“Tống Nghị Nam nói với mình, năm nay muốn kết hôn với cậu, không muốn dền dứ quá lâu, anh ấy thật sự yêu cậu đấy.” Lâm Miễu nói.
“Mình và Tống Nghị Nam có duyên vô phận, sau khi sinh con xong mình cũng chẳng còn mặt mũi nào nhìn anh ấy nữa, để anh ấy lấy một Trì Ngữ Mặc như vậy, chính mình còn cảm thấy bản thân vô liêm sỉ.” Trì Ngữ Mặc thở dài, cô nằm sấp xuống bàn.
Nếu không phải do có thai, cô thật sự muốn uống rượu, giải tỏa cảm giác bí bách này.
“Tiểu Mặc, cậu đừng nghĩ ngợi tăm tối như vậy, Lôi Đình Lệ có tiền cũng có quyền, nhưng anh ta đối xử không tốt với cậu, Tống Nghị Nam cũng chẳng thua kém bao nhiêu, mình có hỏi thăm thủ hạ của anh ta, mấy cái tỷ thì chắc chắn là có, dù sao cậu cũng không mong mỏi đại phú đại quý, trung lưu là cũng được rồi mà, rất phù hợp với mong muốn của cậu đấy.” Lâm Miễu khuyên nhủ.
“Vấn đề là, nếu mình không sinh đứa bé này, Tống Nghị Nam sẽ không còn gì cả, còn nợ thêm cả tỷ, anh ấy đối với mình tốt như vậy, vẫn luôn là như vậy, nên mình càng không thể hại anh ấy.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
Nghe thấy vậy, tâm trạng kích động của Lâm Miễu mới bình tĩnh được một chút, “Lôi Đình Lệ uy hiếp cậu à?”
Trì Ngữ Mặc đặt ngón tay lên bàn, vẽ vẽ, “Hơn nữa, nếu mình không đồng ý sinh đứa con này, chắc chắn anh ta sẽ không tìm tủy thích hợp cho chị mình nữa, bệnh của chị nặng lắm, có thể qua được năm nay không cũng là vấn đề, giờ cần tủy gấp.”
“Cậu...” Lâm Miễu khựng lại, “Vậy sau khi sinh con cho anh ta thì sao, anh ta có lấy cậu không?”
Trì Ngữ Mặc nhớ tới Úc Tang Lan, cô đáp, “Không biết nữa.”
“Vậy giờ cậu không có đường lui mà cũng không có sự lựa chọn, chỉ có thể tìm mọi cách để Lôi Đình Lệ thích cậu thôi.” Lâm Miễu đưa ra ý kiến.
“Không có ích gì đâu, Lôi Đình Lệ lý tính hơn người thường rất nhiều, anh ấy suy nghĩ mọi chuyện không bao giờ xen lẫn cảm tính trong đó, giống như chuyện anh ấy quyết định lấy Úc Tang Lan thì sẽ không hề do dự mà chọn chia tay với mình. Kiểu người gần như không có cảm tính như anh ấy, muốn anh ấy thích mình, không có khả năng đâu.” Trì Ngữ Mặc khẳng định.
Lâm Miễu nản, “Vậy cậu phải làm sao bây giờ?”
Trì Ngữ Mặc trầm tĩnh, cô lấy một hơi sâu, “Có sự nghiệp của riêng mình, đợi đến lúc bị bỏ rơi thì ít nhất không đến nỗi không còn gì, sau này Lôi Đình Lệ cho mình cái gì, mình sẽ nhận cái đó, trừ việc có thể cho người nhà của mình một điều kiện sinh sống tốt hơn, thì cũng là vì tạo dựng căn bản cho tương lai có được quyền đến thăm con của mình.”
“Đúng đấy, anh ta cho cậu cái gì cậu cứ nhận cái đó, những thứ đó là cậu đáng được nhận lấy, cuộc đời cậu vì anh ta mà coi như đi toi rồi.” Lâm Miễu phẫn uất thay cô, “Không những anh ta đưa gì nhận nấy, mà cậu phải xoay cách xin thêm ấy.”
“Thôi, mình không như vậy được, lấy gì mình nên lấy thôi, để ít nhất về sau có gặp con cái cũng có cái lý của mình, cái quan trọng hơn là phải phát trển được sự nghiệp của mình.” Trì Ngữ Mặc tự cổ vũ bản thân.
“Mình thấy cậu ngốc thật đấy, cậu không dùng tiền của anh ta không phải là cao thượng nhân từ gì đâu, mà là sự ngu ngốc đấy. Đợi đến khi cậu so đi tính lại, sẽ phải hối hận vì không hỏi lấy nhiều hơn.” Lâm Miễu kích động.
“Cũng có thể vậy, đi một bước hay một bước vậy, ăn đi đã, tiệm này làm mực ngon lắm, hơn nữa lại rẻ, cậu thử đi.” Trì Ngữ Mặc gắp một miếng mực cho Lâm Miễu.
Lâm Miễu nghe xong chuyện của Trì Ngữ Mặc cũng chẳng còn bụng dạ nào nữa, “Phía Tống Nghị Nam cậu tính nói sao? Chắc chắn anh ấy sẽ tuyệt vọng lắm.”
“Đợi đến khi anh ấy ra viện, mình sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy, mình không hề muốn lừa anh ấy đâu, cứ dền dứ anh ấy như vậy thì sẽ tự làm mình mất đi cơ hội tìm lấy niềm vui. Lại nói, giờ mình sao sánh được với anh ấy nữa, chỉ hy vọng anh ấy có thể tìm được một cô gái thật tốt để sánh bên anh ấy.”
“Anh ấy sẽ không cảm ơn cậu đâu, mà sẽ hận cậu đấy.” Lâm Miễu đoán.
“Mình không cần anh ấy phải cảm ơn mình, chỉ mong anh ấy bình an hạnh phúc là được.” Nhắc đến Tống Nghị Nam, trong lòng Trì Ngữ Mặc lại vô cùng buồn, cô gắp một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, chuyển sang vấn đề khác, hỏi Lâm Miễu, “Có biết mẹ của Mễ là ai không?”----
Hoa sinh mễ (nghĩa là hạt đậu phộng), câu đố này mình biết từ hồi tiểu học rồi.” Lâm Miễu cười tỉm.
Trì Ngữ Mặc mỉm cười, “Vậy cậu biết thứ gì luôn hỏi tại sao không?”
“Học sinh?”
“Không phải, là con heo.”
“Tại sao?” Lâm Miễu buột miệng, nói rồi cô mới lập tức giật mình, “Được đấy, tiểu Mặc, cậu bẫy mình ha.”
“Ha ha ha.” Trì Ngữ Mặc cười, “Cậu có là heo thì cũng là chú heo dễ thương, trượng nghĩa và xinh đẹp nhất.”
“Haizz.” Lâm Miễu cũng không trả treo với cô nữa, “Ăn xong chúng ta đi xem phim, nghe nói nhiều người xem xong bộ phim đó còn muốn xem lần hai đấy, để mình bao, khu VIP luôn, sẽ vô cùng hay đây.”
“Được đấy.” Trì Ngữ Mặc đồng ý.
Hai người đến rạp chiếu phim, thời gian vẫn còn sớm, Lâm Miễu mua vé khu vực VIP, nên họ có thể đến phòng chờ VIP.
Vé VIP không được giảm giá, còn đắt gấp đôi vé thường, nhưng ghế ngồi vô cùng dễ chịu. Chỗ ngồi rất lớn, rộng và ngả được, còn được tặng kèm theo mỗi vé một cốc trà sữa.
Lâm Miễu và Trì Ngữ Mặc ngồi nói chuyện phiếm, “Ngày mai cậu có đi làm không?”
“Có chứ, thứ 4 mới lãnh được lương, có thế nào thì mình cũng phải cố nốt 3 hôm cuối, sau đó mới xin thôi việc rồi chạy vào vòng tay nóng ấm của sư phụ mình.” Trì Ngữ Mặc nói.
“Sư phụ của cậu có biết việc cậu có thai không?” Lâm Miễu hiếu kỳ hỏi.
“Không biết, mình không dám để chị ấy biết, đợi sau này hẵng nói vậy.” Trì Ngữ Mặc ngại ngần cười.
Cô thấy có người bắt đầu vào phòng chiếu, họ cho vào trước 15 phút.
Cô đưa vé cho người nhân viên, nhân viên đưa họ đến khu VIP.
Đúng là phục vụ VIP.
Họ tìm theo số ghế rồi ngồi xuống hàng ghế cuối, trên màn hình MIX trình chiếu quảng cáo và những bộ phim gần đây sắp được công chiếu.
Dần dà cũng có nhiều người vào chỗ ngồi.
Đột nhiên Lâm Miễu ghé sát bên Trì Ngữ Mặc, nhỏ tiếng, “Hôm nay Lôi Đình Lệ đang đi hẹn hò với cô bạn gái anh ta đấy, cậu có biết không?”
Trì Ngữ Mặc tròn mắt nhìn Lâm Miễu, cô hiếu kỳ không hiểu sao Lâm Miễu lại biết.
Lâm Miễu đánh cằm tới phía trước.
Trì Ngữ Mặc nhìn theo hướng ánh nhìn của Lâm Miễu, cô nhìn thấy Lôi Đình Lệ và Úc Tang Lan.
Thực ra cô đã sớm biết anh đi hẹn hò cùng Úc Tang Lan, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh này, cô vẫn cảm thấy nhức nhối, vừa đau lại vừa buồn.
Cô quay mặt sang hướng khác, làm như không nhìn thấy. Cô nhìn thẳng vào màn hình phẳng.
Nhưng, nhìn thấy là nhìn thấy, không thể coi như chưa từng có. Trong lòng cô như đang đổ một trận mưa rào u ám.
“Cậu có cần chào hỏi anh ta một câu không, để xem phản ứng của anh ta ra sao?” Lâm Miễu hỏi.
Trì Ngữ Mặc không nhìn sang Lôi Đình Lệ, cô chăm chăm vào màn hình, “Quan hệ của mình và anh ta không phải là quan hệ yêu đương, cũng không phải bạn trai bạn gái, cùng lắm thì chỉ là quan hệ khế ước thôi, anh ta cần con, mình cần Tống Nghị Nam an toàn và chị gái được chữa lành. Tất cả đều bình đẳng, không can hệ vào cuộc sống của nhau. Không cần chào hỏi đâu, cũng không cần thiết phải xem phản ứng của anh ta.”
Lâm Miễu thấy Trì Ngữ Mặc của bây giờ ấm ức quá, trước giờ cô vẫn luôn vui vẻ và hoạt bát, biết yêu quý lấy bản thân mình, giờ đây lại trở nên tự ti như vậy.
Cô buồn thay cho Trì Ngữ Mặc.
“Tiểu Mặc, cậu tốt như vậy, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều đàn ông tốt xuất hiện thôi.” Lâm Miễu an ủi cô.