Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 252




Trì Ngữ Mặc không ngờ Lôi Đình Lệ đang ở dưới nhà cô, cô vừa mới gọi điện cho anh, làm sao có thể đến nhanh như vậy.

Có nghĩa là, anh ở dưới nhà cô từ trước rồi.

Không phải đã bàn rằng tối nay 12 giờ nói cho anh biết sao?

Sớm như vậy đã đứng dưới nhà cô làm gì!

Cô hồ nghi, bước xuống dưới, xe của Lôi Đình Lệ đang đậu dưới nhà cô thật.

Lôi Đình Lệ thấy cô bước xuống, anh cũng ra khỏi xe, đánh cằm, “Lên xe.”

Trì Ngữ Mặc cũng không muốn người quen quanh nhà cô nhìn thấy anh nên cô nhanh chóng bước lên xe.

Trên xe, điều hòa đang mở khá lớn, đúng là người giàu có, đến máy lạnh cũng cao cấp hơn nhiều so với của nhà cô.

Cô nhìn Lôi Đình Lệ, “Lôi tổng...”

Cô vẫn chưa kịp nói gì thêm thì bàn tay anh đã đưa ra sau gáy cô và áp sát, dùng bờ môi mình choán lấy miệng cô.

Trì Ngữ Mặc ngây người ra, đôi mắt chớp, trong đầu vụt qua rất nhiều suy nghĩ. Cô không động đậy, tim đập loạn xạ.

Khi Tống Nghị Nam hôn cô, cô cảm thấy êm dịu, không hề ghét nhưng cũng không có cảm giác trời đất quay cuồng, như thể tất cả đều thuận theo tự nhiên.

Nhưng khi Lôi Đình Lệ hôn cô, chỉ riêng hơi thở của anh đến gần cũng làm cô thấy sợ hãi, hoảng loạn, như một sức mạnh áp đảo nào đó đang đế gần cô.

Anh hôn không dịu dàng chút nào, có chút vội vã, thậm chí đến kỹ thuật cũng không có, vội vàng tiến vào trong miệng cô.

Cô không thể né tránh, nhưng cũng không thuận theo anh, chỉ là anh quá mạnh mẽ và áp đảo.

Cô không thể thở, hít vào thì lại là mọi thứ của anh.

Sự nóng bỏng tràn ngập khắp lục phủ ngũ tạng.

Trì Ngữ Mặc nắm chặt nắm đấm, che giấu đi cảm giác khác thường kia.

Anh hôn cô 5,6 phút sau mới chịu buông ra.

Như có một lớp vải che lên mắt anh vậy, ánh mắt ấy dịu dàng đến lạ.

Trì Ngữ Mặc cảm nhận đôi môi của cô như đã tê liệt, ánh mắt né tránh, chẳng bằng cúi thấp đầu không để anh nhìn thấy, “À, ừm, sao anh lại đến vào lúc này?”

“Để gọi em đi ăn cơm.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, anh nhìm chăm chăm vào cô gái đang thu mình thuận tùng kia.

Cô không muốn đi, “Mẹ em biết hôm nay em về nên đã đi chợ mua nhiều đồ ăn lắm, làm nhiều món ngon cho em. Bà ấy nấu ăn ngon cực kỳ đó, so với tiệm ăn thì không thua kém gì đâu, đã lâu rồi em chưa được ăn cơm ở nhà.”

“Bà ấy nấu ngon lắm à?” Lôi Đình Lệ như đang suy nghĩ gì đó.

“Vâng, đương nhiên rồi, có lần em đem cơm đến công ty, thầy của em ăn xong khen không ngớt miệng luôn, mẹ em vì muốn chăm sóc gia đình nên mới đi làm công việc bảo mẫu tự do, không thì giờ này chắc chắn đã là một đầu bếp lớn rồi.” Trì Ngữ Mặc giơ ngón cái lên, tươi cười vui vẻ.

“Em nói vậy làm anh cũng muốn ăn, vừa đúng lúc anh cũng chưa ăn gì, anh cũng muốn thử nếm xem có ngon hơn ở nhà hàng Lôi Nặc không, nếu ngon hơn thật thì anh sẽ bắt đầu bếp phải đến đây để thỉnh kinh.” Lôi Đình Lệ nói với vẻ nghiêm túc.

Trì Ngữ Mặc, “...”

Cô vô cùng ngạc nhiên, một người cành vàng lá ngọc như Lôi Đình Lệ lại đến nhà cô ăn cơm bình dân.

Vấn đề là, cô phải giới thiệu anh ra sao đây.

Vương Tuệ Phần biết được người sau lưng cô đây là Lôi Đình Lệ thì bà sẽ hộc máu mất.

“Vậy chắc là không ngon bằng Lôi Nặc đâu, đầu bếp của Lôi Nặc nấu là ngon thật sự luôn. Món của mẹ em là có thêm điểm thân thiết nữa, lại thêm cái nữa là em thích chém gió nữa, có 100 điểm là em chém được lên đến 1000 đấy.” Trì Ngữ Mặc khéo léo từ chối.

“Nói vậy anh lại càng muốn ăn thử.”

Trì Ngữ Mặc bối rối vò đầu bứt tai, lần nào cũng vậy, cô không thể qua mặt được Lôi Đình Lệ.

Đúng như anh nói, cái mà anh muốn có, chắc chắn sẽ dùng trăm phương nghìn kế để đạt được.

“Hay là, em đến khách sạn Lôi Nặc ăn nhé.” Trì Ngữ Mặc chữa miệng.

“Không, anh muốn ăn ở nhà em. Đi thôi.” Lôi Đình Lệ xuống xe, anh bước phía trước.

Trì Ngữ Mặc lập tức bước theo, “Lôi tổng, anh biết nhà em ở tầng mấy à?”

“Anh từng xem qua tư liệu về em, còn nữa.” Lôi Đinh Lệ dừng bước chân, nhìn cô nghiêm túc, “Nếu đã đồng ý ở bên anh rồi thì đừng gọi anh Lôi tổng nữa, phải gọi là gì thì em cũng biết đấy.”

“Là đồng ý 1 năm thôi.” Trì Ngữ Mặc đưa 1 ngón tay lên.

Ánh mắt Lôi Đình Lệ lạnh đi, “Ừ.”

“Còn nữa, chuyện này, Lôi, Lôi Đình Lệ, anh cứ thế này mà đi lên à, anh đến ăn cơm khách đấy, tốt nhất nên mua một chút hoa quả hoặc thứ gì đó thì hay hơn.” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở.

“Bố em có hút thuốc không?” Lôi Đình Lệ hỏi.

“Lúc trước có hút, nhưng hút thuốc có hại cho sức khỏe, mẹ em không để ông ấy hút nữa.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

“Uống rượu không?”

“Khi trước cũng có uống nhưng giờ ông ấy bị tiểu đuờng rồi cho nên uống ít lắm, mẹ em cũng không để ông ấy uống.” Trì Ngữ Mặc lại giải thích.

“Anh biết rồi, em cứ về trước đi, đợi anh một lát.” Lôi Đình Lệ nói rồi tiếp tục đi về hướng xe, không chào hỏi thêm câu nào, cứ thế phóng xe đi thẳng.

Trì Ngữ Mặc nhún vai, không phải là anh đi mua đồ chứ.

Cô quay trở lên, thấy Vương Tuệ Phần đang bận bịu trong bếp.

Cô cũng bước vào, ngập ngừng.

Vương Tuệ Phần liếc cô một cái, “Có chuyện gì vậy?”

“Mẹ, có chuyện này, lát nữa, có thể có thêm một người nữa đến ăn cơm đấy,” Trì Ngữ Mặc chào hỏi với mẹ trước.

“Ai thế? Lâm Miễu?” Vương Tuệ Phần không mấy để tâm, thêm một người thì thêm cái bát đôi đũa thôi.

“Là, anh ấy.” Trì Ngữ Mặc hạ thấp giọng.

Vương Tuệ Phần khựng người lại, nhìn cô, “Bạn trai con à?”

“Cũng không hẳn.” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng nói, dáng vẻ khó xử.

“Không phải con nói rằng anh ta sẽ không đến đây sao?” Vương Tuệ Phần thấy kỳ lạ.

Trì Ngữ Mặc cau mày, “Con cũng không biết sao anh ta lại muốn đến.”

“Thế, nhà vẫn chưa dọn dẹp gì, sao con không nói sớm.” Vương Tuệ Phần căng thẳng, bà lau tay vào tạp dề, ngó ra cửa bếp gọi, “Lão Tưởng, lát nữa nhà có khách đến đấy, ông ra dọn dẹp vệ sinh đi. Tiểu Mặc, con giúp ba một tay, dạo này mẹ bận quá, không sắp xếp nhà cửa, trong nhà bừa bộn lắm.”

“Con cũng không ngờ được, anh ta sẽ đến làm khách.” Trì Ngữ Mặc đặc biệt cạn lời, cô nhanh tay sắp xếp lại đồ đạc trong nhà.

Chồng của Vương Tuệ Phần bước từ trong phòng ra, hỏi, “Sao thế, ai đến vậy.”

“Là bạn trai của tiểu Mặc, người ta lần đầu đến nhà mình, ông mau ra ngoài mua thêm đồ ăn về đây.” Vương Tuệ Phần nói rồi nhìn sang Trì Ngữ Mặc, “Anh ta thích ăn món gì vậy?”

“Sò, anh ấy thích ăn sò ạ.” Trì Ngữ Mặc đáp.

“Xong rồi đi siêu thị mua thêm sò nhé, tôi xào loáng cái là được, nhanh lắm.” Vương Tuệ Phần nói với chồng.

Tưởng Kiến Quốc cũng không do dự, ông đi luôn.

Trì Ngữ Mặc hít thở sâu, không hiểu ba mẹ cô có biết đến Lôi Đình Lệ không, nếu có biết đến...

Cô làm sao mà nói cho họ hiểu đây, cô không phải là bạn gái của Lôi Đình Lệ, cùng lắm chỉ là người phụ nữ đứng sau anh thôi, sau này có chia tay thì chắc họ phải đau lòng lắm.

Cô càng nghĩ càng rối bời, lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Cô nhìn ra cửa, tim, đập thình thịch. Ba có chìa khóa, hơn nữa cách gõ cửa có tiết tấu thế này nhất định là Lôi Đình Lệ.

Vương Tuệ Phần cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, bà bước khỏi phòng bếp, hỏi Trì Ngữ Mặc, “Cậu ta đến rồi? Còn không ra mở cửa?”

Trì Ngữ Mặc lấy hơi rồi tiến tới mở cửa, quả nhiên là Lôi Đình Lệ.