“Chúng ta đợi mưa tạnh rồi hả đi!” Thanh âm trầm thấp trong đó có một tia khẩn trương không dễ dàng phát hiện: “Cô có muốn uống chút nước không?”
Thời gian ăn cơm trưa đã sớm qua, hiện tại là thời gian trà chiều, trong phòng ăn chỉ còn lẻ tẻ vài khách, bên trong mở nhạc jazz mệt mỏi mê người.
Cô liếc nhìn ngoài cửa sổ, hiển nhiên mưa này phải hơn 30 phút mới dừng được: “Được rồi! Tôi muốn một ly Irish Coffee*.”
*Irish coffee là loại đồ uống nóng có pha rượu whisky đặc trưng của Ireland.
“Tôi muốn một ly cà phê Blue Mountain*.” Anh hướng người phục vụ nói, rồi sau đó liếc nhìn cô một cái, khẽ mỉn cười: “Phụ nữ uống Irish Coffee xinh đẹp, nhiệt tình, đa cảm, cà phê có hương thơm, cũng có rượu mạnh nồng đậm.”
*Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.
Đôi mày thanh tú của cô giương nhẹ: “Đàn ông uống cà phê Blue Mountain là người ninh hót hiền lành, có thể đem phụ nữ năm mươi phân nói thành một trăm phân.”
Anh cười ha ha: “Hài hước! Người đàn ông có thể lấy cô làm vợ, thậthạnh phúc.”
Nếu như người chồng đầu gỗ của cô có thể nói một câu như vậy với cô thì thật tốt biết bao…….. Cô cô đơn nghĩ. Nhưng cô đương nhiên không đem buồn bã của mình nói cho một người đàn ông xa lạ nghe, cho dù anh cùng cô trò chuyện, cho dù cô đối với anh có ấn tượng rất tốt.
Anh học rộng thông thái lại hài hước vui vẻ, thành thục chững chạc, biết dừng lại đúng lúc, cô phải thừa nhận, anh là người đàn ông rất mê người.
Đến để đọc truyện chính chủ.
“Xem ra mưa muốn ngừng.” Ngoài cửa sổ mưa gió dần ngừng, đã là thời gian lên đèn rực rỡ.
“Mưa ngừng nhưng trời cũng đã tối, có muốn ở lại chỗ này ăn bữa tối hay không?” Tôn Phẩm Chân đề nghị.
“Tôi đã ăn một phần bữa trưa, uống 3 ly nước.” Cô nhìn anh một cái: “Anh không phải là cố ý muốn để lại tôi chứ?”
Anh cười, thâm thúy híp mắt lại, thoạt nhìn nhìn rất có mùi vị đàn ông: “Rõ ràng vậy sao? Tôi nghĩ là đã che đậy rất tốt rồi.”
Nhìn ánh mắt anh vô tội, cô buộc miệng cười: “Tôi thật sự không thể ăn nữa, mưa đã tạnh, tôi tình nguyện ra ngoài đi dạo một chuyến.”
“Tôi có một phòng triển lãm tranh ở gần đây, có muốn đi xem một chút không?” Nói thật ra, anh rất thích cảm giác ở cùng cô, luyến tiếc để cô rời đi.
Anh mời làm cô có chút kinh ngạc, dù nghe rất hợp lý, nhưng bọn họ đã ở cùng nhau từ giữa trưa đến trời tối, cái này đã vượt xa lễ phép giao tiếp, lấy trực giác của một người phụ nữ là nói, cô có chút bất an…….
“Đi bộ gần mười phút là đến, bà chủ nhà hàng này có thể đứng ra đảm bảo, tôi sẽ không lừa cô, cũng không có ý đồ khác.”
Khóe miệng cô giương lên: “Vẻ mặt hoài nghi của tôi rõ ràng đến vậy sao? Tôi nghĩ là mình đã che đậy rất tốt rồi.”
Anh ngửa đầu cười to: “Ở trên thương trường lăn lộn mười mấy năm, tôi chỉ học được bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện thôi.” Huống chi, tâm sự của cô cũng đơn thuần viết ở trên mặt, tâm tư giống như thủy tinh trong suốt.
Mưa đã tạnh, không khí sau khi mưa rất mát mẻ, bầu trời mờ mịt, tuy là giữa hè nhưng lại có chút lạnh lẽo.
Truyện được đăng tại diễn đàn .
Hai người lững thững đi, bước chân nhàn nhã giống nhau, người đàn ông tiêu sái lịch sự, người phụ nữ nhỏ nhắn mềm mại. Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, không chú ý có một đôi mắt vẫn nhìn chầm chầm bọn họ.
Ở bên kia đường, có một chiếc limousine màu đen chậm rãi quay cửa kính xuống, ánh mắt lợi hại tập trung vào bọn họ.
“Phương tổng……Phương tổng…..”
“Ừ!” Phương Dĩ Kính đáp một tiếng, tầm mắt vẫn đuoiỉ theo đôi nam nữ vừa qua chỗ rẽ.
“Khụ, anh cảm thấy đề nghị mới vừa rồi của tôi như thế nào?” Từ tổng lòng tràn đầy mong đợi hỏi.
Anh như cũ không yên lòng đáp lại, một màn mới vừa rồi trước sau vẫn ở trong lòng anh, làm thế nào cũng không đi.
………………..
Đây là một phòng triển lãm tao nhã lịch sự, trước cửa có hai ngọn đèn, có đường phố Paris phong tình, thiết kế theo tư tưởng đặc thù. Ánh đèn trong phòng ấm áp, làm cho người ta phải dừng chân, dùng gỗ để trang trí tuy thô lỗ nhưng lại giản dị.
“Ai thiết kế vậy?” Cô thán phục hỏi.
“Tôi.”
Nhìn cô trợn to hai mắt, anh cười nói: “Tôi không gánh nổi cái danh họa sĩ, nhưng thiết kế một phòng triển lãm hiển nhiên là không thành vấn đề.”
“Tôi chưa nhìn thấy tranh của anh vẽ, nhưng nhìn nơi này được trang hoàng thiết kế thế này thì anh tuyệt đối có thể trở thành một nhà trang trí nội thất giỏi.” Cô chân thành nói.
“Cám ơn.” Anh cười đáp. Cô phát hiện anh thật thích cười, luôn là cười dịu dàng.
Một cô gái mặc đồ công sở màu đen, mặt nở nụ cười thân thiết, gật đầu mỉm cười chào hỏi: “Tổng giám đốc.”
“Cô đi làm việc đi! Đây là khách của tôi.”
Trong phòng triễn lãm luôn có mùi vị đặc biệt, là mùi vị cô quen thuộc, Hành Vân ít sâu một hơi, vừa đi vừa nhìn. Đi vào trong phòng mới phát hiện không gian bên trong rất lớn, tranh vẽ được treo trên tường, có đủ loại phong cách.
“Những bức tranh này chỉ sợ không hề rẻ!”
“So với tưởng tượng của cô còn muốn mắc hơn.” Anh chỉ vào một bức tranh, nói ra một con số, làm cô phải nghẹn họng nhìn trân trối.
“Biểu đạt tư tưởng, tình cảm, xem một bức tranh có thể làm người ta thanh lọc tâm hồn, không cần phải là người có tiền thì mới được hưởng thụ quyền lợi này, mỗi người chỉ cần bỏ ra giá tương đối cao là có thể có được bức tranh mình thích, đây là ý tưởng của tôi.” Anh vừa đi vừa giải thích.
“Như vậy có thể kiếm tiền được sao?” Hành Vân tò mò hỏi, người bình thường mở tiệm đều lấy kiếm tiềm làm mục đích, người giống như anh thật ra rất hiếm thấy.
“Có thể, hơn nữa không ít.” Anh bướng bỉnh cười một tiếng: “Đối với khách hàng, tôi luôn luôn không nương tay.”
Diễn đàn .
Cô trong nháy mắt có chút động lòng, bị những lời này của anh làm động lòng, chỉ có người tâm tư ấm áp, tinh tế mới có thể thiết kế ra sắc thái tình cảm và nói ra những lời như vậy.
“Cho cô xem bảo bối của tôi.”
Trong lời nói của anh có thần bí cùng hưng phấn hấp dẫn chú ý của cô: “Đó là bảo bối gì?”
“Lòng tôi yêu bảo bối, chỉ cho người đặc biệt xem thôi.” Anh bướng bỉnh nháy mắt mấy cái, như trẻ con hiến vật quý.
Anh mang cô đi vào bên trong, đi tới một gian phòng vẽ tranh kín đáo, hiển nhiên đây là phòng VIP hoặc là theo sở thích khách hàng thiết kế.
Bên trong phòng bày mấy bức tranh, mỗi tấm đều có kết cấu, sắc thái, quan niệm nghệ thuật đủ để cho mọi người sợ hãi than, danh họa nổi tiếng có khác với danh họa bên ngoài. Vừa vào cửa, tầm mắt của cô liền nhìn chăm chú vào một bức tranh tên “Ngoài cửa sổ”, cũng không rời đi nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, trong giọng nói của anh có hưng phấn không che dấu được: “Xem ra ánh mắt của chúng ta rất giống nhau. Họa sĩ này vẽ không nhiều lắm, từ mấy năm trước tôi đã bắt đầu thu thập tranh của ông ấy, ông ấy có tài văn chương lại có tiềm lực, bức tranh vẽ gió tinh tế mà tình cảm phong phú, cô xem đây……tại góc nhỏ sáng sủa trong phòng, có một ánh mắt tịch mịch lại khát vọng nhìn ra ngoài cửa sổ………”
Nơi ngóc ngách cửa bức tranh có một cái cửa sổ, ngoài cửa sổ có một đàn bướm đang bay mứa, một con đường nhỏ quanh co kéo dài đến cuối, giống như sẽ xuyên qua lồng kính, phối hợp với người vợ ở cửa sổ chờ mong.
Hô hấp của cô cơ hồ muốn ngừng lại, kích động mênh mông trong ngực nói không ra lời.
“Tôi còn có bốn bức tranh của cô ấy, hiện tại chỉ cần tranh cô ấy vừa xuất hiện tôi sẽ mua ngay. Nhưng mấy năm nay cô ấy rất ít vẽ tranh, hiện tại muốn mua tranh của cô ấy không hề dễ dàng.” Anh si mê nhìn bức tranh, thở dài thật sâu.
Hành Vân giống như gặp lại bạn cũ đã lâu, tinh tế nhìn nó, bức tranh này tiết lộ quá nhiều tâm sự của cô, chỉ nên đặt ở nhà của cô, tại phòng vẽ trên lầu. Không nên để ở phòng triển lãm cho người khác quan sát tình cảm của cô.
“Tôi cho là sẽ không bao giờ gặp lại được nó, tôi vẫn muốn đem bức tranh này về, nhưng ông chủ Tất luôn nói tìm không thấy, thì ra là ở đây…….”
Cô thì thầm, cái đường mòn này, cái cửa sổ này, cái khung cảnh trầm lặng này, thì ra…….Thì ra đây là tâm trạng của cô lúc đó.
“Cô….....” Anh chấn động chừng vài giây mới kịp phản ứng: “Cô là H.Y.?”
“Đó là tên viết tắt của tôi.” Cô ngượng ngùng cười: “Tôi chỉ định vẽ chơi thôi, bình thường không có đam mê với công việc gì, liền tùy tiện vẽ tranh.”
“Tôi không biết tùy tiện có thể hình dung được tranh cô vẽ.” Anh vẫn khiếp sợ: “Tôi là người cực kì thích tranh của cô.”
Truyện được đăng tại diễn đàn .
Mặt của cô lại đỏ lên, ngập ngừng hỏi: “Bức tranh kia thật sự rất được hoan nghênh?”
“Được hoan nghênh?” Anh khoa trương thở dài: “Tranh của cô hiện tại đã có giá rất cao rồi, hơn nữa mỗi năm lại mỗi tăng.”
Cô kinh ngạc: “Tôi nghe ông chủ Tất nói cũng không tệ lắm, nhưng không ngờ lại tốt như vậy.”
Từ nhỏ cô sống trong cảnh giàu sang, cuộc sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ buồn rầu vì tiền bạc, vẽ tranh là hứng thú, là tình cảm cô gửi vào trong đó, chưa bao giờ để ý giá thị trường của nó, vả lại thân phận của cô vẫn luôn được giữ bí mật, đối với bên ngoài càng gia tăng thêm tính thần bí về H.Y. Rất nhiều người hiếu kì, ông chủ Tất rất phối hợp, trừ bỏ số ít người bên ngoài, không ai biết H.Y. là vợ cửa người đại danh đỉnh đỉnh trong kinh doanh Phuong Dĩ Kính.
“Vậy cô nên có một người đại diện.” Anh trêu ghẹo, dường như là tự đề cử mình.
“Chỉ sợ tôi không đủ tiền để thuê anh.” Cô cho là anh đang đùa nên thuận miệng đáp.
“Tôi sẽ không lấy tiền, cô chỉ cần cho tôi xem tranh vẽ của cô, còn có quyền ưu tiên mua là tốt rồi.” Anh vội vàng bày tỏ.
Tim của cô đạp lỡ một nhịp, cảm thấy trong lời nói của anh có gì đó, nếu anh hiểu tranh cô vẽ, vậy có phải cũng sẽ hiểu được người vẽ tranh………..
“Cô đừng sợ tôi, không tin cô có thể hỏi nhân viên nơi này, họ có thể đảm bảo nhân cách của tôi.” Nét mặt của cô tiết lộ tất cả, anh vội vàng giải thích.
Người đàn ông này thật đáng sợ, anh biết rõ sự lo lắng của cô.
Cô miễn cưỡng kéo khóe miệng, phối hợp nói: “Anh trả tiền luông cho họ, trong đó bao gồm thay anh đảm bảo nhân cách.”
Anh hài hước cười, thả hai tay: “Đây là bí mật trong buôn bán, cư nhiên bị cô phát hiện.”
Nghe anh nói như vậy, lòng của cô như được thả lỏng: “Tôi phải đi rồi.”
“Được, tôi tiễn cô một đoạn.”
Sợ tiến tới quá nhanh dễ làm cho cô sinh ra rào cản giữa hai người, anh không hề giữ cô ở lại, chỉ đi theo cô tới bãi đậu xe.
Ban đêm ở Đài Bắc chính là ồn ào náo nhiệt, đèn nê ông vẫn sáng, hai người lại trầm mặc.
Đến bãi đỗ xe, mở cửa xe cho cô, anh nói nhỏ: “Em đừng trốn tôi.” (đổi xưng hô cho nó hay) Trong giọng nói có sự cầu khẩn, cũng có sợ, sợ cô cự tuyệt, rời đi cũng không quay đầu lại, từ đó không nhìn thấy anh nữa (chẳng hiểu được).
Tay của cô âm thầm nắm chặt, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười thanh nhã: “Khó có được một người yêu thích tranh của tôi, lại cùng tôi trò chuyện, tôi vì sao phải trốn anh?”
Mắt đen của anh chớp một cái, nhìn cô thật lâu, mới thấy anh yên tâm thở phào một cái.
“Tốt lắm, thứ tư tuần sau có triển lãm tranh, tác phẩm của em cũng có ở đó, muốn đi không?”
Nhìn thấu sự do dự của cô, anh liền nói: “Em không muốn biết người khác đánh giá tranh của em như thế nào sao?”
Lời mời này rất mê hoặc cô, cô chần chờ.
Đến để đọc truyện chính chủ.
“Này, đừng có làm ra vẻ mặt đau khổ đó! Hai năm trước tôi còn được bình chọn là một trong mười người đàn ông có sức hấp dẫn nhất đó.” Anh ra vẽ ai oán nói.
“Ai bình chọn?” Cô bị vẻ mặt của anh chọc cười.
“Nhân viên của tôi.” Anh trả lời như chuyện đương nhiên.
Cô cười khì một tiếng, sóng mắt nhẹ nhàng rung động, lại không biết vẻ đẹp của cô làm cho tim không cách nào kiềm chế được.