“Đúng là tôi và Trương Xuân Hoa là quan hệ tình nhân.” Trương Đình Kiệt thừa nhận.
“Khi trước tôi có quay một bộ phim đình đám nên đã nổi danh, nhận được khá nhiều sự chú ý nên tôi muốn kết thúc mối quan hệ với cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý, còn uy hiếp tôi, nói rằng muốn giết tôi.
Tôi biết thế lực của cô ấy, vì sợ bị cô ấy cho vào tầm ngắm thì sự nghiệp sẽ bị phong tỏa nên tôi mới chủ động làm hòa và ngủ cùng cô ấy.
Nhưng đây là chuyện của một ngày trước khi án mạng xảy ra. Khi chuyện xảy ra, tôi vẫn luôn ngủ ở trong căn hộ.” Trương Đình Kiệt nói.
“Trương Xuân Hoa chỉ là một người trong cục kiểm nghiệm y dược, có gì mà ghê gớm đến độ có thể làm ông khiếp sợ? Hai người hoàn toàn thuộc về hai lĩnh vực ngành nghề khác nhau.” Trì Ngữ Mặc tiếp tục hỏi, ánh nhìn nheo lại như muốn đọc xuyên được suy nghĩ của Trương Đình Kiệt.
Trương Đình Kiệt thật sự thấy người phụ nữ mới bước vào này rất khó đối phó, chẳng trách được gọi là chuyên gia, mỗi một câu hỏi đều đang bóc từng lớp phòng vệ của anh, “Là mạng lưới quan hệ của cô ấy rất phức tạp.”
“Phức tạp đến đâu?”
“Cô ấy có phát sinh quan hệ với khá nhiều đàn ông, hơn nữa thân phận của những gã đàn ông đó đều không thể nói. Tôi đã từng thấy cô ấy đi với chủ tịch thành phố, cô ấy đã từng giới thiệu cho chúng tôi quen biết, cho nên tôi nghĩ không thể để đắc tội với cô ấy.” Trương Đình Kiệt đã không còn sự ung dung như lúc đầu, giờ đây anh ta bắt đầu cảnh giác và vào trạng thái phòng bị, con ngươi anh ta chuyển động liên tục.
Lý Hạo nói Trương Đình Kiệt rất thông minh, đúng là vậy, Trì Ngữ Mặc cũng đã nhìn ra điều này. Anh ta rất thông minh, anh ta sẽ nói ra những thông tin mà bản thân nghĩ người khác đã biết và giấu đi những thứ quan trọng hơn.
“Cô ấy đã giúp ông những chuyện gì trong sự nghiệp của mình?” Trì Ngữ Mặc tiếp tục hỏi.
“Cô ấy đầu tư cho tôi đi diễn, bộ phim nổi đình nổi đám kia của tôi cũng do cô ấy đứng sau đầu tư, cô ấy còn tìm một số người bạn khác để giúp tôi tuyên truyền.”
“Một bộ phim truyền hình của anh cũng cần phải đầu tư ít nhất mấy nghìn vạn phải chứ, số tiền đó cô ta lấy từ đâu ra?”
“Tôi không rõ, cô ấy có khá nhiều nguồn, số người quen biết cũng rất đông, hơn nữa tôi chỉ là một trong rất nhiều tình nhân của cô ấy, có thể tôi chỉ là một công cụ để giải quyết vấn đề sinh lý mà thôi. Cô ấy sẽ không nói với tôi quá nhiều chuyện.”
“Cái gọi là nguồn của cô ta cùng với những mối quan hệ kia, anh biết được bao nhiêu trong số đó?” Trì Ngữ Mặc tiếp tục hỏi dồn.
Trương Đình Kiệt cảm thấy khó mà duy trì được trạng thái này, anh ta nắm chặt nắm đấm, mím chặt môi không nói gì.
“Anh không nói thì không có cách nào để tự lấy lại sự trong sạch cho bản thân đâu. Dù sao, số người mà anh nói ra càng nhiều thì anh mới có thể càng được an toàn.” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở.
“Nửa năm trước, khi mà tôi ở cùng với cô ấy, có thấy cô ấy nghe một cuộc điện thoại, nói rằng hẹn gặp một nhân vật lớn, và rằng sau này mỗi năm có thể thu về mấy nghìn vạn. Trong ngành này của tôi, được biết có một số thứ không được hỏi, biết càng nhiều càng tự chuốc lấy rắc rối nên tôi thật sự không biết.” Trương Đình Kiệt nói.
“Hỏi xong rồi, cảm ơn sự hợp tác của anh, giờ này anh đi làm công việc lúc 7 giờ kia cũng vẫn kịp.” Trì Ngữ Mặc nói.
“Ông Trương, tôi tiễn ông ra ngoài.” Lý Đội đứng dậy nói.
Trương Đình Kiệt lập tức đeo khẩu trang, kính mắt, che chắn lấy gần như toàn bộ khuôn mặt rồi mới bước ra.
Trì Ngữ Mặc tiến đến bên Lý Đội, hỏi, “Anh thấy sao?”
“Anh ta vẫn giấu giếm, nhưng không muốn nói cũng là lẽ thường, dù sao cái ngành nghề của họ rất sợ dính líu vào pháp luật.”
“Anh ta rất giảo hoạt, camera các anh tra đến đâu rồi, có tìm thấy xe của Trương Đình Kiệt không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Lôi tổng gọi điện qua đó dặn dò rồi, chắc mai là có kết quả, Lôi tổng đã dặn tôi đưa cô về.” Lý Đội nói công chuyện.
“Không cần đâu, các anh còn công vụ phải làm, tự tôi về được, hy vọng ngày mai sẽ có tin tốt, ngoài ra tôi kiến nghị các anh nên kiểm tra lại tình trạng sức khỏe của Trương Đình Kiệt và Trương Xuân Hoa.” Trì Ngữ Mặc nhắc.
“Được, tôi sẽ đi làm ngay, vậy cô đi đường cẩn thận.” Lý Đội nói rồi quay người đi vào văn phòng làm việc.
Trì Ngữ Mặc nhìn đồng hồ, cô sắp không kịp cuộc hẹn của mình nên cũng chẳng rảnh để hàn huyên với Lý Đội nữa, cô nhanh chóng bắt taxi đến quốc tế Kim Ưng.
Khi xe gần đến quốc tế Kim Ưng thì điện thoại reo lên.
Là Từ Ích Nguyên gọi đến, cô nhanh chóng bắt máy.
“Ờ, em sắp đến chưa?” Từ Ích Nguyên dịu dàng hỏi.
“Còn 5 phút nữa là đến nơi rồi, xin lỗi đã để anh đợi lâu. Hơn nữa, có lẽ anh phải đợi em thêm 10 phút vì em vẫn chưa trang điểm.” Trì Ngữ Mặc ngại ngần nói.
“Ha ha.” Từ Ích Nguyên vui vẻ cười, “Trang điểm 10 phút có đủ không? Anh thấy nhiều cô phải mất đến cả tiếng.”
“Đủ mà, đơn giản thôi anh ạ. Em vừa xuống xe rồi, đang không dừng chân giây nào cả, em sẽ đến quán cà phê nhanh thôi.” Trì Ngữ Mặc nhìn thấy Từ Ích Nguyên đang vận nguyên một bộ vest trước cửa quán cà phê.
Từ Ích Nguyên cũng đã thấy cô, anh nhìn qua bộ dạng của cô, khen ngợi, “Em đúng là đẹp tự nhiên không tì vết đấy, cứ để mặt mộc thế này mà ra đường cũng có thể làm các cô gái khác phải ngước nhìn.”
“Vấn đề là trên đường, đến người còn chẳng có, em vào trong quốc tế Kim Ưng để kiếm mấy hàng mỹ phẩm xin một ít bôi lên mặt đã.” Trì Ngữ Mặc nói chuyện khá thẳng thắn.
“Hả, đồ mỹ phẩm mà cũng xin được sao?” Từ Ích Nguyên tò mò.
“Trước đây em đã thử rồi, ha ha, chủ yếu là vì vội quá nên không cầm theo túi.” Trì Ngữ Mặc ra vẻ xin lỗi, nói rồi cô tìm cửa vào.
Từ Ích Nguyên đi theo sau Trì Ngữ Mặc.
Cô chạy đến cửa hàng của lancome, đầu tiên cô lấy nước rửa mặt dùng thử xịt lên mặt sau đó lấy giấy lau sạch.
Người nhân viên phát hiện ra cô liền mỉm cười, hỏi, “Cô cần mua gì?”
Trì Ngữ Mặc đang bôi nước hoa hồng, “Tôi đang xem, cô cứ để kệ tôi, bao giờ xem xong tôi sẽ gọi cô.”
“Vâng.” Đúng lúc có người khách bước vào nên nhân viên đi tiếp họ luôn.
Trì Ngữ Mặc nhanh chóng bôi kem nền, bột sáng, bột lông mày, mascara, eyeliner, tán màu mắt và son.
Chỉ 5 phút là đã xong hết các công đoạn.
Từ Ích Nguyên đứng cạnh với vẻ thán phục, anh mím môi cười.
Có lẽ cô là cô gái duy nhất đẹp nhưng không giả tạo mà anh từng gặp.
Trì Ngữ Mặc cũng không muốn lấy không của người khác nên cô chọn một cây son màu cam san hô, nói với nhân viên, “Tôi lấy môt cây màu này.”
Người nhân viên quay lại nhìn Trì Ngữ Mặc, hơi ngây ra, “Cô còn cần gì khác không?”
Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Không cần đâu.”
Từ Ích Nguyên cười, “Cái nào em thích cứ lấy đi, coi như quà từ việc em giúp anh, mấy thứ đồ mỹ phẩm này với đàn anh của em thì không có vấn đề.”
“Thật sự không cần đâu, ở nhà em có, đồ mỹ phẩm dùng không hết cũng quá hạn thôi.” Trì Ngữ Mặc từ chối.
Cảm tình của Từ Ích Nguyên dành cho cô lại nhiều thêm, anh giành lấy nhiệm vụ trả tiền cho thỏi son của cô.
Trì Ngữ Mặc thật sự không muốn anh phải trả tiền cho món đồ của mình, “Số alipay của anh là số điện thoại đúng không?”
“Chỉ là một cây son thôi, em làm thế là không nể mặt anh rồi.” Từ Ích Nguyên cản cô lại.
“Nếu bạn gái sau này của anh biết được anh mua son cho cô đàn em lớp dưới này thì chắc chắn cô ấy sẽ giận đấy. Hơn nữa, khi trước anh đã giúp em, bây giờ coi như huề mà, sao em nhận của anh được.” Trì Ngữ Mặc nói rồi, bắn tiền qua tài khoản của Từ Ích Nguyên.
Từ Ích Nguyên chỉ đành thở dài ngao ngán.
“Từ Ích Nguyên.” Có người gọi tên của anh.
Trì Ngữ Mặc nhìn theo hướng người gọi, không ngờ là... Thường Quân Khao.
Từ Ích Nguyên vừa thấy có người quen xuất hiện liền nắm lấy tay của Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc giật mình căng thẳng, đầu óc đơ ra, cô chỉ nghĩ đến một điều, “Nếu Thường Quân Khao nói với Lôi Đình Lệ thì cô chết chắc rồi.