Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 25




“Từ Hồng, đừng làm loạn.” Lão gia tử lên tiếng chặn lại nói, nhìn về phía Lôi Đình Lệ, mặt nghiêm túc, cằm dưới liếc về phía trong phòng, “cô gái mà bà tìm về, nhìn thử vừa ý không.”

“Cái gì?” Lôi Đình Lệ không vui, áp áp xung quanh người anh còn thấp hơn Lão gia tử, “bắt cháu trở về xem mắt sao?”

“Không phải xem mắt, cô gái kia hôm nay đã cứu bà, nói muốn trả ơn, bà nghĩ, cũng chỉ có giá trị của cháu với bà mới xứng.” Lão thái thái cười hì hì nói.

Lôi đình lệ cười nhạo một tiếng, “ngoại trừ cháu, còn có lão gia tử nha.”

Lão thái thái một bàn tay đập vào vai Lôi Đình Lệ, “tên tiểu hỗn đản ngươi, ông nội ngươi có bà rồi, ai bảo ngươi còn một mình.”

Lôi Đình Lệ mặt lạnh nói: “Cháu không phải tìm không thấy, chỉ là không muốn tìm, buổi tối còn có việc, gặp rồi, cháu đi trước đây.”

Lôi Đình Lệ lãnh khốc xoay người.

“Ông ơi, bà ơi, có thể ăn cơm.” Trì Ngữ Mặc ở trong nhà gọi.

Lôi Đình Lệ khẽ giật mình, đẩy Lão thái thái ra, đứng ở cửa, có chút bừng tỉnh.

Cô, mặc tạp dề, đứng trước bàn ăn, bày đũa, ánh đèn nhu hòa chiếu trên người nàng, tăng thêm khí chất dịu dàng, tĩnh ảnh chìm bích.

Mặt Lôi Đình Lệ che lên một lớp ánh sáng,bước tới chỗ cô.

Trì Ngữ Mặc theo bản năng nhìn về phía cửa, nhìn thấy Lôi Đình Lệ, ngây người.

Chẳng lẽ lại, cháu trai của Lão thái thái là Lôi Đình Lệ?

Cô kinh lui về sau một bước.

Lão thái thái nhìn ra sự khác thường của cháu mình, nham hiểm liếc lão gia tử, khẩu hình nói: “Có hi vọng.”

“Đừng quấy rối.” Lão gia cầm tay Lão thái thái đi vào.

Lôi Đình Lệ không nói chuyện với Trì Ngữ Mặc, kéo ghế ra, ngồi trước bàn ăn, cả người im lặng, đầy kiêu ngạo và cho người ta cảm giác người lạ không được tới gần.

Trì Ngữ Mặc nhìn anh giống như không quen cô, nhớ tới giữa trưa xém chút gây gổ, trong lòng co quắp, xoay người tiến vào phòng bếp giúp bọn họ xới cơm.

Cô nên đi, hay là không đi?

Đi, thì sợ lão thái thái thật sự phong sát nàng, không đi, thì sợ Lôi Đình Lệ, lại không dám đắc tội.

Trì Ngữ Mặc giúp bọn họ dọn cơm xong, không dám nhìn Lôi Đình Lệ.

“Tiểu Mặc, cháu cũng ăn chung đi, sau này sẽ là người một nhà, coi nơi này giống nhà mình là được rồi.” Lão thái thái thân thiện nói.

“Dạ thôi ạ, đã muộn rồi, cháu không về nữa, người trong nhà sẽ lo lắng.” Trì Ngữ Mặc tháo tạp dề xuống.

“Không phải có điện thoại sao? Cháu gọi điện thoại về là được, hơn nữa, nơi này là giữa sườn núi, coi như cháu gọi taxi, xe lên đây cũng cần nửa tiếng, không ảnh hưởng đến cơm tối của cháu, sau khi ăn xong, cháu bà cũng sẽ đi, có thể chở cháu về, còn nữa, mỗi ngày cháu chạy tới chạy lui cũng mệt mỏi, có thể trực tiếp ở lại, cũng thuận tiện.” Lão thái thái chặn hết mọi lời nói.

Bây giờ cô đi, căn bản đi không được a, còn cho thấy rất cố ý.

“Thôi vậy.” Trì Ngữ Mặc để tạp dề trên ghế, ngồi đối diện Lôi Đình Lệ, cười hì hì hỏi: “Lôi tổng, anh ăn cơm xong sẽ đi sao?”

Lôi Đình Lệ nhìn nụ cười tự nhiên của cô, lên tiếng, “ừm.”

“Vậy ngài từ từ cẩn thận lái xe nha, trời tối, đường núi lại cong cong quẹo quẹo, hôm nay tôi sẽ ở lại đây. Ha ha.” Trì Ngữ Mặc cười tủm tỉm, cúi đầu cầm lấy đũa.

Lôi đình lệ: “...”

Lão thái thái tâm trạng tốt lắm, ăn một miếng rau xanh, lập tức... Tâm trạng lại không tốt, nhìn về phía chồng bà, gọi: “Lão gia tử.”

Lão gia tử nhìn cái liền biết bà đang suy nghĩ gì, ăn một miếng rau xanh, không nói gì, không thèm để ý bà.

Lão thái thái ủy khuất, tự mình tìm đầu bếp, khó ăn đi nữa, cũng chỉ đành nuốt vào bụng.

Trì Ngữ Mặc vẫn có chút bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện, giải thích nói: “Là quá nhạt sao? Người già không thể ăn quá nhiều muối, chí ít rất dở, đúng không. Nếu không, bà ăn thịt kho tàu, cháu bỏ rất nhiều đường, bà không phải đường huyết thấp sao?”

“Có lòng rồi.” Lão thái thái ăn một miếng thịt kho tàu,...

“Tại sao là cay?” Lão gia tử hỏi.

“Cháu làm theo thực đơn trên Baidu, mẹ cháu kho thịt kho cũng cay, sao thế ạ? Không thể bỏ ớt? Ha ha.” Trì Ngữ Mặc xấu hổ cười, “cháu nói cho bà biết đồ cháu làm khó ăn nha.”

Lôi Đình Lệ dò xét Trì Ngữ Mặc, đem bộ dáng chột dạ, ngượng ngùng của cô thu vào mắt, trầm giọng nói: “Ăn cơm của cô đi.”

“Ờ.” Trì Ngữ Mặc thấy chỉ còn lại anh ta không oán trách.

Anh còn không lên tiếng mà ăn hết mấy miếng.

Trong lòng cô có chút ấm áp, gắp một cục thịt kho tàu, cắn một cái, vẫn được a.

Lần thứ nhất làm được thế này, không dễ dàng nha.

Lão thái thái thấy cháu trai còn kén ăn hơn bà thế mà đã ăn hết nửa bát, chấn kinh, hình như cảm thấy đồ ăn cũng không khó ăn như vậy.

Bà ăn chính là, tâm trạng.

Sau bữa ăn, Trì Ngữ Mặc chủ động rửa chén.

Cô nghe được tiếng đóng cửa, quay đầu, Lôi Đình Lệ đứng ở sau lưng cô, toàn bộ thần kinh trong nháy mắt căng thẳng lên, “anh không phải nói ăn cơm xong sẽ đi sao?

Anh khóa cửa.

Tâm Trì Ngữ Mặc kinh sợ, muốn lui về phía sau, đã dựa vào ao nước, lui không thể lui.

Anh đi về phía cô, hai tay chống ở ao nước, giữ cô ngay giữa ngực anh và ao nước, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, trong mắt là vòng xoáy làm người xem không hiểu, trầm giọng nói: “Đường núi cong cong quẹo quẹo, trời tối quá nguy hiểm, không phải cô ám chỉ tôi ở lại sao?”

Mỗi một hơi thở mà anh nói chuyện đều rơi trên mặt cô.

Khoảng cách giữa bọn họ quá gần.

Cô đẩy ngực anh ra.

Thân nhiệt anh quá nóng, cách đồ vest của anh, cô cũng có thể cảm giác được, nhớ tới nụ hôn hồi trưa đó, càng thấy khó chịu, “anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý này.”

“Không có ý này cô đến nhà bà nội nấu cơm làm gì, không có này, cô muốn tôi lấy thân báo đáp làm gì, không có ý này, luôn xuất hiện xung quanh tôi làm gì, đừng nói cho tôi biết là, cô không muốn ngủ với tôi.” Lôi đình lệ nói thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn cô, giống như hai tia X, có thể đóng chặt linh hồn của con người.

Trì Ngữ Mặc dù sao vẫn còn là xử nữ, mặc dù hướng ngoại một chút, cởi mở một chút, da mặt dày chút, nhưng, vẫn đỏ đến tai, tim đập nhanh, lo lắng bị bên ngoài nghe thấy, hạ giọng nói: “Ai muốn ngủ với anh, lại không có thịt.”

Cô thật sự muốn từ chối.

Nhưng...

Trời sinh tiếng nói tương đối mềm mại, từ nhỏ lại lớn lên trong thành phố S Thị, giọng mềm mại, nghe như là nũng nịu.

Anh bình tĩnh nhìn về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, giống như có pháo bông không thấy hình bắn ở không trung.

Anh cúi đầu, môi anh chạm vào môi cô.

Cô chỉ cảm thấy trên môi có một dòng điện chạy qua, tê tê, kinh nhạc mặt ngửa lên và lui ra sau.

Anh là nghe không hiểu tiếng người sao?

“Lôi Đình Lệ, anh đừng...” Phía sau còn chưa nói ra miệng, anh đè xuống sau gáy cô, căn bản không cho cô đẩy ra, chặn môi cô lại, cưỡng ép cạy mở môi đỏ của cô, trực tiếp tiến vào trong miệng cô, mút lấy lưỡi đỏ của cô, tùy ý dây dưa, nuốt khí tức của cô, và đem khí tức của anh toàn bộ rót vào lục phủ ngũ tạng của cô.