Cô hận anh 6 năm, mọi chuyện đã rõ ràng, sao cô có thể hận được nữa, anh vì cô hy sinh nhiều như vậy.
Cô lắc đầu, mắt đỏ lên, “Tống Nghị Nam, cảm ơn anh.”
Tống Nghị Nam cũng nở nụ cười, nắm lấy tay cô, “Em không trách anh là được, thời gian sau này của chúng ta vẫn còn dài, yên tâm, bây giờ anh có 1 công ty tư nhân, hơn 10 công ty đầu tư, không dựa vào Tống gia, anh cũng có thể cho em 1 cuộc sống tốt, em ở chung với anh, không cần đến sự đồng ý của họ, ngoài em ra, anh không cần ai nữa, bây giờ thật vui mừng, trước giờ anh chưa từng chạm qua Tiểu Thuần và những người phụ nữ khác.
Mắt Trì Ngữ Mặc gợn sóng.
Thật đáng tiếc, cô đã bị người khác chạm vào rồi. Con người, nhất định không thể làm sai chuyện gì, đặc biệt là chuyện lớn, nó quyết định cả 1 đời.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
Trì Ngữ Mặc vô thức rút tay ra.
Trợ lý của Tống Nghị Nam xách cái cặp vào, cung kính gật đầu: “Tống tổng, tôi đem thứ ngài cần đến.”
“Ừ.” Tống Nghị Nam đáp 1 tiếng.
“Em đi đánh răng trước.” Trì Ngữ Mặc nói, quay người lại, đi vào nhà vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, nhìn bản thân trước gương.
Tối qua ngủ không ngon, quầng thâm mắt rất rõ ràng, tinh thần cũng không tốt, trong lòng, vẫn nặng trĩu.
Tóc cô cột lên hết, nhìn có vẻ sạch sẽ lanh lợi hơn tí, trang điểm tinh tế, rửa sạch bồn rửa, rót nửa ly nước, bóp kem đánh răng lên bàn chải, đem ra cho Tống Nghị Nam.
Trợ lý của Tống Nghị Nam nhìn Trì Ngữ Mặc, trong mắt lướt qua tia kinh ngạc vì sắc đẹp của cô.
Hèn gì, Tống tổng từ trước đến giờ không chạm vào Tần Dĩ Thuần.
Tần Dĩ Thuần so với cô, quả thật là 1 trời 1 vực, hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Tống Nghị Nam nhận bàn chải của Trì Ngữ Mặc đưa, đánh răng, Trì Ngữ Mặc đưa khăn tay cho anh.
Anh nắm tay cô, cười ấm áp: “Nói là anh chăm sóc em mà, sao giờ ngược lại rồi.”
“Anh chăm sóc em đủ nhiều rồi, lát nữa em đi trước, có chuyện gì liên lạc sau.” Trì Ngữ Mặc trầm giọng nói.
“Em đừng làm mệt quá, tất cả có anh đây.” Tống Nghị Nam ôn nhu dặn dò.
Trì Ngữ Mặc không nói gì, bưng bồn rửa mặt vào nhà vệ sinh, rửa sạch, cô để bàn chải, ly trên bồn rửa tay.
Bồn rửa mặt, với đồ đạc của cô để phía dưới bồn rửa tay, phân biệt đồ đạc với anh.
Xong hết rồi, cô mở cửa đi ra, lấy túi xách của mình, nghĩ 1 chút, hỏi Tống Nghị Nam: “Anh mong em tha cho Tần Dĩ Thuần sao?”
“Trước đây anh kêu em tha cho cô ấy vì tưởng cô ấy cứu anh, ân tình này anh cần phải báo đáp, bây giờ, biết được sự thật rồi, thì ra là em cứu anh, em cứ làm nghĩ gì em muốn, không cần quan tâm lời thị phi bên ngoài, tất cả đều có anh đây.” Tống Nghị Nam ôn nhu nói, nói rất chân thành.
Trì Ngữ Mặc không nói gì, đi ra khỏi phòng bệnh, đã đặt xe đi Khang Lãng lúc 9h38.
Ngồi trên xe taxi, cô nhìn ra cửa sổ đã là cảnh vật xa lạ.
Hôm qua, lúc cô đồng ý với Phùng Như Ngọc, vốn không phải là thật lòng, lúc đó cô chỉ muốn trốn thoát khỏi sự làm phiền của Phùng Như Ngọc mà thôi.
Tần Dĩ Thuần giả danh cô, còn đẩy cô xuống hồ, còn hãm hại cô.
Phùng Như Ngọc bắt cóc cô, uy hiếp cô, muốn hủy hoại cô, mỗi điều, đều không đáng được tha thứ.
Nhưng, đưa Tần Dĩ Thuần vào tù, đối với cô mà nói, chưa khiến cô thoải mái được.
Cô không phải là người dễ bắt nạt, nhưng, trước giờ chưa bao giờ đuổi cùng giết tận.
Nghĩ kĩ, cô gọi điện cho Phùng Như Ngọc.
“Hôm qua kêu người cưỡng hiếp tao là mày? Con ranh con này, tao sẽ không tha cho mày.” Phùng Như Ngọc không bình tĩnh thét lên.
Trì Ngữ Mặc không nhịn được khinh thường, trí thông minh của Phùng Như Ngọc vẫn chưa tăng lên, “Bà có não tí được không? Tôi là bị bà làm cho hôn mê rồi mang đi. Tôi làm sao kêu người cưỡng hiếp bà, bà cảm thấy từ thành thị về nông thôn chỉ cần đi trong 10 phút sao? Tôi còn hoài nghi là người của bà, bởi vì chỉ có bà biết chúng tôi ở đó.” Trì Ngữ Mặc cao giọng lên mấy lần.
“Tao đâu có ngu, tìm người tự cưỡng mình à? Tao lớn tuổi như vậy rồi, cần thể diện. Tao bây giờ không muốn sống nữa, huhuhu.” Phùng Như Ngọc vừa khóc vừa nói.
Cho nên, trước đó cô đã từng đoán, những người trước đó không phải Phùng Như Ngọc kêu đến.
“Bà và Tần Dĩ Thuần rời khỏi nước A đi, đi nước ngoài sống, sau này đừng quay lại nữa, tôi sẽ rút đơn khiếu nại Tần Dĩ Thuần lại, nhưng, nếu các người không rời đi, tôi sẽ không rút lại.” Trì Ngữ Mặc trầm giọng nói.
“Mày có ý gì? Mày đuổi hai mẹ con tao đi, tụi tao tại sao phải đi.” Phùng Như Ngọc cao giọng thét.
Trì Ngữ Mặc lười quan tâm đến bọn họ.
“Thế giới này không phải các người muốn như thế nào thì sẽ thế đấy, làm sai chuyện, chính là làm sai, bà suy nghĩ 1 chút, nghĩ kĩ rồi gọi cho tôi, tôi sẽ đảm bảo đường lui cho bà. Nếu bà tiếp tục làm phiền tôi, tôi sẽ không buông tha, chuyện bắt cóc lần này, tôi cũng sẽ kiện lên 1 lượt.” Trì Ngữ Mặc nói xong, cúp máy.
Tâm trạng vốn bình yên của cô, bị Phùng Như Ngọc quấy nhiễu, giờ chỉ cảm thấy phiền não.
Có 1 số người, luôn có bản lĩnh khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Cô để điện thoại vào túi xách, tối qua ngủ không ngon, bây giờ có chút nhức đầu, trong lòng buồn bực, nhắm mắt lại, bởi vì phải bắt xe lửa, không dám ngủ, nhưng vẫn ngủ quên trên xe.
“Người đẹp, đến trạm rồi, người đẹp.” Tài xế kêu.
Trì Ngữ Mặc bị ồn đến thức, đầu càng đau, trả tiền, “Cảm ơn nhiều.”
Cô xuống xe, đi vào trạm, thấy còn 20 phút nữa xe của cô mới kiểm vé, cô tìm chỗ gần trạm kiểm vé nhất mà ngồi.
Điện thoại vang lên.
Cô nhìn thấy hiển thị là Lôi Đình Lệ, nghe máy.
“Em ở đâu?” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, giọng có vẻ không vui.
“Em ở trạm xe lửa, lát nữa tới thành phố Khang Lãng, có hẹn với Hồ Đình.” Trì Ngữ Mặc nói.
Lôi Đình Lệ nhíu mày, “Em không có gì để nói với anh.”
Tối qua anh đi đâu có nói với cô chưa? Vào phòng người đẹp 1 đêm không về có nói với cô không? Không nhận điện thoại của cô có giải thích nguyên nhân không?
Đều không có.
“Em nghĩ, em vẫn có tự do để quyết định hành động của mình, cũng như em cho anh đủ tự do để làm việc mình thích vậy? Hay là anh cảm thấy, quan hệ giữa chúng ta vốn dĩ không bình đẳng, được lập nên từ mối quan hệ giữa quyền và sắc (sắc đẹp ấy như bán sắc), vậy xin anh thu quyền của anh lại. Tôi cũng không cung cấp sắc nữa.” Trì Ngữ Mặc lạnh lùng nói.
“Em nói cái gì?” Lôi Đình Lệ cao giọng vài lần.
“Em nói, chuyện cần nói cũng nói rõ rồi, cứ như vậy đi, em sắp lên xe lửa rồi.” Trì Ngữ Mặc cúp máy, thuận tay tắt nguồn, để điện thoại vào túi xách.