Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 218




Trì Ngữ Mặc bắt máy với một tâm trạng thấp thỏm, cô dè dặt hỏi, “Lôi tổng, có chuyện gì sao?”

“Bây giờ em đang ở đâu?” Lôi Đình Lệ vẫn giọng hỏi vô cảm.

Giọng nói ngầu và có pha chút mệnh lệnh.

Trì Ngữ Mặc không dám nói dối, cô nhìn xung quanh, “Tôi vừa ra khỏi nhà ga, có chuyện gì vậy?”

“Đến công ty anh.” Anh nói rồi lập tức tắt điện thoại, không hề cho cô cơ hội để từ chối.

Trì Ngữ Mặc cảm thấy mệt mỏi, có thể từ chối được không?

Không thể, thực ra cô không muốn đi, càng tránh được Lôi Đình Lệ bao xa thì càng tốt.

Cô thở một hơi dài, buộc lòng phải đến Lôi Thị.

*

Lý Hạo đã đợi cô ở cửa, anh nhìn cô một cách khá kỳ quặc, “Lôi tổng đang đợi cô trong nhà hàng.”

“Đợi tôi ở nhà hàng, tại sao?” Trì Ngữ Mặc thấy khó hiểu.

“Tôi không rõ, sắc mặt anh ấy khá khó chịu, có phải cô lại làm gì khiến anh ấy giận rồi không?” Lý Hạo cũng lo lắng.

Trì Ngữ Mặc đặt tay lên mặt, chán chường, “Trời đất có mắt, tôi đối xử với anh ta cung kính vô cùng, trăm thuận ngàn theo, không dám trái ý một chút nào, như đang kính trọng tổ tông của mình vậy.”

“Câu này của cô cũng đừng để Lôi tổng nghe thấy, nhất định anh ấy sẽ tức giận đấy.” Lý Hạo nhắc nhở cô.

Trì Ngữ Mặc lại thấy có chút bực dọc trong lòng, “Vô duyên vô cớ gọi người ta đến, tôi mới là người phải tức giận mới đúng, chiều nay tôi còn nhiều chuyện phải làm lắm.”

“Cô cứ im lặng quan sát xem, hôm nay tâm trạng của Lôi tổng không được vui, các trưởng phòng đều đã bị mắng phủ đầu một lượt rồi.”

“Cho nên anh ta là quả bóng sao? Đột nhiên nổ tung, còn làm người khác giật mình nữa?” Trì Ngữ Mặc cạn lời.

Lý Hạo cười khoái trá, nói nhỏ, “Tôi thấy cô ví dụ đúng lắm.”

Trì Ngữ Mặc cũng nhoẻn miệng cười, dù sao cô và Lý Hạo đều là phận làm công ăn lương, cô chẳng việc gì phải làm khó anh.

Lôi Đình Lệ tức giận, chắc không phải là vì liên quan đến chuyện cô uống say ngày hôm qua chứ, trong lòng cô thấy lo lắng.

Chẳng bao lâu, cô vào trong nhà hàng, nhân viên đều không có ở đó.

Lôi Đình Lệ ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, trước mặt anh lại là những đầu bếp khi trước ở khách sạn Lôi Nặc.

“Ngồi.” Lôi Đình Lệ vẫn giọng vô cảm.

Trì Ngữ Mặc thận trọng ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh.

Các đầu bếp mang lên món cánh gà chiên đặt trước mặt cô.

“Thử đi.” Lôi Đình Lệ lại dùng hai từ ngắn gọn.

Trì Ngữ Mặc không động đũa, cô cố gắng cho bản thân bình thản, hạ giọng hỏi, “Lôi tổng, hôm nay gọi tôi đến đây chỉ là để mời tôi ăn cơm sao?”

Lôi Đình Lệ nhìn xoáy vào cô, “Cô nghĩ nhiều rồi, nếu như cô đã không rời khỏi nhà của Từ Hồng thì càng nên làm tròn bổn phận của mình. Cơm cô nấu rất khó nuốt, bắt đầu từ nay, mỗi buổi trưa cô phải đến đây học nấu nướng, hôm nay bắt đầu bằng món cánh gà chiên.”

Trong đầu Trì Ngữ Mặc như vừa có một đàn bò giống lè lưỡi chạy qua.

Cô không rời khỏi nhà của Từ Hồng nên anh cố ý làm khó cô?

Cô làm gì có thời gian ngày nào cũng đến đây học cơ chứ.

“Xin lỗi nhé Lôi tổng, tôi chỉ là một cô bảo mẫu, tôi đã nói với bà rồi, khi nào bận quá tôi có thể không đến làm.”

“Cho nên đây là thái độ làm việc của cô sao.” Lôi Đình Lệ cau mày.

Thực ra cô cảm thấy thái độ làm việc của bản thân cũng không đến nỗi nào, chuyện của Trương Hồng cô có thể từ chối không làm, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp nên vẫn tiếp tục theo.

Lôi Đình Lệ làm khó như vậy, làm cô cảm thấy rất bất lực, “Tôi có thể trả tiền lại cho bà, tháng sau là có thể trả hết.”

Ánh mắt của Lôi Đình Lệ lạnh đi vài phần.

“Bây giờ không phải vẫn chưa trả xong sao? Cứ ăn cánh gà trước đi đã.” Anh ra lệnh.

Trì Ngữ Mặc thật sự bực mình, mắt cô cũng đỏ hơn, “Lôi Đình Lệ, là anh chia tay với tôi, sau khi bị đá tôi cũng không níu kéo làm phiền gì anh cả, tại sao anh còn cố tình ngắm vào tôi? Tôi cũng muốn rời khỏi nhà của bà anh, nhưng là bà không cho tôi đi, cho dù anh có kiếm chuyện với tôi thì tôi cũng không đi đâu được. Sau này tôi sẽ cố gắng lấy lý do để đi công tác.”

“Sao cô lại nghĩ là tôi cố tình chĩa mũi nhọn vào cô? Tôi chỉ đang yêu cầu cô nấu ăn ngon hơn một chút thôi, tôi còn mời thầy cho cô nữa, lại không thu của cô đồng nào, theo cô thấy thì tôi đang làm khó cô cái gì?” Lôi Đình Lệ trầm giọng, ánh nhìn đăm đăm vào cô.

Trì Ngữ Mặc cúi đầu dằm món cánh gà, trong lòng không được dễ chịu gì, nhưng cô không dám bộc lộ.

“Là do tôi khi không kiếm chuyện, anh đã có lòng tìm thầy cho tôi, đến học phí tôi còn không cần phải đóng, chuyện tốt như vậy có xách đèn đi tìm cũng khó, tôi phải biết ơn lòng tốt của Lôi tổng mới đúng.” Câu nói cuối, cô nói với giọng lạ thường.

Cô đưa miếng thịt gà đã dằm nát vào miệng.

“Mùi vị ra sao?” Lôi Đình Lệ hỏi.

Trì Ngữ Mặc cúi thấp đầu, tỏ vẻ vui mừng, “Ngon chứ sao, món ăn được làm từ tay đầu bếp của khách sạn cao cấp Lôi Nặc thì sao mà không ngon cho được, nếu giờ mà tôi được ăn món này ở trong khách sạn thì một phần cánh gà rán này phải đáng giá trên trăm tệ.”

Giọng điệu của Trì Ngữ Mặc làm anh rất khó chịu.

Chính cô hôm qua nói muốn ăn cánh gà mà.

“Cánh gà của chỗ tôi không thể ngon bằng cánh gà của Từ Ích Nguyên phải không?” Lôi Đình Lệ hỏi.

Câu nói động đúng vào tính cách nổi loạn của Trì Ngữ Mặc.

Không phải anh nói rằng muốn cô nấu bếp khéo tay hơn sao?

Đến đây thì sẽ phải gặp nhau liên tục, anh nhìn thấy cô sẽ không thoải mái, cô thấy anh cũng chẳng vui.

“Vâng, cánh gà Từ Ích Nguyên làm còn ngon hơn món này, so với việc làm mất thì giờ của đầu bếp trưởng ở đây, không bằng tôi đến theo học Từ Ích Nguyên. Thứ nhất, đầu bếp của anh có thể tập trung kiếm tiền giúp anh, tôi cũng không nợ ơn anh. Thứ hai, tôi đến học Từ Ích Nguyên thời gian sẽ tự do hơn, không cần phải sắp xếp lịch quá kín.” Trì Ngữ Mặc thử thuyết phục Lôi Đình Lệ.

Mỗi lần cô nói một câu, sắc mặt của anh lại khó coi thêm một chút, anh lạnh giọng, “Xin lỗi, tôi không hứng thú với tay nghề của Từ Ích Nguyên, cho nên món ăn của người mà anh ta dạy chắc chắn tôi càng không dám nuốt rồi.”

Trì Ngữ Mặc bỏ dĩa xuống, khó chịu, “Vậy thì đừng để tôi nấu nữa mà. Mỗi tối về đến nhà bà anh là đã muộn lắm rồi, lúc về đến thì bà đã nấu nướng xong xuôi mọi thứ rồi, sáng ăn cháo thì tôi biết nấu, còn trưa thì tôi vẫn không về mà.”

“Cuối tuần thì sao, cũng không định về sao?” Lôi Đình Lệ nhìn cô.

“Tôi có thể tìm mọi cách để đi công tác bên ngoài, bà có đồng ý với tôi rồi, chỉ cần tôi đi công tác thì không cần đến chỗ bà nữa. Tôi sẽ chớp lấy bất cứ cơ hội nào để không đến đó, như vậy được chưa! Nếu tôi đi, tôi cũng sẽ nhắn tin cho anh trước, được chưa.” Trì Ngữ Mặc lặp lại hai lần được chưa? Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh.

Cô đã hoàn toàn từ bỏ anh rồi, không hề có ý muốn quay lại, vì muốn tỏ rõ thành ý của mình, tay cô đặt lên mặt, “Tôi thề, tuyệt đối sẽ không để anh phải khó xử đâu, tôi kín miệng vô cùng, chuyện nào không nên nói tuyệt đối sẽ không nói, anh cứ yên tâm, bạn gái của anh cũng sẽ không biết được tôi đã từng có quan hệ gì với anh.”

Ánh nhìn của Lôi Đình Lệ sâu hun hút, sắc mặt rất khó coi, dưới đôi mắt đen thẳm kia như có những cơn sóng ngầm cuộn trào.

“Tôi biết rồi, ăn xong thì đi học cách làm đấy.” Lôi Đình Lệ trầm giọng, hoàn toàn với kiểu nói mệnh lệnh, vẫn không hề cho cô cơ hội từ chối.

Trì Ngữ Mặc cúi đầu ăn.

Các đầu bếp còn tiếp tục bưng lên món bò bít tết.

Anh còn nhớ lần trước cô rất thích ăn...