Hôn

Chương 21




Nhà họ Diệp gần đây công việc bề bộn. Đến cả Diệp Túc Bắc và Cố Diễn Sinh quanh năm “phiêu bạt” bên ngoài cũng bị gọi về. Thực ra lúc đầu khi họ kết hôn, ông nội nhất quyết không cho họ dọn ra ngoài ở. Nhưng không biết sau đó Diệp Túc Bắc nói gì mà ông nội lại đồng ý.

Cấp dưới trước đây của ông nội đưa về một nhóm điều trị tài giỏi nhất từ Mỹ. Cả nhà đổ dồn sự quan tâm vào Diệp Túc Đông.

Diệp Túc Đông từ nhỏ đến lớn chịu nghe lời nhất nhà. Trước đây khi Diệp Túc Bắc dẫn Cố Diễn Sinh đi chơi trong vườn thì Diệp Túc Đông ngoan ngoãn ngồi trong phòng học bài. Anh ấy lúc nào cũng chăm chỉ hơn Diệp Túc Bắc nhưng vẫn không thể theo kịp Diệp Túc Bắc.

Nếu không phải vì Diệp Túc Bắc kiên quyết không chịu vào quân đội thì Diệp Túc Đông cũng không bị ông nội đào tạo đặc biệt để trở thành người kế nghiệp. Sự ngoan ngoãn của Diệp Túc Đông khiến Cố Diễn Sinh phải nể phục. Dù là học hành, công việc hay hôn nhân thì Diệp Túc Đông cũng đều thực hiện đúng từng bước theo kế hoạch do nhà họ Diệp đặt ra. Nếu không vì sự cố xảy ra thì có lẽ Diệp Túc Đông đã bước trên con đường trải đầy hoa hồng.

Gần đây người phải lo lắng, suy nghĩ nhiều nhất là Lục Giang Thần. Cố Diễn Sinh thương cô ấy tất tưởi nên cũng tranh thủ thời gian giúp cô ấy chăm sóc Diệp Túc Đông. Chuẩn bị phẫu thuật nên việc giữ gìn sức khỏe cho Diệp Túc Đông là quan trọng nhất. Vì sợ xảy ra sự cố nên Lục Giang Thần ngày đêm túc trực, thậm chí còn không ra khỏi bệnh viện. Trách nhiệm chăm sóc bọn trẻ tất nhiên là do Cố Diễn Sinh với tư cách là em dâu đảm nhận.

Diệp Giai Dực, con trai của Lục Giang Thần hiểu chuyện hơn những đứa bé cùng tuổi. Dù mới chỉ 3 tuổi nhưng cậu bé rất quan tâm đến mẹ. Rõ ràng là đứa trẻ sinh ra đã “ngậm thìa vàng” nhưng thằng bé ngoan ngoãn hơn những đứa trẻ bình thường, không hề có tính ương bướng. Cố Diễn Sinh chỉ cần cần hàng ngày cùng với bảo mẫu đưa thằng bé đến nhà trẻ, hết giờ thì đón về. Một tuần đưa nó đến bệnh viện hai lần, mọi việc quá dễ dàng. Đến người sợ trẻ con như cô cũng rất thích thằng bé.

Vì thằng bé còn nhỏ, Cố Diễn Sinh đành phải bế nó về ngủ cùng vợ chồng cô. Trẻ con nhớ mẹ, đêm thường nói mơ gọi mẹ. Cố Diễn Sinh sợ nó làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Diệp Túc Bắc nên thường phải ôm thằng bé nằm ngủ ở góc giường. Diệp Túc Bắc nửa đêm thức giấc thấy vậy lại chuyển hai cô cháu vào giữa giường. Anh cũng ôm cả thằng bé vào lòng.

Nhà họ Diệp đông người nên phức tạp. Dạo gần đây Cố Diễn Sinh thường thu mình lại. Trước đây cô còn thích đùa nghịch với Diệp Túc Bắc, bây giờ hoàn toàn khép mình. Lúc nhỏ cô thường thích đến chơi nhà họ Diệp, không cảm thấy bất tiện chút nào. Bây giờ làm con dâu cảm thấy bức bối đến khó chịu. Diệp Túc Bắc thì bận bịu công việc thường đến nửa đêm mới về. Với các anh chị em trong nhà cô cũng không dám nói quá nhiều. Có lúc cô quá ức chế nên phải đến bệnh viện tìm Lục Giang Thần.

Lục Giang Thần dạo này làm việc quá sức nên tiều tụy thấy rõ. Khuôn mặt vốn xinh đẹp là thế bây giờ trông phờ phạc đi nhiều. Lúc Cố Diễn Sinh đến, cô ấy đang lau người cho Diệp Túc Đông. Dù Lục Giang Thần thường xuyên lau rửa cho anh nhưng vì Diệp Túc Đông nằm trên giường lâu ngày nên vẫn có mùi khó chịu. Cố Diễn Sinh giúp cô ấy ôm cái chăn cũng ngửi thấy mùi đó. Lục Giang Thần từ nhỏ đã quen được cưng chiều vậy mà không hề tỏ một chút thái độ ghê tởm. Sau khi đã thoăn thoắt làm xong mọi việc cô ấy mới ngồi xuống nói chuyện với Cố Diễn Sinh.

“Giai Giai có làm phiền em nhiều không?”

Cố Diễn Sinh cười lắc đầu, “Chưa thấy đứa bé nào ngoan như vậy.”

Nói đến con, mắt Lục Giang Thần lại đỏ hoe, giọng nói cũng có phần nghẹn ngào, “Thằng bé này từ nhỏ đã phải chịu khổ rồi. Chị làm mẹ thật có lỗi với con.”

Cố Diễn Sinh thấy nhói trong lòng. Là bạn học với nhau, bây giờ lại là chị em dâu, nhìn cô ấy tuổi còn trẻ mà gặp nhiều bất hạnh như vậy, cô cũng cảm thấy thương cảm, “Chị cũng đừng nghĩ quá nhiều. Trẻ con hiểu chuyện là tốt rồi. Với cả bây giờ anh Đông cũng sắp phẫu thuật, nghe nói tỉ lệ thành công rất cao mà. Chị đừng lo, ông nội nói vậy mà chị vẫn chưa yên tâm sao?”

Lục Giang Thần thở dài, “Trên đời này làm gì có việc gì là một trăm phần trăm. Ông cũng chỉ nói thế để động viên chị thôi.”

“Thôi, thôi, đừng nói những lời buồn bã như vậy nữa. Mọi việc sẽ tốt thôi.” Cố Diễn Sinh vội vàng chuyển sang chuyện khác, “Chị có đến dự lễ mừng đại thọ chín mươi của ông nội không?”

“Có chứ! Thực ra cũng chẳng có việc gì bận cả. Bệnh viện đã sắp xếp sáu y tá và bốn hộ lý. Nhưng chị vẫn không yên tâm, việc gì cũng phải tự tay mình làm mới được.”

Nhìn Lục Giang Thần dù mệt mỏi nhưng vẫn không hề oán trách, Cố Diễn Sinh lại càng khâm phục cô ấy. Cô bùi ngùi nói, “Không ngờ chị lại giỏi thế. Bao nhiêu năm rồi mà vẫn kiên trì như vậy.”

Lục Giang Thần mỉm cười, “Thực ra trên đời này không có việc gì là không làm được. Lúc đầu chị tưởng cả đời này sẽ không thể rời xa Thẩm Ý. Vậy mà cuối cùng lại lấy Túc Đông đấy thôi. Túc Đông xảy ra chuyện, chị tưởng mình chịu không nổi, nhưng cuối cùng đến giờ chị cũng vẫn chịu được đấy thôi?”

Cố Diễn Sinh không ngờ rằng cô ấy lại chủ động nhắc đến Thẩm Ý. Trước đây Thẩm Ý và Lục Giang Thần cũng là một đôi nổi tiếng. Hồi đó Thẩm Ý chiều chuộng Lục Giang Thần khiến các chị em trong khoa phải ngưỡng mộ. Không ngờ cuối cùng lại trở thành người dưng. Điều càng kinh ngạc hơn là cuối cùng Thẩm Ý lại lấy Diệp Túc Duyệt.

Cố Diễn Sinh sụt sịt. Không biết vì già rồi hay vì sao mà nhớ lại chuyện cũ lại cảm thấy buồn như vậy. Cô nhìn Lục Giang Thần nói, “Thực ra em rất khâm phục chị, sao chị lại có thể dễ dàng như vậy. Nói chia tay là chia tay luôn.”

Lục Giang Thần vẫn cười, “Con người chị làm việc gì cũng muốn hoàn hảo. Lúc đó Thẩm Ý chọn ra nước ngoài, chọn sự nghiệp để chị phải đợi. Chị đã tự nhủ rằng, Lục Giang Thần này hoặc là chọn một người không muốn rời xa, hoặc là nghe theo lời bố mẹ, chọn một người bố mẹ vừa lòng nhất.” Cô vuốt mái tóc rối bù, “Thẩm Ý có tham vọng riêng, nhưng chị quá ích kỷ. Gia đình nhà họ Lục chẳng giúp gì được anh ấy.”

Cố Diễn Sinh im lặng nhìn Lục Giang Thần. Miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được ra lời. Nếu nói Lục Giang Thần không có tình cảm gì với Thẩm Ý thì chắc chắn là nói dối. Hồi đó lúc Thẩm Ý đi, Lục Giang Thần khóc đến mức nào, Cố Diễn Sinh đến giờ vẫn không quên.

Nhưng cô cũng hiểu họ đều là người lớn, phải tự chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình.

Mãi lâu sau, Cố Diễn Sinh bất ngờ mỉm cười, “Thôi, đừng nghĩ đến những người đàn ông xấu xa đó nữa. Nghĩ xem anh Đông sắp tỉnh lại rồi, cả gia đình chị lại đoàn tụ, thật tốt quá. Anh Đông còn tốt hơn Thẩm Ý mười lần chưa hết ấy chứ.”

Lục Giang Thần biết cô muốn chuyển chủ đề. Mặc dù có vẻ gượng gạo nhưng lại đúng ý cô, “Em còn nóng ruột hơn cả chị.”

“Tất nhiên rồi. Đợi anh Đông tỉnh lại em sẽ lập tức trả Giai Giai cho chị. Bây giờ ngày nào Giai Giai cũng ngủ với bọn em. Em sợ Diệp Túc Bắc kìm nén quá lại đi tìm người đàn bà khác mất.”

Cô nói như thật. Lục Giang Thần liền bật cười, “Em cũng thật là, mấy đứa bé mười sáu tuổi trên báo đã mang thai rồi, còn em đến giờ vẫn chưa thấy tin tức gì. Em không sốt ruột nhưng ông nội sốt ruột lắm rồi. Ông không tiện nói trước mặt em mà thường hay nhắc với chị đấy.”

Cố Diễn Sinh không muốn gậy ông đập lưng ông, cô tỏ vẻ giận, “Chị dâu, tha cho em đi!”

Cố Diễn Sinh đợi đến giờ Giai Giai tan học rồi mới đi. Cô đến nhà trẻ đón Giai Giai, đưa cậu bé về phòng làm hết bài tập rồi mới ra ngoài. Diệp Túc Bắc về nhà sớm, ngồi trong phòng khách nhà họ Diệp đọc báo. Nhìn thấy Cố Diễn Sinh đi ra, anh gọi cô lại.

Cố Diễn Sinh thấy mệt nên tựa đầu vào vai anh. Anh đưa tay ra ôm lấy cô, dịu dàng hỏi, “Em đi đâu mà chị cả nói là cả ngày không thấy em?”

“Em đến bệnh viện.” Cô ngồi thẳng dậy, dụi vào người Diệp Túc Bắc, “Lục Giang Thần vất vả quá. Mấy năm nay cô ấy đã quá mệt mỏi rồi.”

Diệp Túc Bắc xoa đầu cô, yên lặng lắng nghe.

“Ở bệnh viện chăm sóc người lớn lại còn phải lo lắng cho con nhỏ ở nhà.” Cô thở dài vẻ từng trải, “Thật không dễ dàng gì!”

Diệp Túc Bắc không nói gì. Anh nâng khuôn mặt cô lên rồi nhẹ nhàng hôn cô.

Cố Diễn Sinh được anh hôn nên hơi bất ngờ. Một lúc lâu cô mới định thần lại được. Khi cô vừa bắt đầu hôn lại thì nghe thấy có giọng đàn ông trầm nhỏ húng hắng...

Cố Diễn Sinh xấu hổ, vội vàng đẩy Diệp Túc Bắc ra.

Ông nội tuổi đã cao nhưng vẫn rất hay đùa, ông bất ngờ chọc, “Nhà đông người, cẩn thận kẻo ảnh hưởng, về phòng đi.”

Cố Diễn Sinh bị ông nói mặt đỏ lựng. Đầu cô cúi gầm.

Diệp Túc Bắc thì lại rất bình tĩnh. Anh liếc nhìn ông nội, “Không tôn trọng người già, không hiểu lễ nghĩa gì hết.” Nói rồi anh kéo Cố Diễn Sinh về phòng.

Chỉ còn lại một mình sau lưng hai người, ông nội mắng yêu, “Con cháu không ra gì!”

Về đến phòng, Cố Diễn Sinh chui ngay vào giường, lấy chăn trùm kín đầu, miệng kêu ca, “Chết rồi, chết rồi, hình ảnh ngoan hiền của em trong lòng ông lần này bị anh phá hỏng hết rồi.”

Diệp Túc Bắc nhếch mày cười, “Sao lại là anh phá hỏng của em?”

Cố Diễn Sinh tung chăn lên, tức giận lườm anh, “rõ ràng anh biết ở đây không như nhà mình, anh còn cứ làm bừa.”

“Anh không làm gì cả.”

“Anh có làm.”

“Anh không làm.”

“Có làm.”

“Anh không làm.”

“Có làm.”

“Ừ, anh có.”

Cố Diễn Sinh không ngờ anh lại đột nhiên thừa nhận. Cô nghẹn lại, không biết phải nói gì nữa.

Diệp Túc Bắc nhân cơ hội đó tiến lên đẩy cô xuống giường. Hai tay anh nhanh nhẹn cởi bỏ áo khoác ngoài và thắt lưng, “Dạo này anh nhìn thằng nhóc Giai Giai thấy hơi bực bội.”

Cố Diễn Sinh cười, đấm thùm thụp vào ngực anh, “Giữa ban ngày làm gì vậy?”

“Giai Giai được Anh Tử dẫn đi chơi rồi, bây giờ không làm gì, đến tối lại không làm được.” Anh nói có lý, lời lẽ nghiêm túc.

Cố Diễn Sinh nhìn đồng hồ, lo lắng nói, “Sắp ăn cơm rồi, để ai biết thì xấu hổ lắm.”

“Bây giờ anh đói rồi, em phải lo cho chồng em trước chứ”,

Không biết có phải vì kìm nén đã lâu hay vì chuyện gì mà hôm nay Diệp Túc Bắc lại cuồng nhiệt đến vậy. Đến khi anh đã thỏa mãn thì Cố Diễn Sinh đã nằm bẹp trên giường chẳng khác gì đống bùn. Cô mệt quá, vừa xong việc là ngủ thiếp đi. Đến khi Diệp Túc Bắc lay vào vai cô mới tỉnh dậy.

Diệp Túc Bắc xoa xoa vào trán cô, vuốt lại mấy sợi tóc rối bời. Cố Diễn Sinh ngắm thật chuẩn rồi cắn vào tay anh. Dù mới tỉnh dậy nhưng lực cắn không nhẹ chút nào. Người chịu đựng giỏi như Diệp Túc Bắc mà vẫn phải nhăn mặt.

Mãi đến khi cảm thấy trong miệng có một chút mùi tanh mặn của máu cô mới chịu nhả ra “Xem anh còn dám bắt nạt em nữa không?” Cô lại trùm chăn kín đầu. Cô và Diệp Túc Bắc làm gì cả nhà đều biết hết rồi. Lần này thì không còn mặt mũi nào mà gặp ai.

Diệp Túc Bắc ôm cánh tay đau, quờ tay vào trong chăn cù cô. Cô co người lại sợ nhột. Cuối cùng không chịu được nữa, cô phải vén chăn ra cười mắng, “Lưu manh Diệp Túc Bắc làm cái gì vậy?”

Diệp Túc Bắc cố nhịn cười, anh nâng cằm cô lên, nhìn cô chăm chú, “Anh thấy thế này thật hay. Ông đã nói rồi, từ giờ Giai Giai sẽ ngủ cùng ông.”

Cố Diễn Sinh lại càng đỏ mặt hơn. Cô tóm lấy cái gối đập vào anh, “Anh còn nói nữa!”

Diệp Túc Bắc đỡ lấy cái gối, mặt tỏ ra vô tội, “Không phải tại anh, là ông muốn có chắt. Ông nói anh vô dụng. Anh phải chứng minh bản thân mình chứ!”

“Anh chết đi!”