Lúc Lục Đông Đình rời đi, đi ngược hướng với một chiếc xe R 8 màu bạc cách đó không xa.
Tần Hoành nhìn chiếc xe màu đen đi xa từ gương chiếu hậu, thẳng đến đèn xe biết mất khỏi tầm mắt, hắn mới hạ cửa sổ xe xuống, lúc này ngũ quan ôn hòa căng thẳng tới cực điểm, ở sâu trong con ngươi ngăm đen, phảng phất giống như mặt biển tĩnh lặng nổi lên cuộn sóng lớn.
Lại giương mắt nhìn lên trên lầu, Tô Yểu đã đi vào.
Hắn liền ngồi trong xe, châm điếu thuốc, nhớ tới tình cảnh nhìn thấy khi Lục Đông Đình đưa Tô Yểu trở về, cùng lên lầu, đoán chừng hai người có khoảng hai mươi phút chưa xuống lầu.
Hắn cười tự giễu, trước đây khi quan hệ giữ hắn và Tô Yểu thân thiết nhất, hắn cũng chưa bao giờ tới gần cửa phòng trọ của cô bao giờ.
Lời nói "Hết thảy, hết thảy đã được Tô Yểu lên kế hoạch tốt." "Trong lòng Tô Yểu nham hiểm ngấm ngầm tính toán." kia của Tô Khê văng vẳng quanh quẩn bên tai.
Hắn chợt hít một hơi thuốc, có lẽ do dùng quá sức, cổ họng bị sặc khói thuốc, hắn ho sặc sụa vài cái.
Lúc này, điện thoại di động ném ở trước đồng hồ của xe vang lên, hắn nhìn màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Tô Khê, bật chế độ im lặng, sau đó ném ở ghế phụ không quản đến.
-------
Tô Khê gọi liên tiếp bốn năm cuộc điện thoại cho Tô Hoành, đến cuối cùng vẫn là trạng thái không người nghe.
Gần đây Tần Hoành lạnh nhạt khiến cho cô chịu đủ rồi.
Từ sau khi Tô Hoài Sinh đưa cô ta về nhà họ Tô, ai mà không ngoài sáng tâm bốc cô nhưng trong tối lại chửi bới, ngay cả Tần Hoành lúc đầu cũng không đối xử tốt với cô như vậy?
Đội lên hào quang con gái nhà họ Tô, khiến cho sự cao ngạo từ trong xương của cô càng ngày càng nghiêm trọng; đột nhiên lạnh nhạt, lại làm cho tự ti chôn sâu đáy lòng đất của cô chui lên, luôn lo nghĩ Tần Hoành có phải vì thân thế của cô mà xa lánh cô hay không?
Càng nghĩ càng lo lắng, cô thay một bộ đồ thể thao, chuẩn bị đi chạy hai vòng.
Lúc đi ngang qua thư phòng của Tô Hoài Sinh, cô nghe thấy tiếng tranh chấp bên trong truyền đến, thấy cửa khép hờ, cô ghé vào nghe.
Lời nói của Tống Hiểu Du kịch liệt: "Vì sao chuyện này anh không nói với em? Chỉ cần Tô Yểu kết hôn là có thể lấy đi mười năm phần trăm cổ phần công ty từ trong tay anh? Anh đã giấu diếm em bao lâu!"
Tô Hoài Sinh miễn cưỡng quát lại, "Bao lâu? Lúc em còn chưa quen biết anh, mười năm phần trăm cô phần nằm trong tay ông ngoại của Tô Yểu."
Tống Hiểu Du nhất thời không nói gì, trầm mặc vài giây, đột nhiên kêu lớn một tiếng, giống như người đàn bà canh chua mắng to lên: "Người của nhà họ Tiêu đều không phải hàng gì tốt! Đến chết cũng không để người khác dễ chịu!"
"Em rêu rao bậy bạ cái gì? Để cho Khê Khê nghe thấy nó nhìn em người mẹ này như thế nào? Không có điểm giống dáng vẻ của phu nhân nhà họ Tô!"
"Thì ra là anh chê tôi không xứng làm phu nhân nhà họ Tô phải không? Trước đây anh đã lớn tuổi, nhưng tôi không nói hai lời theo anh, bây giờ anh ngược lại tại ghét bỏ tôi rồi?" Tống Hiểu Du châm chọc khiêu khích ông ta một trận.
Lời nói của Tô Hoài Sinh hầm hầm giận dữ, "Tôi không có tiền, cô cũng sẽ theo tôi? Cô đừng cho là tôi không biết ý đồ kia của cô, chớ có ở trước mặt ta khóc lóc om sòm đần độn."
Tô Hoài Sinh nói xong, hai tay hất một cái liền đi, động tác của Tô Khê nhanh chóng chạy về trong phòng.
Tay Tô Khê gắt gao chốt cửa, trong đầu câu nói "Tô Yểu kết hôn là có thể lấy đi mười năm phần trăm cổ phần công ty nhà họ Tô/" càng ngày càng rõ ràng.
Ngày ấy cô còn dương dương đắc ý khiến cho Tô Yểu mang Lục Đông Đình trở về ăn cơm....
Cô bỏ ra cả vốn liếng dùng sức bơi trong vòng nhiều năm như vậy, khiến cho Tô Hoài Sinh hài lòng, cô nỗ lực lâu như vậy, đến cuối cùng không chống nổi một phần di sản ông ngoại Tô Yểu lưu lại cho cô ta!
---------
Tối hôm qua Tô Yểu bị cảm cúm một chút, sáng sớm buồn ngủ, lúc rời giường đã muộn, ra cửa lại không bắt được xe, bất đắc dĩ đi tàu điện ngầm lại bị lấy trộm mất điện thoại di động của mình.
Buổi tối Cố Liên Y và cô đã ẹn nhau đi ăn tối, nói có chuyện quan trọng nhưng Cố Liên Y lại không liên lạc được với cô.
Tô Yểu đến tòa nhà mà bọn cô đã hẹn trước, nhà hàng ở tầng thượng, cô tìm xung quang nhưng không thấy người.
Tìm xung quanh một lúc, anh mắt lơ đễnh quét qua một thân ảnh quen thuộc, anh ngồi nghiêng người, không có phát hiện ra cô.
Lục Đông Đình tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế tự phụ, sắc mặt lạnh lẽo buồn tẻ như thường, anh không nói lời nào nghe ngời đối diện nói, người phụ nữ kia.