Ngoài dự tính thanh âm của anh cư nhiên cũng bình tĩnh giống cô, có phải khiếp sợ quá mức, cho nên anh không muốn suy nghĩ, không muốn tiếp thu những gì cô nói ra?
“Dĩ Kính, chúng ta ở cùng một chỗ không vui vẻ là có ý gì, sống chung còn ý nghĩa gì?” Cô bình tĩnh nói lại.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Mặt của anh càng trắng hơn, chỉ còn đôi mắt đen nhánh mắt ra u quang: “Nói lại lần nữa xem!”
Tay anh cầm chặt tay cô, ánh mắt thâm trầm như hồ nước sâu, điều này làm cô có chút chần chờ.
“Chúng ta ………. Không hề thích hợp, anh không thấy thời gian chúng ta ở chung rất ít sao? Em không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì tuy rằng chúng ta là vợ chồng, rất nhiều chuyện anh cũng không muốn nói cho em biết, có lẽ……… Có lẽ chúng ta ở bên nhau là một sai lầm.”
Nước mắt tràn đầy hốc mắt, nói ra lời này làm sao cô không đau lòng? Chỉ là cô đối với anh thất vọng, cũng rất tuyệt vọng.
“KHông phải sai lầm, anh không cho rằng đây là sai lầm.” Thanh âm của anh chua sót, tay hơi run run, xuyên qua da thịt truyền đến tay cô.
“Dĩ Kính.” Anh như vậy làm cô sợ hãi.
Tròn mắt anh hiện lên hiểu rõ: “Anh biết rồi, em đây là lấy cớ, không phải bởi vì anh mà là bởi vì chính em.”
“Anh……… Anh nói cái gì?” Cô không hiểu ý anh.
Dưới ánh đèn mông lung, hình ảnh cô cùng người đàn ông khác thâm tình ôm nhau hiện lên trong tim, đau đớn này rất sâu sắc, chịu đựng quá khó khăn, làm cho thanh âm của anh không nhịn được tăng lên.
“Em……… Trong lòng em……… Trong lòng em có người khác rồi.” Anh hao hết khí lực mới gian nan nói ra từng chữ, khi thốt ra lời này giữa hai người sẽ không thể cứu vãn.
Cô sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Em muốn nói cái gì? Phủ nhận?” Anh khẽ cười một tiếng, điều này làm cho trong lòng cô run lên: “Anh tận mắt thấy, anh chờ em giải thích, nhưng mà em chỉ biết trốn tránh anh. Anh biết em và anh ta có qua lại, nhưng anh giả vờ câm điếc, anh tin tưởng em sẽ có quyết định, anh không ép em, bởi vì anh muốn biết sự lựa chọn của em là gì.”
“Không phải vậy, em vừa rồi đã giải thích rõ ràng, em cùng anh ta chỉ là bạn bè.” Cô lắn đầu phủ nhận.
Anh cười khổ lắc đầu.
“Nếu anh không thấy được bức tranh kia có lẽ anh sẽ tin nhưng mà bức tranh kia là tiếng lòng của em, là phản ánh thành thật nhất lòng của em. Bức tranh kia của em đôi vợ chồng thật đáng sợ, em muốn anh tin tưởng thế nào, tin em tùy tiện vẽ bức tranh đó? Không một chút ý nghĩ nào? Em đem bức tranh kia đặt trước mặt mọi người, tuyên bố đối với cuộc hôn nhân này em thương tâm khổ sở, ‘Vợ chồng’………. Ha ha, người chủ trì kia nói thế nào? Tượng trưng cho hai người quan hệ tế nhị thống khổ, không thể tách ra chỉ có thể ràng buộc lẫn nhau. Hành Vân, em khổ sở như vậy sao?”
“Dĩ Kính.” Cô hô to một tiếng, vội vàng cầm tay anh, trong lòng vừa vội vừa hoảng: “Ngày đó là trong lòng em rất phiền mới vẻ bức tranh kia, chính là ngày chúng ta cãi nhau. Sau khi bức tranh hoàn thành em không muốn cho bất kỳ ai nhìn thấy, em nghĩ giấu nó đi nhưng lại bị ông chủ Tất trộm mất, em rất sốt ruột, không biết nên làm gì mới tốt. Em không nghĩ nó sẽ xuất hiện ở buổi đấu giá, em làm sao lại đem bức tranh kia đi đấu giá cho mọi người xem chứ!”
“Tại sao em không nói cho anh biết?” Khổ sở trong mắt anh cô chưa bao giờ thấy qua.
Cô dừng một chút, thấy mắt Dĩ Kính càng sâu hơn, ngực cô kịch liệt phập phồng: “Em…….. Em ngày đó giận anh………. Em không muốn cho anh xem bức tranh kia………. Em nghĩ………... Sẽ đem bức tranh kia tìm về.”
“Em không tin anh.” Thanh âm của anh càng mãnh liệt, hai mắt âm u tịch mịch: “Đối với em mà nói, một chuyện quan trọng như vậy em lại không chịu nói cho anh biết, không tin anh có thể xử lý giúp em, không tin cho dù anh không thích bức họa kia anh cũng sẽ nghe em giải thích, vậy mà em hoàn toàn chối bỏ anh!”
Môi cô run run, vốn đã xác định lý do nhưng khi giải thích lại yếu ớt không chịu nổi một đòn, cô suy sụp tựa trên sô pha.
Lời anh từng câu từng chữ thức tỉnh cô, âm thanh của anh có oán giận, có kích động: “Hành Vân, em làm cho anh đau lòng, em hỏi anh, chúng ta ở chung một chỗ có ý nghĩa gì. Vấn đề này anh chưa từng suy nghĩ qua, nhưng trong lòng em lại không biết đã suy nghĩ qua bao nhiêu lần.”
Cô liều mạng lắc đầu, tóc dài tán loạn. Cô chưa bao giờ nghe Dĩ Kính nói qua lời này, nhưng cô không cần dưới tình huống này nghe anh nói. Lời này nên nói lúc lưu luyến nằm cùng nhau không phải là nghi ngờ nhau như lúc này.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Không phải, em chỉ là sốt ruột, em tức giận……” Thanh âm của cô đã có điểm nghẹn ngào.
Anh nhẹ giọng nói: “Em nói chúng ta ở chung một chỗ có ý nghĩa gì……… Em sao có thể tùy tiện nói ra lời này? Anh ở đâu? Anh ở trong lòng em là gì? Anh là chồng của em, thân phận này đối với em không có ý nghĩa gì sao?”
“Anh không đủ tốt, anh làm sai cho nên em liền gạt bỏ anh, gạt bỏ cuộc hôn nhân này. Ha! Mười hai năm chúng ta ở bên nhau xem là cái gì? Anh thậm chí không phải người ba tốt, cho nên ngay cả Thư Vĩ cũng cổ vũ em ly hôn, xem ra anh thật sự rất thất bại.”
“Anh biết mình ở trong mắt em không phải người chồng tốt, cho dù anh cố gắng làm việc nhưng vẫn không đạt được tiêu chuẩn của em. Có lẽ thời gian anh ở cùng em thật sự quá ít, nhưng mà anh vẫn muốn, thời gian chúng ta ở bên nhau còn rất dài, đến lúc đó nah có thể bù lại………..” Thở sâu anh tiếp tục nói: “Bây giờ em đã không muốn cho anh cơ hội.”
Trong mắt cô là một mảnh mê man, lòng của cô bị sự nản chí tuyệt vọng của anh làm đả động, khóc không thành tiếng.
Sắc mặt anh càng mệt mỏi thê lương: “Anh biết có một người đàn ông khác xuất hiện, nhưng anh vẫn nhận nại chờ em lựa chọn, tốt lắm, đây là đáp án của em.”
“Không…….. Không phải vậy………..” Thanh âm cô nghẹn ngào: “Dĩ Kính, anh hãy nghe em nói, là em giận dỗi, không phải thật lòng. Em chưa bao giờ nghĩ đến sẽ phản bội anh, cũng không nghĩ sẽ phản bội cuộc hôn nhân này, em chỉ……. Chỉ là quá sốt ruột, chỉ là rất đau lòng, cho nên, em muốn biết …… phản ứng của anh.”
Anh kéo khóe miệng, cười như không cười, chỉ chua sót nói: “Anh sẽ không như thí nghiệm của em, anh không muốn gì nhiều, anh càng không dám thử, anh chỉ ở đây không thể đuổi kịp.”
“Dĩ Kính.” Cô gắt gao ôm thắt lưng của anh: “Anh đừng như vậy, anh như vậy làm em rất sợ. Khi nãy em có hỏi anh, anh yêu em sao? Anh không trả lời, em lại hỏi anh, anh có biết em yêu anh không? Anh cũng không biết, cho nên em nhất thời tức giận, giận anh không hiểu tâm ý em.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Anh mặc cho cô ôm mình, mặc cho nước mắt của cô thấm ướt áo anh, tay anh rũ xuống cũng không người lại ôm cô.
Anh thở dài. Đêm nay, anh thở dài rất nhiều lần, cộng tất cả từ trước lại cũng không nhiều bằng hôm nay.
“Hành Vân, anh lấy em, chính là đối với em hứa hẹn cả đời.”
Cô vẫn tựa vào trước ngực anh, thấp giọng nức nở, tay nhỏ bé gắt gao ôm anh, hy vọng có thể làm ấm áp lời nói lạnh lẽo của anh.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi………..”
“Em không có làm gì sai tại sao phải xin lỗi, em chỉ nói ra si=uy nghĩ của mình mà thôi.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Anh gạt cánh tay đang ôm anh ra, trong giọng nói không có mệt mỏi, tâm như tro bụi: “Buông ra đi! Anh mệt mỏi, em cũng nên đi nghỉ ngơi đi.”
Anh xoay người rời đi, còn thuận tay đóng của phòng, âm thanh đóng cửa tuy nhẹ nhưng dội vào tai cô vừa vang lại vừa nặng nề.