Tần Dĩ Thuần hoảng sợ, núp sau Tống Nghị Nam, nắm lấy áo Tống Nghị Nam.
Trì Ngữ Mặc một bạt tay đánh xuống.
Tống Nghị Nam cầm lấy tay Trì Ngữ Mặc, “Đủ rồi Trì Ngữ, cô ấy là em của em, khó trách sẽ tùy hứng, nếu bình cỏ thơm này là của em, bao nhiêu tiền, anh sẽ đền lại gấp mười cho em.”
Trì Ngữ Mặc lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Tống Nghị Nam.
Đúng rồi, cô quên mất, Tần Dĩ Thuần còn có Tống Nghị Nam giúp đỡ, có Tống Dương Hải, Phùng Như Ngọc hậu thuẫn, bọn họ thế lực hùng mạnh, cô dù có tức giận, tức đến muốn nổ tung, thì đã làm sao?
Cô đánh không lại, chọc cũng không nổi, đã vậy còn phải chịu ủy khuất, mà chịu ủy khuất thì đã sao? Cô cũng đâu thể làm được gì.
“Đó là kỷ vật do mẹ tôi để lại, anh đền bằng cách nào?” Từng chữ từng chữ nói ra một cách khó khăn, chậm rãi, trong lòng đầy nộ khí, chưa làm gì người khác đã tự làm hại bản thân mình.
“Cô ấy nghèo quá làm liều đó, muốn đe dọa anh.” Tần Dĩ Thuần tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa.
“Tiểu Thuần!” Tống Nghị Nam đề cao âm lượng.
Tần Dĩ Thuần lập tức cảm thấy bị ủy khuất, khóc nói, “Anh vì cô ta mà nổi giận với em, cô ta là bạn gái anh hay em mới là bạn gái anh a?”
“Em cũng không nên quăng đồ của cô ấy.” Tống Nghị Nam trầm giọng nói.
“Đó mà là đồ của cô ta? Đó là đồ của em. Ả nói mấy câu anh đã tin, căn bản là anh không tin em, không tin em vậy anh cưới em làm gì, không tin em thì dẫn em sang Mỹ làm gì, toàn bộ thanh xuân của em đều dành cho anh, vậy mà bây giờ anh đối xử với em như vậy hả?” Tần Dĩ Thuần gào khóc.
Trì Ngữ Mặc cảm thấy đầu rất đau, phía sau yết hầu có chút mùi máu tươi, cô chỉ biết ra sức đè lại.
Người nhà này, đúng là cao thủ diễn kịch, chỉ có duy nhất 1 mình cô là nhìn ra được bộ mặt thật của họ, nhưng không ai tin cô, không ai giúp cô, ai cũng chống đối cô, 1 mình cô không phải là đối thủ của bọn họ.
Cô có gào lên vì tức giận, cũng chỉ làm bọn họ càng thêm vui sướng.
Chuyện duy nhất cô có thể làm chính là rời đi.
Cuộc sống, chính là như vậy, phải biết lùi 1 bước biển rộng trời cao.
Cô rút tay ra, hốt hoảng cầm lấy cái hộp, ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vỡ trên đất.
Tống Nghị Nam nhặt giúp cô.
Trì Ngữ Mặc nhìn về phía anh bằng con mắt đỏ như máu, rõ ràng 1 chữ, “Biến.”
Tấn Dĩ Thuần tức đến nổi điên, thét lên, “Cô mới là người phải biến.”
Cô dùng sức đẩy Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc ngồi xổm nên không có sức phản kháng, bị đẩy ngã xuống đất. Sau lưng cảm giác có vật gì bén nhọn đâm vào, đau đến tê hết cả đầu, không đứng dậy ngay được.
Tần Dĩ Thuần chỉ vào mặt Trì Ngữ Mặc mắng, “Mày là cái thứ gì, nhà này là của tao, Tống Nghị Nam là của tao, mày là thứ ma quỷ gì mà giữa đường chui ra phá hoại gia đình tao, mày cũng đê tiện y như mẹ của mày vậy.”
Trì Ngữ Mặc đứng lên, tát 1 cái vào mặt Tần Dĩ Thuần, “Rốt cuộc ai mới là tiện nhân, người yêu đương qua lại với Tần Dương Hải trước là mẹ của tôi.”
“Mày dám đánh Tiểu Thuần, tao đánh chết đứa con hoang như mày.” Phùng Như Ngọc xông lên, nắm kéo tóc của Trì Ngữ Mặc, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ mày không phải tiện nhân thì là gì? Tự mình không coi lại xem mình là thân phận gì, chỉ là mấy con chuột nghèo xơ nghèo xác, mà còn dám đi giành chồng với người khác, mẹ mày đã không biết điều mà mày cũng vậy.”
Trì Ngữ Mặc cũng kéo lại tóc của Phùng Như Ngọc.
Phùng Như Ngọc đau quá kêu lên, “Tiểu Thuần, đem dao ra đây, để mẹ hủy dung nhan con tiện nhân này, xem nó còn câu dẫn đàn ông được không.”
“Da.” Tần Dĩ Thuần lập tức đi lấy kéo.
Tống Nghị Nam nắm lấy tay của Tần Dĩ Thuần, “Đừng có quá đáng.”
“Cái gì mà quá đáng, anh dám nói anh không thích gương mặt của Trì Ngữ không? Từ khi ả ta đi vào anh cứ nhìn không chớp mắt, em nhất định phải hủy đi mặt của nó.” Tần Dĩ Thuần hất tay Tống Nghị Nam ra, phóng vào bếp.
Tống Nghị Nm nhìn về phía Trì Ngữ Mặc, ánh mắt hiện lên sự hoảng loạn, “Ngữ Mặc, em chảy máu rồi.”.
Cuối cùng cô cũng cảm giác được, sau lưng có một dòng nước nóng đang chảy xuống.
Cô không thể tiếp tục ở lại đây nữa, phải nhanh chóng rời đi, đợi đến khi cô không chịu đựng được nữa mà ngã xuống, mẹ con Phùng Như Ngọc chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Cô nhịn đau, nắm lấy đầu của Phùng Như Ngọc đập vào tường.
Phùng Như Ngọc bị choáng, hai tay buông lỏng ra.
Tống Nghị Nam giúp đỡ Trì Ngữ Mặc đang sắp ngất, lo lắng nói, “Anh đưa em đi bệnh viện trước đã.”
Tần Dĩ Thuần cầm dao lao ra, quát, “Trì Ngữ Mặc, mày đừng có giả bộ, chỉ ngã có 1 cái đã đòi sống đòi chết, tao không tin.”
Cô cầm dao lao về phía Trì Ngữ Mặc.
Tống Nghị Nam ôm lấy Tần Dĩ Thuần.
Tần Dĩ Thuần thấy Tống Nghị Nam ngăn cản mình, cô càng thêm điên tiết, cầm dao đâm vào vai của Tống Nghị Nam.
Tống Nghị Nam bị đau, buông lỏng tay ra.
Cô liền lao về phía Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc chạy về phía cửa, đúng lúc Phùng Như Ngọc tỉnh táo lại, duỗi chân ra.
Trì Ngữ Mặc bị vấp trúng, té sấp mặt.
Tần Dĩ Thuần đã không còn lý trí, lao về phía Trì Ngữ Mặc.
Tống Nghị Nam ôm lấy Tần Dĩ Thuần, tức giận la lên, “Tần Dĩ Thuần, giết người phải đền mạng, có phải em điên rồi không?”
“Em chính là muốn giết nó, nó đã phá hỏng cuộc sống của em, mọi thứ của em, tại sao em không thể giết nó.” Tần Dĩ Thuần gào khóc.
Trì Ngữ Mặc nhìn Phùng Như Ngọc đang đi về phía cô bằng ánh mắt ác ma, cô có dự cảm không lành, định đứng dậy thì bị Phùng Như Ngọc đạp 1 phát ngay lưng.
Điện thoại di động của cô vang lên.
Trì Ngữ Mặc nhanh chóng bắt máy, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Phùng Như Ngọc đoạt mất.
“Cứu em, Lôi Đình Lệ, cứu em.” Trì Ngữ Mặc không biết Lôi Đình Lệ nghe được không, chỉ biết ra sức la.
Nhưng nghĩ lại, cho dù Lôi Đình Lệ có nghe được cũng không kịp tới cứu cô, trừ khi anh ta là siêu nhân..
“Lôi Đình Lệ? Hahaha.” Phùng Như Ngọc cười đắc chí, “Thằng bạn trai đó của mày hả?”
Bà nói với người trong điện thoại, “Mày là bạn trai của Ngữ Mặc hả? Tao nói cho mày biết, nó là tội phạm giết người, đã ngủ với không biết bao nhiêu thằng đàn ông, mày coi chừng bị nhiễm bệnh đó, sida, thần kinh, biết điều thì nhanh cúp máy đi.”
Phùng Như Ngọc quăng điện thoại xuống đất, châm chọc nói, “Để tao coi còn ai cần loại phế phẩm như vậy, để tao hủy khuôn mặt của mày, để xem mày còn ra ngoài câu dẫn đàn ông được không, đúng là ti tiện y như mẹ của mày.”
Phùng Như Ngọc cầm lấy con dao từ tay Tần Dĩ Thuần.
Trì Ngữ Mặc muốn chạy, nhưng máu chảy rất nhiều, quần áo của cô đều bị nhuộm đỏ, không còn chút sức lực nào.
“Để tôi xem ai dám động vào cô ấy.” Giọng của Lôi Đình Lệ vang lên.
Trì Ngữ Mặc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhìn về phía cửa.
Anh đứng ngay cổng, cao to tuấn tú, che ánh mặt trời, khuôn mặt hắc ám đáng sợ, đi về phía Trì Ngữ Mặc, bế cô lên.
Mắt của Trì Ngữ Mặc liền đỏ lên, “Anh tới nhanh vậy, vừa mới gọi điện thoại.”
“Anh đứng sẵn ngoài cửa rồi. Trước đừng nói gì, anh đưa em rời khỏi chỗ này, những người ở đây ức hiếp em như thế nào, anh sẽ giúp em ức hiếp lại gấp trăm lần.” Lôi Đình Lệ nói, ánh mắt đầy trìu mến và yêu thương.
Trong giây phút đó, cô cảm giác như trái tim của mình như được sưởi ấm..