Honey Thật Vất Vả

Chương 7-1




Sau khi Dĩ Kính bỏ đi, những lời anh vừa nói luôn nằm trong lòng cô, trái tim cô như bị người ta hung hăng bóp chặt, vừa đau lại vừa khó chịu.

Cô nằm trên giường suy nghĩ, đêm nay những lời Dĩ Kính nói như đánh vào lòng cô.

Cô không trách anh đã nặng lời với cô, không trách anh đối với cô lạnh nhạt, bởi vì cô là người vợ ích kỷ lại tàn nhẫn, bởi vì lý trí nhất thời bị váng đầu vậy mà không tự chủ nói lời tổn thương anh sâu như vậy.

Hơn nữa, hóa ra anh hiểu lầm, hiểu lầm quan hệ của cô và Tôn Phẩm Chân, anh còn nhìn thấy cô và Tôn Phẩm Chân tranh chấp trong nhà hàng, thấy Tôn Phẩm Chân hôn cô cho nên đêm đó anh mới khác thường như vậy. Anh cũng biết người hôm đó gọi điện đến là ai, cho nên ôm chặt tay cô đến muốn không thở được. Mà hôm nay, anh còn nhìn thấy bức tranh này.

Truyện được đăng tại diễn đàn.

Trời ạ! Cô lấy tay ôm mặt, nhị không được rên rỉ. Anh tất nhiên bị đả kích rất lớn, anh vốn rất lý trí bình tĩnh, sẽ không mất đi lý trí lớn tiếng với cô, chỉ là lẳng lặng chờ đợi cô giải thích. Mà cô chẳng những không trấn an anh, ngược lại mở miệng đòi ly hôn.

Không, cô phải gải thích, cô phải nói rõ ràng, cô nhất định phải được anh tha thứ!

Đi về phía cánh cửa, khi cô muốn mở của thì phát hiện cửa đã khóa. Cô sững sờ tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích.

Kết hôn mười hai năm nay, chỉ có cô tức giận khóa cửa, anh chưa bao giờ khóa cửa lại, nhưng lúc này, cửa đóng chặt không nhúc nhích.

Dĩ Kính……. Thật sự tức giận, hơn nữa tức giận không nhẹ! Cô ảo não níu chặt tóc vài lần cố lấy dũng khí gõ cửa nhưng lại suy sụp buông tay. Đứng trước cửa tới tới lui lui, làm thế nào cũng không nghĩ ra bây giờ cô nên làm gì………….

…………………

Trời vừa sáng, cô vội vàng đứng dậy làm bữa sáng cho anh, ép nước cam, nướng bánh mì, trứng ốp lết, chiên chân giò hung khói, một bên lo sợ bất an nghĩ tới nên cũng anh nói gì.

Một đêm khóc cùng lăn lộn khó ngủ làm cho ánh mắt cô sưng đỏ, càng nghĩ càng ảo não, thầm mắng chính mình ngu ngốc vô số lần.

Truyện được đăng tại diễn đàn.

Bảy giờ, đúng lúc Dĩ Kính xuống lầu, một thân tây trang màu gỉ sét, làm nổi bật vẻ lạnh lùng nghiêm túc của anh. Anh không liếc cô một cái, liền chuẩn bị ra khỏi cửa.

“Đợi chút, chào buổi sáng……… Bữa sáng đã làm xong, có muốn…….. Ăn bữa sáng rồi mới đi không?” Cô đuổi theo anh, tay chân luống cuống mở miệng.

“Không ăn, sáng nay anh có hội nghị.” Nói xong, anh đã bước ra phòng khách.

“Là……. Là em làm, anh…….. Anh không ăn sao?” Cô lắp bắp hỏi.

“Không ăn.” Anh lạnh lùng nói xong bước lên xe.

Nhìn xe nghênh ngang rời đi, cô càng uể oải.

Trước kia hai người dù có cãi nhau, cô đều chủ động nấu ăn lấy lòng, mà anh sau khi ăn cơm xong, tất cả như vật đổi sao dời, giống như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra. Chuyện nghiêm mặt không thèm nhìn cô, cũng không ăn cơm thật đúng là lần đầu tiên!

Lúc sau, cô suy nghĩ cả ngày, nghĩ làm thế nào để chồng hết giận, làm thế nào để xin lỗi anh.

Rốt cục, cô cắn răng một cái, giữa trưa cầm điện thoại gọi cho anh.

“Alo, đây là phòng làm việc của giám đốc.” Một thânh âm nghiêm túc vang lên.

Truyện được đăng tại diễn đàn.

“Là Lâm bí thư sao? Tôi là Hành Vân, giám đốc Phương……. Có thể nghe điện thoại không?”

“Có thể, xin đợi một chút.” Chỉ cần là điện thoại của phu nhân, bất luận khi nào giám đốc cũng sẽ nghe.

“Alo.” Điện thoại truyền đến giọng nói trầm ấm quen thuộc.

“Dĩ Kính, em là Hành Vân……..” Cảm giác được anh trầm mặc, cô cố lấy dũng khí nói: “Hôm nay trở về sớm chút được không? Em…….. Em nấu cơm.”

Bên kia vẫn là trầm mặc, điện thoại còn truyền đến thanh âm hỗn loạn, hiển nhiên là đang họp. Lòng cô càng ngày càng trầm xuống, anh nói chuyện: “Anh hôm nay có việc, rất muộn mới trở về.”

“À!” Ngăn không được thất vọng, cô chỉ có thể cúp điện thoại.

…………………

Mãi cho đến đêm khuya, khi cô chống đỡ không nổi mơ màng ngủ thì mới nghe được phòng cách vách truyền tới tiếng vang.

Cô lẳng lặng chờ, biết anh đã tắm xong, từ khe cửa lộ ra ánh đèn tối sầm, biết được anh chuẩn bị đi ngủ.

Cô thử vặn khóa cửa, uể oải phát hiện cửa vẫn khóa. Nhưng lập tức cô hít sâu lấy lại tinh thần, tự động viên bản thân.

Truyện được đăng tại diễn đàn.

Cầm lấy chìa khóa cô mở cửa phòng, phòng cửa anh một mảnh tối đen. Cô rón rén lại gần giường anh, mơ hồ thấy anh nằm đưa lưng về phía mình.

Cô biết Dĩ Kính luôn thích cô chủ động lên giường của anh, nhưng cô rất ít làm như vậy, bởi vì Dĩ Kính luôn luôn nhiệt tình với chuyện này, cô căn bản không có cơ hội đượi đến thời điểm đó.

Cô rón rén chui vào trong chăn, anh vẫn không nhúc nhích, cô thở sâu, thử đem bàn tay hướng đến hông anh, nhẹ nhàng vuốt ve bụng anh.

Anh vẫn đưa lưng về phía cô, thân thể cứng ngắt, cô ổn định hơi thở, tiến sát anh chút nữa.

Anh động, lạnh nhạt đưa tay gạt bàn tay đang trên người anh xuống.

Nhục nhã làm đầu cô trống rỗng, cô cắn răng một cái, bỗng nhiên xốc chăn lên đi về phía cửa phòng.

Anh lại có thể gạt tay cô ra, lại dùng phương thức này cự tuyệt cô!

Cô lúng túng muốn chết, nước mắt đã tràn ngập hốc mắt, cô phải về phòng chính mình đau thương khóc một trận.

Vốn có áy náy cũng bị tức giận lắp đầy, cô nói sai một câu nhưng cô đã nhiều lần chủ động xin lỗi, anh có thể không chấp nhận nhưng cũng không nên dùng cách này để nhục nhã cô!

Đầu gỗ đáng chết, anh muốn tức giận liền giận chết đi, muốn ly hôn liền ly hôn.

Tốc độ của cô rất nhanh, thế nhưng tốc độ của anh còn nhanh hơn. Khi cô chạm vào tay nắm cửa, anh từ phía sau nhào tới ôm chặt lấy cô.

“Buông tay ra!” Cô thét chói tai, tức giận đến quyền đấm cước đá.

Anh thở gấp, cánh tay như sắt ôm cô sắp không thở nổi. 

“Không cho phép anh chạm vào tôi!*” Cô kêu to, vừa hận vừa giận cắn lên tay anh, nhưng anh cũng không buông tay ra, vết cắn trên cánh tay có thể nhìn thấy rõ ràng.

*Chị đang giận nên mình đổi xưng hô cho hợp cảnh xíu.

Truyện được đăng tại diễn đàn.

“Thật xin lỗi.” Giọng trầm thấp bên tai cô nỉ non.

Cô vẫn giạn, từng đấm từng đấm đánh trên người anh: “Buông ra.”

“Không buông.!” Anh bế ngang cô, vứt cô lên giường, sau đó đề trên người cô.

“Anh đáng ghét, ghét anh, anh thật là quá đáng!”

Anh lẩm bẩm bên tai cô lập đi lập lại: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi……..” 

Trong giọng nói tràn đầy áy náy, làm cô nhịn không được nức nở khóc thành tiếng: “Vừa rồi anh………”

“Anh sai rồi.”

“Buổi sáng anh…..”

“Là anh không tốt.”

“Giữa trưa hôm nay…..”

“Anh nên về sớm một chút.”

“Tối ngày hôm qua…..”

Truyện được đăng tại diễn đàn.

“Anh không nên khóa cửa.”

Anh nhận sai ngay lập tức làm nước mắt cô rơi càng nhiều, uất ức như dời núi lấp biển mà đến, cô lại đánh anh mấy cái, anh không lên tiếng, để cho cô tậm tình phát tiết tức giận.