Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 204




“Không sao đâu. Tôi vừa rồi thiếu chút nữa là móc được rồi.” Trì Ngữ Mặc giải thích nói, nhìn đôi bông tai trên giá đỡ máy điều hoà.

Lôi Đình Lệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bá đạo ra lệnh: “Đợi ở đây.”

“Trì Ngữ Mặc đẩy tay anh ra, “tôi tự đi lấy, đồ anh vứt đi, tôi nhặt được coi như của tôi.”

“Nó vốn là của cô.” Lôi Đình Lệ bật thốt lên.

“Tính chất không giống.” Trì Ngữ Mặc ôn tồn nói.

“Sao không giống?” Lôi Đình Lệ không hiểu hỏi.

“Là thế này, trước đó, là anh mua cho tôi, mặc dù nói là của tôi, nhưng vẫn là anh mua cho tôi, thế nhưng, nếu như anh bỏ nó, vậy sẽ không giống nữa, có thể là A nhặt được, cũng có thể là B nhặt được, cũng có thể là C nhặt được, ai cũng có thể nhặt được, đúng không?” Trì Ngữ Mặc nghiêm túc giải thích nói.

Lôi Đình Lệ yên lặng nhìn Trì Ngữ Mặc, lờ mờ hiểu được ý mà cô muốn biểu đạt, “cô muốn phủi sạch quan hệ trước kia của chúng ta.”

“Vốn là rất sạch, ha ha.” Trì Ngữ Mặc cười một cách tự nhiên.

Anh nhìn cô, đôi mắt chìm xuống, sâu không đoán được, ý lạnh, tùy ý lan tỏa trong mắt, “cô vốn chưa từng thích qua tôi đúng không?”

Trì Ngữ Mặc gãi đầu một cái, “cái đó, kỳ thật, anh đã có bạn gái, tôi từng thích qua, hay là chưa từng thích, đã không còn ý nghĩa gì, đúng không, tin tôi đi, tôi là người thật lòng hi vọng Lôi tổng hạnh phúc.”

“Hạnh phúc?” Lôi Đình Lệ cười nhạo một tiếng, tựa như là giễu cợt vậy, xoay người, nửa quỳ ngay mép, lấy được bông tai dễ như trở bàn tay.

Anh nhét bông tai vào trong tay cô, không tiếp tục nói với cô nữa, bước vào phòng anh.

Trì Ngữ Mặc nhìn bông tai trong tay, lại khó xử rồi.

Món đồ được truyền từ tay anh đến tay cô, sao cô cảm thấy, tựa như trái khoai lang bỏng tay vậy, cầm cũng không phải, ném cũng không phải, trước tiên cất lại rồi tính.

Trì Ngữ Mặc sắp xếp lại hành lý, đi ra ngoài.

“Lần này con đi khi nào trở về?” Lão thái thái không nỡ mà nói.

“Không nhất định, là đi đàm phán, đàm phán xong sẽ trở về, chắc không lâu, cháu đi mang về cho bà nội đặc sản nơi đó.” Trì Ngữ Mặc vừa cười vừa nói.

“Bà nội? Ta nhận không phải cháu gái, là con gái, con gọi sai rồi.” Lão thái thái sửa lại.

Trì Ngữ Mặc chỉ có thể cười, dư quang nhìn thấy Lôi Đình Lệ cũng đi từ trên lầu xuống.

Cô chuyển chủ đề, chỉ vào con vẹt, nhẹ giọng hỏi lão thái thái, “vị kia, con cần gọi nó là chị không?”

“Cha nuôi.” Lão thái thái nhắc nhở.

Lão gia tử mặt xanh mét, “Từ Hồng, bà có tin tôi ly hôn với bà không.”

“Ly hôn, được được, cầu còn không được.” Lão thái thái lập tức nói.

Mặt Lão gia tử càng khó coi hơn, “bà nằm mơ đi.”

Nói xong, tay ông đặt sau lưng, đi ra ngoài tản bộ, hớ... đi giải sầu thôi.

“Đừng để ý đến ông ta, qua đây ăn sáng, ta làm món bánh khoai tay rất ngon, sáng sớm liền ra làm, bên trong bỏ thịt xông khói, củ niễng, còn có mộc nhĩ, phô mai, dùng bơ chiên, rất ngon.” Lão thái thái kéo Trì Ngữ Mặc vào phòng bếp.

“Trì Ngữ Mặc nhìn 4 cái bánh khoai tây bên trong nồi, rất cảm động, “rõ ràng đã nói là con sẽ chăm sóc mọi người, cuối cùng trở thành người chăm sóc con.”

“Con về sau nghe lời một chút, ta càng tốt với con.” Lão thái thái nói.

Trì Ngữ Mặc đã quen sự bá đạo của lão thái thái, nở nụ cười, làm nũng nói: “Con nhất định sẽ vô cùng vô cùng vô cùng nghe lời.”

“Đem sữa đậu nành đổ ra, thêm chút đường, có thể ăn rồi.” Lão thái thái nói, đặt bánh khoai tây lên dĩa.

Bà bưng dĩa thức ăn ra trước, nhìn thấy Lôi Đình Lệ, cố ý nói: “Chỗ này không có phần của cháu.”

Lôi đình lệ: “...”

Trì Ngữ Mặc đi theo sau lão thái thái, vừa cười vừa nói “lão phu nhân đang đùa với anh đó, bà làm bốn cái, ăn không hết.”

“Ừm.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng lên tiếng, ngồi vào bàn ăn.

Lão thái thái vẫn đưa dĩa thứ ăn cho Lôi Đình Lệ, nói thẳng: “Lần này cháu sẽ kết hôn với Úc Tang Lan?”

Lôi Đình Lệ không nói gì, cúi đầu ăn bánh khoai tây.

“Kết hôn đi, tranh thủ thời gian, nhân lúc ta còn có sức lực, các cháu sinh con xong ta còn có thể giúp các cháu chăm.” Lão thái thái thỏa hiệp nói.

Lôi Đình Lệ vẫn không có nói chuyện, ánh mắt chậm rãi di chuyển tới mặt của Trì Ngữ Mặc.

Cô nhìn vào rất bình tĩnh, ngồi ăn sáng như chết không liên quan đến mình vậy.

Đôi mắt Lôi Đình Lệ trở nên ảm đạm, một ngụm uống hết sữa đậu nành, nói: “Cháu mấy ngày nay phải đi công tác, không về, không cần chuẩn bị cơm tối cho cháu.”

“Một người hai người vừa về đến liền phải đi công tác, tùy các người.” Lão thái thái không vui nói.

Bầu không khí liền trở nên nặng nề, rất kiềm chế.

Theo như mọi khi, cô chắc chắn sẽ nói chuyện, hỏi những câu đại loại như Lôi Đình Lệ đi đâu, để làm dịu bầu không khí.

Nhưng, bây giờ cô thật không muốn cuộc sống sau này có bất cứ quan hệ gì với Lôi Đình Lệ nữa, có thể khiêm tốn thì khiêm tốn, giữ yên lặng, để cho mình không tồn tại.

“Cô đi công tác ở đâu?” Lôi Đình Lệ mở miệng hỏi cô trước.

“Thành phố Thanh Đài”. Trì Ngữ Mặc ôn tồn, lại xa cách trả lời.

“Ừm.” sau khi Lôi Đình Lệ trả lời, thì không nói gì thêm.

Sau khi ăn xong, anh lại đột nhiên nói: “Tôi đúng lúc cũng phải đến nhà ga, tôi chở cô đi.”

“Ơ.” Nếu cô từ chối, thì sẽ cho thấy quá cố tình.

Nếu đã không còn quan hệ gì, thì nên thẳng thắn vô tư đi.

“Vậy làm phiền Lôi tổng rồi, tôi thật đúng là vận khí tốt, ha ha.” Trì Ngữ Mặc cười tủm tỉm kéo lấy hành lý của mình.

Cô đi theo anh ra bãi đỗ xe.

Anh mở cốp xe phía sau ra.

Cô vừa định cầm hành lý lên, Lôi Đình Lệ đã giúp cô xách lên bỏ vào trong cốp sau xe.

“Lên xe đi.” Anh nói.

Anh lái xe, cô lại không thể ngồi ghế sau của xe, sẽ giống như anh là tài xế, chỉ có thể ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thắt dây an toàn, nhìn ra phía ngoài 1 cách không được tự nhiên.

Lôi Đình Lệ lên xe, cho xe chạy, mặt không thay đổi nói: “Lý Hạo nói cô đã từ chối căn nhà tôi tặng, cô có thể lấy nó.”

“Rất nhiều người, chỉ hưởng thụ quá trình câu cá, câu được cá liền thả đi, đối với tôi mà nói, tôi rất hưởng thụ quá trình dựa vào chính mình cố gắng từng bước một mua được căn nhà, nếu như trong đời tôi rất nhanh là có nhà có xe có tiền, tôi cảm thấy, tôi có thể sẽ chán.” Trì Ngữ Mặc vừa cười vừa nói.

Cho dù là từ chối, cô cũng sẽ cho đối phương đủ đường rút.

“Có trách tôi không?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi, không có nhìn cô, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía trước.

“Đương nhiên sẽ không trách.” Trì Ngữ Mặc không cần suy nghĩ nói.

“Tôi cảm thấy, đây là một hồi ức rất đẹp, trong cuộc sống sau này của tôi có thể sẽ không xuất hiện người ưu tú như Lôi tổng nữa.

Thế nhưng, khi tôi sinh con, con của con sinh con, tôi sẽ nói khoác với chúng nó, tôi từng hẹn hò với Lôi Đình Lệ, Lôi tổng khi đó cũng đã là người rất vĩ đại rồi, nghĩ tới là thấy rất vui.” Trì Ngữ Mặc vừa cười vừa nói.

Trong mắt cô sáng long lanh, giống như các vì sao lấp lánh rơi xuống vậy.

Nói một cách, giống như thật sự rất vui vậy.

Nhưng anh, sao cảm thấy, bản thân không vui chút nào.