"Đây là ai?"
"Con gái vợ trước của Tô Hoài Sinh!"
"Ah ah, nhớ ra rồi, tôi nhớ trước đây đã từng gặp qua, thật xinh đẹp hẳn là một cô gái thông minh, từ lúc ba cô ta lấy vợ mới, cô ta liền đi theo nhà họ Tiêu! Nhiều năm như vậy, sắp không nhận ra."
.........
Rất nhiều năm rồi Tô Yểu không đến những nơi như thế này với Tô Hoài Sinh, cảnh còn người mất, vòng quay thượng lưu có người rời khỏi, lại có kẻ chen vào, có vài người không biết cô cũng không có gì là lạ, cho dù là người có ấn tượng khó phai đối với cô cũng đã phai nhạt, nhiều năm như vậy, Tô Yểu đã từ thiếu nữ ngây thơ trở thành người phụ nữ trưởng thành, tóm lại có chút biến hóa.
Cả nhà Tô Hoài Sinh đứng ở một chỗ trong yến hội, nghe thấy người bên cạnh đối thoại.
Ngón tay Tô Khê đang cầm ly rượu trở nên trắng bệnh, không cam lòng, cũng không có quyền lên tiếng.
Nhưng Tống Hiểu Du lại nghiến răng nghiến lợi niệm một câu bên cạnh Tô Hoài Sinh: "Không nhìn ra, người con gái này của anh đúng là yêu tinh đê tiện."
Trước đây, tốt xấu gì Tống Hiểu Du cũng có kỹ năng đóng kịch nên biểu hiện thân thiện với Tô Yểu, thuận tiện còn nở nụ cười lấy lòng trước mặt Tô Hoài Sinh, đó là bởi vì Tô Yểu không có bất kỳ uy hiếp gì với bà ta.
Hiện tại, bà ta hận không thể nhào tới cắt cô hai cái!
Tô Hoài Sinh trợn trừng mắt với bà ta, "Cô khiêm tốn một chút!"
-------
Lục Đông Đình thả rất ít tâm tình trên mặt, từ lúc Tô Yểu bắt đầu bước vào cánh cửa, anh chỉ ung dung thản nhiên đưa mắt thả trên người cô.
Cùng đến với anh còn có Giang Ngự Sênh, anh ta mới đi xã giao từ chỗ khác quay lại, đi đến bên cạnh Lục Đông Đình, thấp giọng cười, "Đẹp không? Ngoài ý muốn? Có phải là cậu không nghĩ tới một người đẹp thoát tục, lại có một mặt như vậy?"
Giang Ngự Sênh tự cho là nói đúng tiếng lòng của Lục Đông Đình.
"Hoàn cảnh này, cô ta tất nhiên phải tới chào hỏi cậu." anh ta nói đúng trọng điểm.
Nét mặt Lục Đông Đình mờ nhạt, Tô Yểu đang đi hướng tới bên này, anh liền thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, ánh mắt bình tĩnh thâm thúy, nhìn kỹ lại cảm thấy cường thế bức người, tựa hồ muốn cẩn thận nghiên cứu thăm dò cô một phen.
Mà Tô Yểu thì mắt nhìn thẳng đi qua người anh, đi về hướng cả nhà Tô Hoài Sinh.
Giang Ngự Sênh buồn bực, "Lạt mềm buộc chặt?"
Lục Đông Đình cũng sẽ không nhìn, cầm lấy một ly rượu từ một phục vụ đi ngang qua, "Nếu cậu hiểu phụ nữ như thế, cũng sẽ không có kết cục như hôm nay."
Sắc mặt Giang Ngự Sênh nguội lạnh, hừ lạnh.
-------
Tô Yểu nói mấy câu với Tô Hoài Sinh, Tần Hoành tới chậm, đi tới bên cạnh Tô Khê, ôm lấy thắt lưng cô ta.
Tô Khê ở trong lòng Tần Hoành nhẹ nhàng cười: "Yểu Yểu, Lục tiên sinh đang ở phía sau em, sao không dẫn anh ta tới chào ba ba một tiếng?"
Cô ta nhìn thoáng qua phía sau Tô Yểu một cái, Lục Đông Đình đang nói chuyện xã giao, căn bản không có tâm tư đi quản Tô Yểu bên này, hơn nữa, vừa rồi hai người đều đã đối mặt, nhưng ngay cả liếc mắt chào nhau cũng không có, đoán chừng ngày ấy là Tô Yểu xuất khẩu cuồng ngôn, hôm nay nhất định đâm lao phải theo lao.
"Cô cũng quen biết anh ta, vì sao cô không đi mời anh ta?" Tô Yếu không thèm để ý chút nào hỏi ngược lại.
Câu nói đầu tiên đã gắn lên quan hệ giữa cô và Lục Đông Đình biển hiệu "Giả dối không có thật", cứ như vậy phủi sạch quan hệ, Tô Khê ngược lại không có cách nào phản bác.
Chủ lễ mừng thọ tối nay là Kỳ lão, ông ta đi hướng Tô Hoài Sinh, hai người nắm tay nhiệt tình hàn huyên, Tô Hoài Sinh lập tức kéo Tô Yểu tiến lên, "Tới, Yểu Yểu, đây là bác Kỳ, đây là con trai thứ hai của bác, Kỳ Tĩnh Lãng."
Tô Yểu nhìn người đàn ông trẻ tuổi khí chất trầm ổn đứng sau lưng Kỳ lão, trên dưới ba mươi tuổi, tuy ngũ quan không nói là cực kỳ đẹp, nhưng cũng được coi là anh tuấn.
Trong lòng Tô Yểu buồn cười, thì ra Tô Hoài Sinh đánh cái chủ ý này, hướng cho cô người mà ông ta quen biết, cũng là đối tượng ông ta có thể dễ dàng nắm chắc.
Tô Yểu cũng không vạch trần, bắt tay với đối phương, mỉm cười, không hề thất lễ.
Kỳ lão thấy vậy cười sang sảng, vỗ vỗ bả vai con trai mình, "Tô tiểu thư, thấy đứa con trai này của ta thế nào."
"Kỳ tiên sinh là người tốt."
Kỳ Tĩnh Lãng ngoắc ngoắc môi, "Tô tiểu thư không ngại tiếp xúc qua lại nhiều với tôi chứ."
Nghe lời nói này, khiến người ta cảm thấy thật ngả ngớn, trong lòng Tô Yểu phản cảm, nét mặt lộ ra nụ cười kiều diễm hào phóng, "Được."
Tay Tần Hoành đặt ở hông Tô Khê, bông nhiên buông, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Yểu.
Đồng dạng nhìn về phía cô, còn có Lục Đông Đình đang đứng thưởng thức rượu cách cô vài mét.