ trở lại, hỏi Du Tri Niên.
Du Tri Niên để khoai tây đã cắt vào đĩa rồi rửa dao. "Được, ăn đi."
Hắn cất dao làm bếp đi, đảo mắt liền thấy Tiêu Ý Trì hơi hé môi, cắn vào quả anh đào căng mọng, khẽ ngậm nửa quả, mút nước, đưa tay vặn cuống rồi cho hết vào miệng, vừa phồng má vừa nhai một cách thích thú, anh nheo mắt, không nhịn được mà gật gù, mở mắt ra nhìn về phía Du Tri Niên, hai mắt sáng lấp lánh, vô cùng vừa lòng, "Ngon quá!"
Tự dưng phát thèm. "Vậy à?" Du Tri Niên rửa tay, cũng định nếm thử.
"Nào." Hắn đang rửa tay thì một quả anh đào đưa lên môi, "Luật sư Du, a ——"
"..." Du Tri Niên nhìn anh, há miệng cắn nửa quả. Tiêu Ý Trì đã ngầm bỏ cuống để hắn có thể ăn hết cả quả.
Chưa cắn được mấy miếng, Tiêu Ý Trì đã lên án: "Không ngờ anh ăn anh đào thôi mà cũng quyến rũ hết nấc, trai đẹp đúng là không đùa được đâu."
Du Tri Niên nổi quạu, không cảm xúc, nhưng ánh mắt lại dán vào một hàng dao làm bếp.
"Ha ha ha!" Tiêu Ý Trì cười toét miệng, nghiêng đầu, vừa gian xảo lại uất ức, "Ai bảo anh không chịu nhận lời mời uống rượu của tôi."
Trên bàn cơm, Dì Phan vui vẻ nói, "Ý Trì, con tới ăn cơm là ở đây náo nhiệt hơn hẳn, sau này tới thường xuyên nhé."
Tiêu Ý Trì nhìn Du Tri Niên, cười nói, "Dì, đồ ăn của nhà dì rất ngon, có thời gian chắc chắn con sẽ tới, chỉ là từ tuần sau con bắt đầu đi làm rồi, có lẽ tạm thời không có thời gian."
"Không sao!" Dì Phan lập tức đáp lời, "Không tới đây ăn cũng không sao, hai đứa con bớt thì giờ ra ngoài ăn cũng vậy thôi, dân đi làm cả mà, hẹn nhiều vào nhé!" Nói xong, khuỷu tay huých vào Du Tri Niên bên cạnh.
"... Ò." Du Tri Niên đáp lại một cách không mặn không nhạt.
"Vậy hứa rồi nhé, luật sư Du." Tiêu Ý Trì đưa đậu hũ vừa mềm vừa trơn vào trong miệng.
Ăn cơm xong, anh hỏi Dì Phan, "Dì, rượu mơ lần trước ở nhà mọi người còn không ạ? Con muốn xin một ít về pha thử xem."
"Ui chao, con còn biết pha rượu à? Đúng là nhóc đa tài!" Đối với Dì Phan, Tiêu Ý Trì chính là kho báu mất rồi mà tìm lại được, Dì Phan chỉ mong sao có thể dỗ dành anh cho thật tốt.
Tiêu Ý Trì gãi đầu, xấu hổ nói, "Con chỉ biết sơ sơ thôi. Bởi vì có người mà con muốn cảm ơn, tiếc là người nọ bận rộn, không có thời gian ra ngoài uống rượu, con định tự làm, đến lúc đó mời anh ấy uống."
"Ai vậy? Làm con tốn tâm tư như vậy." Dì Phan hóng chuyện.
Du Tri Niên sấn tới, "Không còn sớm nữa, để tôi đưa cậu về." Nhìn Tiêu Ý Trì.
Tiêu Ý Trì sửng sốt, nhoẻn miệng cười xin lỗi, "Ngại quá, tôi quên mất thời gian. Được thôi."
Dì Phan thấy thế bèn nói, "Nhân tiện, dì nhớ nhà Tri Niên có rượu mơ, còn có đồ uống khác nữa. Hay là cứ làm thử ở nhà nó đi? Nó có thể uống thử giúp con." Dì quay sang nhìn Du Tri Niên, "Tri Niên, thế nào?"
Ứng phó trước đã. "Dạ. Dì, trên đường tụi con sẽ nói tiếp."
Dì Phan đứng ở gara bên cạnh, tạm biệt bọn họ, "Đi đường cẩn thận."
"Tạm biệt dì!" Tiêu Ý Trì ở ghế phụ vẫy tay với dì Phan.
Xe đang chạy trên đường.
Một lúc sau, Du Tri Niên mở miệng, "Dì là người rất đơn giản tốt bụng, dù cậu có muốn chọc tôi đến đâu thì cũng không nên lôi dì ấy vào." Đây là chỉ việc Tiêu Ý Trì nói chuyện pha chế rượu trước mặt dì.
Tiêu Ý Trì cúi đầu, "Thật xin lỗi." Anh liếc nhìn Du Tri Niên, "Tối nay tôi không muốn chọc anh không vui. Thật sự chỉ muốn cảm ơn anh nên mới mời anh uống rượu. Xin lỗi." Anh nói xong lại gục đầu xuống.
Du Tri Niên vừa rồi còn có hơi bực bội, nhưng thấy đối phương như thế, trái tim hắn lại bị nắm chặt.
Tiêu Ý Trì này, đúng là người không để người khác bớt lo mà.
Không phải thế này thì là thế nọ, giống như có mười tám ngón võ, khiến mình cứ xoay quanh cậu ta.
Tiêu Ý Trì buồn buồn. Anh và Du Tri Niên, ngoài dì Phan, thì anh không biết cách nào khác để liên lạc.
Nhưng anh đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của dì dành cho mình, vì thế đã có chút đắc ý vênh váo.
Anh chưa từng tán tỉnh kiểu người như Du Tri Niên, đây vốn dĩ không phải gu của anh, vì vậy ra tay không biết nặng nhẹ. Hay rồi, bây giờ trong mắt người ta, mình rặt là một thằng phá hoại.
Ai làm anh bạo gan hơn vậy? Đợi đến khi Tiêu Ý Trì hoàn hồn lại, anh nhận ra xe đã đi sai đường, "Luật sư Du, đây hình như không phải đường về nhà tôi?"
Du Tri Niên nhìn thẳng, "... Chỉ một ly."
"..." Tiêu Ý Trì quay đầu nhìn về con đường phía trước.
Trái tim đột nhiên tăng tốc.
Luật sư Du, là anh làm tôi bạo gan hơn.
Xe lái vào vịnh Tinh Nguyệt.
Tiêu Ý Trì đi theo Du Tri Niên vào thang máy lên nhà hắn, "đinh" một tiếng, thang máy mở ra.
Anh nhìn xung quanh, chỉ có một hộ trên tầng này.
Du Tri Niên ấn khóa vân tay, bảo Tiêu Ý Trì, "Vào đi."
Tiêu Ý Trì thay dép dành cho khách, bước vào cùng với hắn.
Bức tranh sơn dầu cỡ lớn trong phòng khách lọt vào mắt ———"Anh đào mùa xuân" của Elma. Bởi vì có bức tranh dạt dào sức sống như vậy, toàn bộ phòng khách lạnh lẽo trông sống động hơn hẳn, mang theo một chút ấm áp.
"Đẹp quá." Anh cảm thán tự đáy lòng.
Trên mặt Du Tri Niên hiện lên nét cười nhàn nhạt, tán đồng, "Đúng vậy."
Tiêu Ý Trì nhìn hắn.
Không phải luật sư Du không có biểu cảm phong phú, mà chỉ có yêu thích thực lòng mới biểu hiện ra.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Du Tri Niên thu lại biểu cảm, "Rượu mơ ở tủ rượu trong bếp, đi theo tôi."
Mở tủ rượu thông minh ra, Du Tri Niên lấy rượu mơ ra, quay sang Tiêu Ý Trì, "Còn cần đồ uống gì nữa không?"
"Tôi từng thử rượu mơ thêm trà ở Nhật Bản, hương vị rất ngon, nhưng tôi muốn thử gì đó mới, chỗ anh có rượu Gin không?"
"Có."
"Có mật ong không?"
Du Tri Niên mang ra một lọ mật ong rất xịn. Lọ thủy tinh trong suốt chứa đầy vị thơm ngọt màu hổ phách.
Tiêu Ý Trì rửa tay sạch sẽ và bắt đầu pha chế.
Du Tri Niên ở bên cạnh nhìn. Tiêu Ý Trì nói mình chỉ biết sơ, nhưng thành phẩm mang ra trên du thuyền lần trước đã chứng minh anh không phải hạng người hời hợt.
Động tác thành thạo và lưu loát, nếu ở quán bar, chắc sẽ là bartender có tiếng.
"... Cậu học từ đâu vậy?" Du Tri Niên hỏi.
Tiêu Ý Trì dành ra chút sự chú ý, ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói, "Đương nhiên là quán bar.... Vì tìm hiểu tin tức tình báo, tôi phải trà trộn vào đó trước."
"Học bao lâu?"
"Vài tháng." Tiêu Ý Trì đo lường, rót mật ong ra một cách cẩn thận. Anh nói thêm, "Nếu anh có bình lắc ở đây, thì tôi có thể khoe vài đường cơ bản cho anh xem."
Chắc hẳn rất đẹp trai.
Du Tri Niên đánh giá, "Màu mè."
Tiêu Ý Trì cười đến là vui vẻ, "Khách thích lắm đó, nhất là nữ." Nói xong, anh cho thêm đá viên, đẩy ly rượu đến trước mặt Du Tri Niên, "Nếm thử xem?"
Du Tri Niên bưng lên, nhấp một ngụm, thưởng thức một cách tỉ mỉ.
Bản thân rượu mơ đã ngọt thanh, như cô gái với khí chất văn nhã đơn thuần, kết hợp với rượu Gin lập tức trở nên sinh động, mật ong dập dờn trong rượu lại khiến cô gái ngọt ngào trở lại. Hương vị phong phú có lớp có lang, giống như xem một đoạn khiêu vũ, với các đoạn nhạc khác nhau, điệu bộ của vũ công hoặc chậm hoặc nhanh, hoặc uyển chuyển hoặc phóng khoáng. Cuối cùng, vũ công quay đầu nhìn lại, ánh mắt đầy ẩn ý thoáng lướt qua, khiến người khác mất hồn hồi lâu.
Du Tri Niên đặt ly rượu xuống, "Rất ngon."
Tiêu Ý Trì không ngờ rằng đối phương sẽ trực tiếp khen ngợi, vì vậy anh hơi giật mình, sau đó, anh không khỏi cảm thấy đắc ý, hai bên khóe miệng giương lên, góc độ càng lúc càng rộng.
Có lẽ sau khi uống rượu nên ngực Du Tri Niên bắt đầu nóng lên, hầu kết trượt lên trượt xuống. "Tiêu Ý Trì."
"Ơi?"
"... Rốt cuộc hôm nay cậu có mục đích gì?"
Tiêu Ý Trì đối diện với ánh mắt thăm dò của hắn, "... Anh thấy sao?"
Anh cầm ly rượu đã uống còn lại một ngụm của Du Tri Niên lên, nhìn chăm chú đối phương rồi uống cạn.
Nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, viên đá lại rơi xuống đáy, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Hai người đối diện.
Vài giây sau, thấy đối phương không có phản ứng, Tiêu Ý Trì rời mắt trước tiên, mất mát cười nói, "... Xin lỗi, tôi đường đột rồi."
"Luật sư Du, tôi đi trước."
Một.
Tiêu Ý Trì ra khỏi bếp, bước đi bình thường, lướt qua Du Tri Niên và đi về phía cửa.
Hai.
Du Tri Niên đi theo anh, "... Cậu về bằng cái gì?"
Tiêu Ý Trì không quan tâm lắm, "Gọi xe là được." Thay giày xong.
Anh quay đầu lại mỉm cười, "Luật sư Du, tạm biệt." Mở cửa.
Ba.
Cửa vừa hé mở, một bàn tay từ sau vươn tới, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, bình tĩnh đè ván cửa trở lại, "Cạch."
Cánh cửa đóng lại lần nữa.
Du Tri Niên kề sát bên tai Tiêu Ý Trì, "Tiêu Ý Trì, chỉ một lần thôi."
Đến lúc này, trái tim thấp thỏm của Tiêu Ý Trì mới trở lại bình thường. Anh nuốt nước bọt, xoay người lại.
Anh vừa quay lại đã bị thân hình rắn chắc trước mặt hoàn toàn áp sát vào cửa, đối phương bóp hai bên quai hàm của anh bằng một tay, ép anh há miệng, đầu lưỡi bá đạo vọt vào.
Đầu lưỡi xâm nhập cuốn lấy lưỡi anh, đảo qua mặt lưỡi liếm láp khoang miệng, ngấu nghiến cứ như người nhịn đói lâu ngày, nước bọt cũng sắp bị hắn hút khô.
Nụ hôn này có vị như ly cocktail mơ vừa rồi. Bởi vì nụ hôn rất ngang tàng nên mùi rượu cũng nồng nặc hơn hẳn.
Người này bề ngoài là núi băng, nhưng bên trong lại là dung nham.
Tiêu Ý Trì vòng tay qua cổ hắn, tích cực hùa theo và đáp lại nụ hôn của đối phương với cùng một cường độ.
Lúc tách ra, cả hai đều thở hổn hển, chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi Du Tri Niên, nhẹ giọng nói với hơi thở không ổn định, "Luật sư Du, lần này đừng cắn tôi chảy máu nữa nha."
Du Tri Niên lại đẩy anh vào cửa, "Vậy lần này cậu cũng đừng quên những gì mình đã nói."
"Hả? Lần trước tôi nói gì cơ?" Hạ thân cọ xát vào nhau qua lớp vải, nóng rực.
Du Tri Niên nghiến răng, "Cậu nói cậu muốn làm tình với tôi."
Tiêu Ý Trì cười, liếm môi hắn, "Hóa ra tôi đã sớm nói ra suy nghĩ hư hỏng của mình rồi à? Thế chẳng phải anh đã nhịn rất lâu rồi sao?"
"Không có." Khẩu thị tâm phi, chỗ đó của hắn đã đội căng quần từ lâu.
Tiêu Ý Trì cũng vậy, quần đã bị bó quá chặt.
Du Tri Niên ngầm hiểu, không cần nhiều lời đã nhấc mông anh lên đi vào phòng ngủ.
Hai chân Tiêu Ý Trì quấn lấy eo đối phương, cười vui vẻ, liếm vành tai của Du Tri Niên hết lần này đến lần khác.
Đúng là yêu nghiệt mà.
Hai người ngã xuống giường, Du Tri Niên cởi quần của Tiêu Ý Trì, tách hai chân anh ra, vùi mặt vào giữa hai chân đối phương, ra sức hít hà và cọ xát.
Tiêu Ý Trì không ngờ, luật sư Du xưa giờ áo quần bảnh bao lại ngửi nơi riêng tư của anh một cách say đắm, sự tương phản quá lớn này suýt làm anh phụt máu mũi.
Trời ạ. Dù là anh thì cũng đỏ mặt mất thôi.
Du Tri Niên sờ vào chỗ phồng lên của Tiêu Ý Trì qua lớp quần lót, chậm rãi mân mê, còn bất ngờ chộp mạnh lấy khiến Tiêu Ý Trì cong người duỗi chân.
"Du Tri Niên..."
Chẳng phải nên là anh giành quyền chủ động ư? Tại sao mình lại biến thành một con vật nhỏ run bần bật thế này?
Cách lớp vải, ngón tay của Du Tri Niên đi vào lỗ nhỏ bí ẩn ở phía sau, cơ thể Tiêu Ý Trì cứng đờ. Anh nhìn về phía Du Tri Niên, biết rõ còn hỏi, "... Anh muốn vào sao?"
Không phải anh không nghĩ tới. Trước đó trên giường, Du Tri Niên tất nhiên là thuần 1.
Hắn cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi của anh ra, không chút do dự, "Cậu ở trên cũng được, nhưng mà phía sau của tôi là lần đầu tiên, thứ lỗi."
"..." Tiêu Ý Trì nhất thời sững sờ. Tại sao hắn lại thẳng thắn như vậy?
Có lẽ, Du Tri Niên đã suy nghĩ về chuyện này từ lâu rồi.
Không hề dông dài vào thời khắc quan trọng, hắn xứng đáng là một kẻ đáng tin cậy.
Cái cảm giác an toàn chết tiệt này.
"Ưm!" Trong lúc Tiêu Ý Trì như đi vào cõi tiên, Du Tri Niên đã cởi quần lót của anh, ngậm lấy phân thân của anh.
Hắn ngậm rất sâu, nhưng về kỹ thuật thì gần như bằng không. Đoán chừng bình thường là người quen với việc được người khác hầu hạ.
Tiêu Ý Trì luồn tay vào tóc Du Tri Niên mà vuốt ve. Sự xúc động rối bời trong lòng là chuyện gì vậy chứ?
Nói chỉ một lần thì liều mạng như vậy sao?
Tiêu Ý Trì khẽ kéo tóc Du Tri Niên, bảo hắn tách ra.
"Sao thế?" Du Tri Niên nhíu mày. Tiêu Ý Trì bế hắn lên giường, dùng sức đè hắn dưới thân. Du Tri Niên không ngờ lại đến bước này nhanh như vậy, hắn nói với Tiêu Ý Trì, "... Tủ đầu giường có gel bôi trơn với bao, cậu lấy ra đi."
Tiêu Ý Trì lấy ra, nhìn kích cỡ của bao, "Không vừa với tôi."
Du Tri Niên nhíu mày càng sâu, đấu tranh tâm lý mấy giây, rồi mở miệng, "Vậy thì cậu cứ trực tiếp bắn vào đi."
"..." Tiêu Ý Trì ném bao cao su trong tay, cởi áo, cúi người ôm Du Tri Niên rồi hôn lên môi hắn.
Hai tay Du Tri Niên vuốt dọc sống lưng anh xuống đến mông, tròn trịa đầy đặn, xúc cảm không quá mềm, cũng không quá cứng, trên tay tràn ngập độ đàn hồi. Hắn nhịn không được vừa xoa vừa nắn, đẩy lên trên rồi lại buông ra để cảm nhận đôi gò thịt lắc lư lên xuống, vẫn chưa đủ, hắn còn vỗ nhẹ vài cái, khiến Tiêu Ý Trì rời khỏi miệng hắn, méo miệng kháng nghị, "Người xấu."
Trong lòng Du Tri Niên bỗng nhiên tràn đầy chua xót, vì thế dưới háng càng ngóc cao hơn một cách đáng kinh ngạc.
Tiêu Ý Trì cũng cảm nhận được, anh thoáng dịch eo, đỡ gậy th*t của đối phương, hướng về phía lỗ sau của mình, định ngồi xuống, Du Tri Niên nhanh tay lẹ mắt, bóp chặt eo không cho anh di chuyển, thẳng nửa người trên dậy, "Cậu muốn làm gì?!"
Tay của Tiêu Ý Trì đặt trên vai hắn, trán áp vào trán hắn, "Nếu chỉ là một lần, không thể chỉ có anh làm tôi cảm động. Du Tri Niên, sau này anh phải nhớ kỹ, phía sau của tôi cũng là lần đầu tiên..."
Làm tình thôi mà, vì sao mũi lại cay.
Bởi vì muốn một thứ nhiều hơn sex một chút.
Rõ ràng họ không phải người yêu. Cũng không thể thành người yêu được.
Du Tri Niên đè gáy anh, hôn anh thật mạnh, như thể muốn nuốt trọn miệng anh. Cuối cùng, hắn phả hơi thở vào môi Tiêu Ý Trì, "Tôi ở dưới, sau đó tôi tự lo cho mình được, nhưng cậu thì không."
"Tôi ở dưới, bây giờ anh có thể lo cho tôi, sau đó... anh cũng sẽ không bỏ mặc tôi chứ?" Tiêu Ý Trì vuốt ve gậy th*t nóng bỏng của đối phương, liếm môi, "Trừ phi... anh thật sự không muốn cảm nhận bên trong tôi."
Du Tri Niên nhắm mắt, trên trán nổi gân xanh. Sao có thể không muốn chứ.
Hắn vòng tay qua eo Tiêu Ý Trì, nhặt bao cao su vừa bị anh ném sang một bên, xé ra rồi đeo vào ngón tay, ra lệnh, "Nằm xuống."
Tiêu Ý Trì nằm sấp, hạ eo, quỳ hai chân dang rộng, đầu nghiêng sang một bên đặt trên gối.
Vùng đất không người ghé thăm đã phơi bày dưới ánh nhìn của ai đó.
Màu nhạt, nếp uốn tụ lại giống như một nụ hoa, chờ được tưới tẩm và nuôi dưỡng, sau đó sẽ nở rộ.
Du Tri Niên đổ dịch bôi trơn vào tay để làm ấm, sau đó bôi trên xung quanh miệng lỗ, ngón tay đeo bao cẩn thận đi sâu vào.
Ngón tay của Tiêu Ý Trì nắm lấy chiếc gối mềm, chịu đựng sự khó chịu ban đầu.
Nửa ngón tay tiến vào, Du Tri Niên vỗ về Tiêu Ý Trì, tay kia nắm lấy dương v*t đang cương của anh, môi hôn dọc theo tấm lưng mượt mà của anh.
"... Vẫn ổn chứ?"
Tiêu Ý Trì gật đầu.
Ngón tay tiếp tục đẩy về phía trước, đồng thời tìm kiếm điểm nhạy cảm kia.
Bỗng Tiêu Ý Trì đột nhiên thít chặt, rồi "ưm!" một tiếng.
Đây rồi. Du Tri Niên xác nhận vị trí, cọ xát liên tục, bụng dưới của Tiêu Ý Trì căng cứng, hai chân run rẩy, "Du Tri Niên..."
Du Tri Niên rút ngón tay ra, nhập hai ngón tay lại rồi đút vào lần nữa, tiến thẳng đến điểm G.
Tiêu Ý Trì không chịu nổi nữa, eo mềm nhũn đến mức phải đổi tư thế, Du Tri Niên bảo anh nằm nghiêng, nâng một chân anh lên, ba ngón tay tiến vào, mở rộng ra bên ngoài.
Mồ hôi lấm tấm trên trán Tiêu Ý Trì, tóc mái ướt sũng dính vào da.
Cánh tay Du Tri Niên mạnh mẽ nâng eo anh lên, lót gối cho anh. Sau đó đè lên người, vén mái tóc ướt đẫm của anh, đòi anh một nụ hôn ướt át.
"Tôi muốn vào." Cả người hắn cũng đầy mồ hôi.
Mồ hôi lúc ân ái dường như có tác dụng kích dục, Tiêu Ý Trì duỗi đầu lưỡi liếm mồ hôi bên mặt Du Tri Niên, giống như liếm đã được pheromone của đối phương, mặn, nhưng lại có mùi hương thuộc về Du Tri Niên, rất thơm. Anh thỏa mãn buông bàn tay đang ôm cổ hắn ra, "...Vào đi."
Du Tri Niên đeo bao vào, đỡ thứ to bự của mình đẩy vào trong lỗ nhỏ.
"Lớn quá..." Hai chân Tiêu Ý Trì đặt trên vai hắn, còn tay thì đặt trên cánh tay hắn. Khi bị tiến vào, ngón chân của anh co lại, tay nắm chặt lấy cánh tay của đối phương.
Hai chữ này cũng không làm anh bớt khó chịu mà càng tăng độ khó cho quá trình tiến vào.
"Ý Trì, câm miệng." Du Tri Niên cũng chẳng dễ chịu, cắn răng phun ra mấy chữ.
Tiêu Ý Trì tủi thân. Hiếm lắm mới gọi mình như vậy, nhưng lại để bảo mình câm miệng.
Anh ăn miếng trả miếng, "Tri Niên, cút ra."
Du Tri Niên hít một hơi thật sâu, cơ bụng dưới phập phồng theo nhịp thở, ngập tràn pheromone giống đực.
Tiêu Ý Trì chưa kịp nhìn, Du Tri Niên đã cắm phập vào trong nháy mắt, anh không thể kêu lên, âm thanh không thể phát ra vì đã bị đánh tan giữa đường.
"Ý Trì, hít thở, thả lỏng."
Anh chỉ đành phải làm theo, cảm giác có thứ gì đó chôn trong cơ thể ngày càng rõ ràng hơn theo từng nhịp thở.
Cảm thấy đối phương thả lỏng, Du Tri Niên liền đâm vào điểm nhạy cảm kia.
Lúc đầu còn có tiết chế, từng cú, tùng cú, nhịp điệu rất chậm; khi sắc đỏ bắt đầu nhuộm cả cơ thể và mặt của Tiêu Ý Trì thì mọi thứ liền thay đổi —— tăng tốc đột ngột, như thể giông tố nổi trên mặt biển, sóng biển dâng cao, con người nhỏ bé bị con sóng lớn hất tung lên rồi lại nặng nề chìm vào những con sóng cuộn trào, sắp chết đuối lại bị cuốn lên khỏi mặt nước, đối mặt với đòn roi của mưa rền gió dữ.
Du Tri Niên hoàn toàn buông ra, bóp chặt eo anh dùng sức đỉnh lộng, Tiêu Ý Trì bị đâm cho lắc lư, một chân trượt khỏi vai đối phương lại bị nhấc lên, cả người ửng hồng, hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ biết thở bằng miệng.
Du Tri Niên cúi đầu hôn anh, muốn chiếm lấy hai cái miệng trên dưới của anh, lấp kín lại, không cho đối phương có cơ hội thở dốc.
Cảm giác bị nhét đầy đến mức gần như nghẹt thở khiến Tiêu Ý Trì giãy giụa, Du Tri Niên buông anh ra, côn th*t bên dưới cũng dứt khoát rút ra. Sự trống rỗng to lớn lập tức ập tới, Tiêu Ý Trì bất mãn, cẳng chân đong đưa, gót chân va vào lưng hắn, "Mau lên, mau cho tôi..."
Du Tri Niên nhéo mông anh, lúc nặng lúc nhẹ, rõ ràng gậy th*t của bản thân đang run lên, cũng không nhịn được nhưng vẫn không đút vào.
Tiêu Ý Trì vặn vẹo muốn ngồi dậy, anh vừa nghiêng người, Du Tri Niên đã đè một bên vai anh, khiến anh chuyển sang tư thế quỳ, cả cây nhắm ngay vào lỗ nhỏ ngọt ngào ướt đẫm hé mở mà đút vào, ngực áp vào lưng anh, cảm nhận được sự run rẩy của người bên dưới.
Du Tri Niên thọc vào rút ra đến làm càn, một tay vỗ về chơi đùa Tiêu Ý Trì đằng trước, tay kia tùy ý xoa ngực anh, còn ở bên tai phun ra ướt nóng hơi thở, "Sướng không?"
Khóe mắt Tiêu Ý Trì đỏ bừng, anh xoay mặt đi, khóe mắt đỏ như bôi phấn, nhòe đến bên thái dương, ánh mắt bịt kín tình dục hơi nước, anh nhìn Du Tri Niên, "Tri Niên..."
Chữ "Niên" giống như kẹo dẻo sau khi tan, âm thanh kéo dài như kéo sợi.
Du Tri Niên đâm càng hăng hơn. Tiêu Ý Trì không nhịn được, thít chặt bụng dưới, dòng điện chạy qua xương cùng rồi xông thẳng lên trán, anh ngẩng đầu, bắn tinh.
Lỗ nhỏ xoắn chật quanh hắn, như thế chống lại hắn, lại như thèm thuồng hắn, Du Tri Niên thả lỏng, hoàn toàn cảm nhận được cảm giác bao bọc tột cùng, không thể diễn tả được.
Sau khi bắn tinh xong, Tiêu Ý Trì thở hổn hển mấy hơi, Du Tri Niên đỡ anh ngồi dậy, dựa lưng vào ngực hắn, tay hắn nâng đầu gối anh, tách ra một góc độ thích hợp để bản thân có thể mặc sức đỉnh vào tận cùng bên trong anh.
Thân thể vừa trải qua cao trào không chịu nổi kích thích như vậy, đây là lần đầu Tiêu Ý Trì mất khống chế trên giường, anh lắc đầu như trống bỏi, "Đừng mà đừng mà!"
Anh vặn vẹo như thế khiến cả hai đều rên rỉ, tìm thấy điểm kích thích mới, côn th*t của Tiêu Ý Trì lại ngẩng đầu, hai tay Du Tri Niên vòng qua từ dưới đầu gối giữ anh lại. Tiêu Ý Trì cũng có chút thất thần, ngoài miệng lẩm bẩm, "Nhanh lên nhanh lên..."
Bên dưới nắc lên một cách không hề thương tiếc. Tiêu Ý Trì vô thức siết chặt lỗ mật, Du Tri Niên ngay lập tức buông súng đầu hàng, bắn tinh.
Hắn ôm chặt lấy Tiêu Ý Trì để anh cũng có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang run lên. Tiêu Ý Trì cũng bắn ra một dòng tinh dịch.
Hai người giữ nguyên tư thế, mệt lã người, cùng ngã xuống giường.
Hết chương 12.