Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Chương 33: Không dời mắt được




Editor: Xẩm Xẩm

Sau khi Tô Yểu trở thành trợ lý của quản lý Trần, công tác dần dần tiếp xúc nhiều với bên trên, số lần nhìn thấy Lục Đông Đình cũng nhiều hơn một chút.

Ví như lúc cô đến văn phòng của tổng giám sát hoặc là phòng thư ký giám đốc đưa tài liệu, thi thoảng sẽ gặp anh.

Anh chỉ khẽ liếc nhìn cô một cái, trong mắt lộ ra quạnh quẽ và thâm trầm, không giống như nhìn một người làm công bình thường, nhưng cô cảm thấy được, ánh mắt của anh giống như đang cảnh báo cô.

Ngày này cô đi làm được cái tiện nghi này không biết là tốt hay xấu.

Con của trợ lý của quản lý Trần sinh bệnh nặng, trong nhà không ai có thể chăm sóc, xin nghỉ một ngày, vừa lúc hôm nay có một hội nghị quản lý, cũng thiếu người làm biên bản hội nghị.

Quản lý Trần không tình nguyện, ở trong văn phòng kìm nén đến trước hội nghị, vẫn là để cho Tô Yểu mang hồ sơ đi lên họp cùng anh.

Tô Yểu đi sau anh, thấy vẻ mặt anh không yêu, trong lòng buồn cười, trêu ghẹo nói: “Quản lý Trần, thư lý của anh xin nghỉ, là tình huống không thể thay thế thì tôi mới thay cô ấy tham dự hội nghị, Lục tổng biết rõ nên sẽ không trách anh.”

Quản lý Trần: “...”

Quản lý TRần trước đó cũng cho rằng Tô Yểu không biết chuyện Lục Đông Đình tác động đến anh, nghe Tô Yểu nói, lập tức có chút nghẹn lời, có chút xấu hổ khi bị người ta biết chuyện.

Qua một lát anh mới cười mỉa hai tiếng: “Cô gái nhỏ... cô nói cái gì, tôi nghe không hiểu?”

Quản lý Trần không xấu, hài hước khôi hài, cũng chưa bao giờ làm cô khó xử, ba bốn mươi tuổi có một chút phong thái đàn ông thành đạt, luôn kêu cô là cô gái nhỏ,...

Tô Yểu vẫn duy trì điệu cười nhàn nhạt, không khoa trương không đường đột nói: “Quản lý TRần, tôi biết anh biết.”

Quản lý TRần đỏ mặt lên, ho hai tiếng để hóa giải nội tâm bực tức.

Đến chỗ phòng họp, tô Yểu ngồi sau lưng anh ta, đang ngồi đều là các nhân vật cấp bậc quản lý cao cấp, phó giám đốc và tổng giám sắt đều đã đến một lúc lâu, Lục Đông Đình mới đi vào.

Tô Yểu đang dịch tài liệu, nghe thấy động tĩnh thì giương mắt nhìn lên.

Anh mặc tây trang hằng ngày cắt may vừa vặn, người cao 1m87, thon dài, vai rộng eo hẹp, khuôn mặt tuấn mỹ như vậy, quanh người tản ra uy nghiêm không thể xâm phạm, đó là thâm trầm và thành thục mà năm tháng lắng đọng lại mới có, cũng có sự khôn khéo quyết đoán của thương nhân, thành công ổn trọng.

Cho dù biết thân phận và địa vị của anh, giờ khắc này thế nào cũng không dời mắt được.

Tô Yểu rũ mắt xuống, người đàn ông giống như Lục Đông Đình mà nói... nói cô là si tâm vọng tưởng cũng không đủ.

Lục Đông Đình đi đến vị trí đầu tiên, cởi bỏ nút thắt tây trang ngồi xuống, khi liếc mắt nhìn đến Tô Yểu ngồi sau lưng quản lý Trần, ánh amwts giống như là mặt biển đang phẳng lặng trong bóng đêm, đột nhiên sóng biển vồ lên đánh vào đá ngầm, lật lên làm cho người ta sợ hãi, lại đột nhiên khôi phục bình tĩnh.

Quản lý Trần tự tiện dẫn Tô Yểu đi lên, lúc này thấy anh phát hiện, nghiêng đầu liếc mắt che dấu đằng sau, Tô yểu đang xem tư liệu dùng đến của cuộc họp hôm nay, cũng chưa ngẩng đầu lên nhìn.

Quản lý TRần thầm nghĩ, tiểu tổ tông đúng là duy trì bình thản.

Cô đã ở trong thương trường nhiều năm như vậy, sớm đã quen với việc mồi chài đưa đẩy, luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, có thể chọc được Lục Đông Đình, còn có thể ở lại Đông Thịnh, hẳn là không đơn giản.

Lục Đông Đình không lên tiếng, anh liền mở một mắt nhắm một mắt, cho cô chút sống sót.

Nhưng cô gái nhỏ tuổi trẻ này, một lời nhiệt huyết, lại vẫn chưa đủ, cô không nói, anh cũng biết.

Lục Đông Đình ngồi trên ghế nói: “Họp.”

Âm thanh trầm thấp từ tính, mặc dù chỉ có một chữ, cũng giống như khí thế chấn chiếm thiên quân vạn mã.

Họp xong, mọi người nhao nhao rời tiệc, Tô Yểu đang thu dọn mấy đồ, Lục Đông Đình vẫn ngồi, nói một câu: “Trần Nam Từ, ở lại.”

Quản lý Trần bị nói một câu, oán niệm nhìn thoáng qua Tô Yểu.