Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 119




Trì Ngữ Mặc dựa vào phương hướng trong kí ức tìm được Tần gia.

Cô từ trên xe bước xuống, trực tiếp đi vào trong, thấy Tần Dương Hải đang nóng lòng mà chờ đợi.

Ông thấy Trì Ngữ Mặc bước vào, lập tức nở nụ cười, bước lên trước: “Sao bây giờ mới về, thức ăn đều nguội cả rồi.”

Trì Ngữ Mặc không muốn ở đây quá lâu, “Đồ đâu?”

“Ăn xong cơm ba đưa con sau, con từ thành phố Khang Lãng tới cũng mệt rồi, cơm tối cũng chưa ăn, nếu đã bảo con tới, không thể nào không cho con được, hơn nữa, là di vật của mẹ con, sao ba có thể không cho con đây.” Tần Dương Hải cười bước về phía trước.

Trì Ngữ Mặc vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt mà nhìn bộ dạng ân cần của ông.

Nếu ông ta thật lòng muốn cho cô, thì đã đưa cô từ lâu rồi, không cần đợi đến bây giờ.

Bây giờ muốn đưa cho cô, chẳng qua là có chuyện muốn nhờ vả cô.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, chuyện ông làm ở siêu thị Hằng Viễn anh ấy sẽ không truy cứu nữa, hi vọng ông đừng làm rượu giả nữa, suy cho cùng những loại rượu đó đều được chế biến từ bí quyết mẹ tôi để lại cho ông.” Trì Ngữ Mặc lạnh lùng nói rằng.

“Đâu thể nào, về chuyện này con thật sự vu oan cho ba rồi, loại rượu này là một trong những người quản lý bộ phận tiêu thụ bán ra, người ta cũng chỉ là nhắm trúng bảng hiệu của Tần thị, nhưng mà quản lý bộ phận tiêu thụ này muốn kiếm thêm tiền, nên đã lén lút dùng danh nghĩa của công ty ký đơn hàng này, nhưng lại dùng rượu giả của ông ta, ba đã báo cảnh sát rồi, bây giờ nhân viên này đang bị giam ở trại tạm giam, vài ngày sau sẽ lên tòa.” Tần Dương Hải giải thích rằng.

“Ông không cần giải thích với tôi, chân tướng của chuyện này như thế nào, trong lòng ông hiểu rõ.” Trì Ngữ Mặc không hề tin vào ông ta.

Tần Dương Hải luôn có thể biến giả thành thật, cũng giống như năm xưa rõ ràng là Tần Dĩ Thuần đẩy cô xuống sông, nhưng chỉ vì một câu nói của ông, cô đã trở thành hung thủ giết người gánh theo tội danh này cho tới bây giờ.

“Được được được, không nhắc chuyện này nữa, qua đó đi, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm ngon.” Sau khi Tần Dương Hải ngồi lên vị trí ghế chính, mới phát hiện Phùng Như Ngọc không có về đây, lại đứng lên, khó hiểu mà hỏi rằng: “Dì của con đâu?”

“Từ khi mẹ tôi đi theo ông, đã đoạn tuyệt quan hệ với tất cả những người trong nhà rồi, tôi không có dì.” Trì Ngữ Mặc lạnh lùng mà nói rằng.

Biểu cảm của Tần Dương Hải có chút mất tự nhiên.

Lúc đó ông không ngờ con nha đầu này có thể nịnh bợ được Lôi Đình Lệ, nếu không, nhất định sẽ đối đãi như lão phật gia vậy.

“Ba là nói mẹ của Tiểu Thuần, bao nhiêu năm nay, là ba không tốt, ủy khuất cho con rồi.” Tần Dương Hải cười mà nói rằng.

Trì Ngữ Mặc nhìn nụ cười thành kính của ông, không nhịn được có chút chán ghét bản thân.

Những chuyện huyết thống này, thật sự rất kì lạ, có vài tính cách cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.

Quá khứ cô kiêu ngạo và kiên cường giống mẹ cô vậy, cô bây giờ, chẳng phải cũng giống như Tần Dương Hải vậy, xem xét thời thế, lá mặt lá trái, cứ giống như đang đội một lớp mặt nạ giả lên mặt vậy.

Người đàn ông này, cho dù cô có chán ghét, căm hận, không thích cỡ nào đi chăng nữa, ông, vẫn là ba của cô, mãi mãi không thể thay đổi sự thật này.

Cô ngồi trước bàn ăn, thấy trên bàn ăn đã chuẩn bị rượu, liền đem ly rượu đó uống một hơi cạn.

Tần Dương Hải thấy cô không muốn trả lời, biết rằng hỏi thêm cũng vô dụng.

“Tiểu Ngữ, con đợi chút nha.” Tần Dương Hải đứng dậy gọi điện thoại cho Phùng Như Ngọc.

Trì Ngữ Mặc lườm ông, năm xưa lúc cô bị bắt cóc, ông cũng đâu nóng lòng như vậy.

Lúc cô chạy về liền nhìn thấy ông cùng với vợ, Tần Dĩ Thuần, và cả bạn trai của Tần Dĩ Thuần là Tống Nghị Nam thong thả mà đi câu cá, cười nói vui vẻ, dường như sự biến mất của cô đối với họ mà nói không quan trọng tí nào vậy.

Trong lòng chua chát, vành mắt hơi hơi đỏ lên, tự mình rót cho mình một ly rượu, uống cạn.

Cô biết không nên để ý, không nên quan tâm, không nên cảm thấy ủy khuất, bởi vì bản thân vốn là người dư thừa, nhưng mà, vẫn sẽ cảm thấy buồn lòng.

Tuy cô ở trong nhà mẹ nuôi, mẹ nuôi đối xử với cô rất tốt, nhưng, vẫn không giống nhau.

Cho dù cô ở bên ngoài mấy ngày không về nhà, mẹ nuôi cũng sẽ không nói một câu, cô phạm sai lầm, đánh người, mẹ nuôi cũng sẽ không mắng cô.

Chung quy cô chỉ một mình, cho nên, giúp đỡ người khác, có lẽ, còn có một nguyên nhân là cô cô độc.

Từ trước đến nay, đều rất cô độc.

Tần Dương Hải gọi cho Phùng Như Ngọc phát hiện điện thoại là tắt nguồn, lại gọi điện cho Tần Dĩ Thuần, “Dĩ Thuần, con liên lạc với mẹ con một chút, bà ta vẫn chưa về.”

“Mẹ không phải đi đón Trì Ngữ Mặc rồi sao? Mẹ đã lớn như vậy rồi, biết bản thân mình đang làm gì mà, ba à, hôm nay con muốn ngủ ở nhà Nghị Nam nên sẽ không về nhà.” Tần Dĩ Thuần nũng nịu mà nói rằng.

“Nghị Nam đồng ý con ở nhà nó sao? Trước kia chẳng phải nó không đồng ý sao?” Tần Dương Hải hạ thấp giọng quay lưng lại với Trì Ngữ Mặc nói rằng.

“Trước kia tụi con chỉ là bạn trai bạn gái, bây giờ sắp phải đính hôn rồi, anh ấy cũng chiếm được Ngô gia rồi, đã hoàn thành ước mơ bao lâu nay của anh ấy, con cảm thấy anh ấy sẽ đồng ý, anh ấy kêu con ra ngoài ăn cơm, cứ như vậy, ba, con cúp máy đây.”

“Ừm ừm, cũng tốt, Nghị Nam là một người đàn ông không tệ,con phải trân trọng thật tốt.” Tần Dương Hải cúp máy.

Ông kiếm không được Phùng Như Ngọc, cười mỉa mà bước tới trước mặt Trì Ngữ Mặc, “Tiểu Ngữ à, mẹ của Tiểu Thuần là người thẳng thắn, tính tình bà ta không tốt, đặc biệt bây giờ đã tới thời kỳ mãn kinh, con đừng so đo với bà ta.”

Trì Ngữ Mặc lười nhác tự rót rượu cho mình, chẳng nhìn ông mà hỏi rằng, “Nếu như không phải thân phận bối cảnh, ông yêu bà ta nhiều hơn, hay yêu mẹ tôi nhiều hơn?”

“Bây giờ đã chừng tuổi này rồi đâu còn yêu hay không yêu, tình yêu nhiều cỡ nào cũng biến thành tình thân rồi, lớn tuổi rồi, những chuyện đó cũng chỉ có bọn trẻ tụi con mới để ý đến.”

Trì Ngữ Mặc phát hiện, cô có vài chỗ thật sự được di truyền từ Tần Dương Hải, ví dụ, khả năng chuyển đổi đề tài.

“Vậy lúc ông còn trẻ thì sao?”

“Chuyện hồi còn trẻ cũng quên sạch rồi.”

“Chuyện hồi còn trẻ cũng quên sạch rồi.”

Trì Ngữ Mặc và Tần Dương Hải đồng thanh nói rằng.

Tần Dương Hải khựng lại, quan sát Trì Ngữ Mặc.

Cô vẫn nhìn vào ly rượu, không hề nhìn Tần Dương Hải, bộ dạng vô cùng lạnh nhạt.

Đứa con gái này, bề ngoài không biết thừa kế của ai, không giống ông, so với mẹ nó còn xinh đẹp hơn gấp mấy lần.

Lúc ông đi cô nhi viện đón cô, đã làm xét nghiệm giám định, xác định là con gái của mình, ông đón cô về nhà, cũng chỉ vì sắc đẹp của cô mà thôi.

Ông dự đoán rằng sau này cô trưởng thành chắc chắn có thể tuyệt vời hơn người, nghiêng nước nghiêng thành.

Nhưng ông không ngờ được, tính cách của cô gái này còn bướng bỉnh hơn mẹ cô, vô cùng phản nghịch, căn bản không quản được, đừng nói chi là khống chế...

Tần Dương Hải nở nụ cười, ngồi ở đối diện Trì Ngữ Mặc, nói rằng: “Năm xưa khi ba gặp mẹ con, mẹ con là nhân viên phục vụ của một câu lạc bộ, đẹp đến rung động lòng người, ba đang nghĩ, sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy,thuần khiết như mặt trăng, khi cô ấy cười, những người phụ nữ khác đều không bằng cô ấy, mất đi tất cả hào quang.

Lần đầu tiên gặp thì ba đã thích cô ấy, bảo cô đến xưởng rượu của Tần gia làm việc, cô ấy rất có năng khiếu, lão tiên sinh ủ rượu tốt nhất của Tần gia trở thành sư phụ của cô, dạy cô tất cả kỹ xảo ủ rượu, cách khống chế mùi thơm, nồng độ, độ tinh khiết, loại bỏ đi tạp chất và những mùi vị hỗn tạp, cô ấy còn tự mình thêm vào một loại vật chất, ủ thành một mùi thơm riêng biệt của rượu.

Chỉ là...”