“Cho tôi một phần món uyên ương.” Cô nở nụ cười nhẹ nhàng nói với phục vụ.
Phục vụ là một cô gái đáng yêu có hai lúm đồng tiền thật sâu, chỉ thấy cô lộ vẻ mặt khó khăn “tiểu thư, món uyên ương của chúng tôi một lần kêu phải gọi hai phần, gọi một phần nhà bếp không thể làm.”
“Tại sao?” Nội quy kỳ quái! Hành Vân hơi nhăn mày.
“Trong tiệm chúng tôi đây là món ăn chiêu bài, bởi vì món ăn đều thành đôi thành cặp cho nên được đặt tên là uyên ương, ngụ ý cát tường. Với lại quy định khách khi gọi thì phải gọi hai phần.”
Cô ăn không hết hai phần, vậy dĩ nhiên…..
Vừa nhìn Hành Vân lại chuyển hướng nhìn cô, Thư Dĩnh vội vàng khoát tay “Đừng nhìn tôi, một ngụm cá tôi cũng không ăn.”
“Được rồi, vậy thì kêu hai phần đi! Ăn không hết thì ăn không hết!”
Thức ăn bưng lên rồi, sau khi ăn xong người luôn luôn bắt bẻ là Thư Dĩnh cũng nhịn không được liên tiếp khen “ưm….Không hổ là người thích ăn ngon*, mùi vị thật đúng là không tệ. Cậu làm sao tìm được quán ăn ngon như vậy?”
*Nguyên văn ‘không hổ là lão thao thích nhất’, N không hiểu là gì nên trổ tài chém gió =))
“Lấy Kính dẫn mình tới, anh ấy ở đây chiêu đãi qua không ít khách.”
Nhìn Hành Vân thong thả ung dung ăn món cá, dùng chiếc đũa cẩn thận chia thịt bò (không hiểu sao đang ăn cá bay xuống cái thành chia thịt bò), mỗi món đều được ăn sạch sẽ. Cử chỉ dùng cơm thanh tú mà chuyên tâm, cơ hồ có thể liệt vào nghi lễ dùng cơm tiêu chuẩn.
“Thật không hiểu cậu làm sao thích ăn món này, rất phiền toái.”
“Ăn là một loại hưởng thụ, ăn nhanh có gì tốt, dĩ nhiên là phải ăn từ từ.” Hành Vân mỉm cười trả lời.
Lấy Kính cũng không thường xuyên ăn cá kho tàu, lý do cũng là ngại phiền toái. Nhưng cô lại ăn không hết hai phần cá kho tàu, nhịn không được tưởng tưởng tình cảnh mình và anh ăn chung. Nhưng loại nguyện vọng đơn giản này theo sự nghiệp càng ngày càng lớn của anh mà khó lòng thực hiện.
“Cậu bây giờ còn vẽ tranh không?” Thư Dĩnh hỏi “bức tranh thế nào?”
“Mình càng vẽ càng thấy có ý tứ, ông chủ Tất còn nói mình tiến bộ rất nhiều đấy!” Nói đến hội họa ánh mắt của cô nhịn không được sáng lên.
“Ai ngờ được cậu có thể vẽ tranh.’ Thư Dĩnh lắc đầu một cái “đúng rồi, nói đến con đường vẽ tranh của ông chủ Tất, cậu có hay không nghe qua chuyện của ông ấy?”
“Ông chủ Tất làm sao?” Cô nhăn mày lại, không hiểu Thư Dĩnh tại sao phải hỏi như vậy.
“Nghe nói ông ấy cùng thư ký của ông có quan hệ mờ ám, sau bị vợ ông phát hiện, tức giận đến mức muốn cùng ông ly hôn. Nhà mẹ đẻ của vợ ông thế lực hùng hậu, quan hệ chính thương cũng không tệ, hiện tại ép ông vào đường cùng rồi, chỉ là phí phụng dưỡng còn không kém nhiều lắm muốn cho ông phá sản.”
Hành Vân hơi sững sốt, nghĩ đến trước đây không bao lâu nhìn thấy ông chủ Tất thì thấy thần sắc ông ấy ảm đạm khó coi, cùng với hốc mắt lõm xuống, trong lòng không khỏi thở dài một trận,
“Cần gì chứ…..” Cô than một tiếng “dù sao cũng từng là vợ chồng.”
Thư Dĩnh cười khanh khách “vợ chồng sơ với kẻ thù còn đáng sợ hơn, cái gọi là không phải oan gia không đụng đầu. Khi làm vợ chồng nhất định là hai người tích đức trăm đời, nếu nhue là thù hận sẽ chờ đời này báo lại.”
Nghe vậy cô không khỏi run lên, cảm thấy hơi lạnh trả qua toàn thân “như thế nào đáng sợ như vậy.”
“Cậu không thấy tin tức trong xã hội sao, có bao nhiêu là cặp vợ chồng tàn sát lẫn nhau, có lẽ bà ấy đối với ông ấy là hận a! So với kẻ thù giết cha còn mãnh liệt hơn.”
Thanh âm của cô trầm thấp, lạnh như băng, trên khuôn mặt mỹ lệ tựa hồ hiện ra oán hận.
“Thư Dĩnh…..” Hành Vân lo lắng nhìn cô, thở dài nói “cậu cùng Kính Giang* vẫn như vậy chứ?”
Bọn họ đôi vợ chồng này tình huống so với cô và Lấy Kính phức tạp hơn.
Đường Kính Giang hoa tâm làm cho vợ chồng hai người như nước với lửa, nhiều lần tin vào tình cảm khiến cho bọn họ từ từ quyết liệt vụn vỡ. Lấy nhau được mấy năm bọn họ lúc trước ngọt ngào ân ái ai ngờ hôm nay sẽ đi đến một bước này.
“Mình đối với Đường Kính Giang đã sớm chết tâm, đường hắn hắn đi, đường mình mình bước. Nước sông không phạm nước giếng.” Thư Dĩnh bĩu môi một cái, nhún nhún vai giống như không thèm đẻ ý. Nhưng biểu tình cô đơn lại không thoát được ánh mắt của bạn tốt.
“Mình không tin cậu một chút cảm giác cũng không có.”
“Mình lười phải quản hắn, hắn yêu ai cùng ai tốt liền cùng người đó tốt đi, đừng phiền đến mình là được rồi. Nếu có một cô gái mạc danh kỳ diệu tát mình một cái tát, mình sẽ liều mạng với hắn!” Cô lạnh lùng nói.
Có một lần trong một bữa tiệc, tình nhân của Đường Kính Giang trước mặt mọi người tát cô một cái, Thư Dĩnh lập tức cho biết tay trả về hai cái tát. Chuyện này trong giới kinh doanh thượng lưu đưa tới một mảnh xôn xao, phóng viên báo chí cũng vội vàng bốn phía viết báo. Lời đồn Đường phu nhân mạnh mẽ khó dây vào bị truyền đi xôn xáo.
“Nghĩ như vậy, mình còn phải cảm ơn Lấy Kính, tối thiểu mình còn chưa bao giờ đối mặt với loại khó chịu này.” Cô giơ lên khóe miệng, tay vỗ vỗ làm động tác cảm ơn.
Thấy thế, Thư Dĩnh buộc miệng cười “nếu Kính Giang cũng có danh tiếng tốt như Lấy kính, mình cùng hắn cũng không náo loạn thành như vậy.’
Danh tiếng tốt….Cô muốn chồng có danh tiếng tốt làm cái gì, cũng không thể sưởi ấm, không thể lấy để ôm…
Ai! Là cô quá tham lam sao?
Chính là cùng so sánh với Thư Dĩnh cô thật sự là người trong phúc mà chẳng biết phúc.
Lấy Kính trừ bỏ trầm mặc nội liễm, bận rộn công việc, ở ngoài tính tình nghiêm túc một chút, dường như cũng không có khuyết điểm gì lớn.
Anh không quan tâm, chưa từng chọc tin* tình cảm. Anh khôn khóe có khả năng báo chí thường nhìn đến trên người anh. Anh hiếu thuận, thân là con trai trưởng một vai là gánh nặng chăm sóc mẹ và trách nhiệm với em trai em gái.
*Bí luôn
Thân là chồng, anh không làm cho cô chịu qua ủy khuất. Làm một người cha anh nghiêm nghị giáo dục con trai duy nhất. Chỉ là con trai mặc dù ưu tú nhưng cùng cha vô hình trung có khoảng cách. Vậy đại khái miễn cưỡng xem đó là khuyết điểm duy nhất đi!
Mà thân là một người vợ, cô hi vọng chồng đối với mình có thể nhu tình một chút, ngọt ngào một chút, thân thiết một chút…..Là một yêu cầu xa vời sao?
…………………
“Phu nhân đâu?”
Phương Lấy Kính vừa vào trong nhà, thấy trong đại sảnh không có bóng dáng chờ mình ở cửa liền mở miệng hỏi.
“Phu nhân gọi điện về bảo hôm nay muốn cùng lão thái thái đánh bài, trễ chút mới về.” Cô giúp việc* ở Phương gia làm việc đã nhiều năm nói.
*Nguyên văn là ‘Gì mẹ’, bạn N không hề biết Gì mẹ là cái gì nên đã chuyển thành cô giúp việc nhé.
Phương Lấy Kính gật đầu một cái. Anh biết Hành Vân và mẹ anh luôn luôn rất tốt, lão nhân gia đối với người con dâu này vô cùng vừa lòng. Coi cô như con gái, Hành Vân cũng coi bà như mẹ mình mà hiếu thuận. Hai người mẹ chồng nàng dâu lúc ở cùng nhau so với mẹ con bình thường còn tốt hơn.
Anh lấy tay vỗ trán. Hôm nay cả một ngày đều cảm thấy hỗn loạn, lúc lạnh lúc nóng. Anh biết là mình bị cảm, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.
“Dì giúp việc, lấy thuốc cảm cho tôi uống”
“Tiên sinh người không thoải mái à? Có muốn ăn điểm tâm trước khi uống thuốc hay không?” Dì giúp việc quan tâm hỏi.
“Không cần, dì đem thuốc đưa cho tôi là được rồi.” Nói xong liền xoay người lên lầu, thay áo ngủ nằm lên giường.
Lúc sau, anh mơ mơ màng màng uống thuốc, lại hỗn loạn ngủ. Nhớ không rõ lúc trước bị bệnh nặng như vậy là khi nào.
Xoay người thì anh hoảng hốt nghĩ đến đã trễ thế này Hành Vân như thế nào còn chưa trở lại…..Trong phòng to như vậy lại thiếu hơi thở của cô, nhất thời có chút trống trải mà vắng lặng.
Ngực của anh giống như có vật đè ép nặng nề, hô hấp có chút khổ sở. Cả người lúc lạnh lúc nóng, vừa ướt lại vừa dính, cổ họng khát khô giống như có lửa. Anh giống như rơi vào khu vực bóng tối, không thể tránh thoát.
“Lấy Kính…..Lấy Kính……”
Có một thanh âm êm ái kêu anh, thanh âm kia thật ấm ấp, rất quen thuộc, giống như…..Hành Vân! Tay cô lạnh như băng vuốt ve trán anh, trong nháy mắt dập tắt cơn nóng ran trong người, anh kìm lòng không được thở dài ra một tiếng. Anh giống như bắt được một cái bè gỗ, nắm thật chặt tay cô, làm cho cô có chút hoảng sợ.
“Bác sĩ lập tức tới ngay, anh kiên nhẫn một chút….” Thanh âm dịu dàng tựa hồ cất dấu âu lo.
“Nước….” Anh cứng rắn nặng ra một từ.
Không bao lâu, một cánh tay nhẹ nhàng nâng đầu anh lên, đưa ly đến gần bên môi, anh vội vàng uống một hớp. Nước như cam tuyền* trong nháy mắt chạy qua cổ họng anh.
*Cam tuyền là nước trong bình của bồ tát cầm trên tay.