Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Chương 32: Người không dám động




Editor: Xiu Xiu

Cố Liên Y lo sợ đáp án của Tô Yểu, xác minh phán đoán của cô.

Trong lòng bàn tay cô có chút mồ hôi, phút chốc trở nên lạnh lẽo.

Lần trước Ninh Khâm trở về sau khi đi Berlin, khi hai người ở cạnh nhau, cô nhàm chán lật quyển album, vừa vặn lật đến ảnh chụp Tô Yểu, lại nghĩ đến chuyện của Tô Yểu và Lục Đông Đình.

Nghĩ thầm, rằng, trước tiên có thể xem lời nói của Ninh Khâm, hỏi Lục Đông Đình là người như thế nào? Thích phụ nữ như thế nào? Cũng mượn đây nhìn được Tô Yểu và Lục Đông Đình là không có hy vọng.

Ninh Khâm đưa mắt nhìn ảnh chụp trong tay cô, là tấm mà Tô Yểu đang thử giày, sau đó anh sửng sốt một lúc, hỏi: “Em nói đến Tô Yểu và Lục Đông Đình sao?”

Cô cũng không biết làm sao mà Ninh Khâm biết được, sơ nói nhiều sai nhiều, đành phải giữ im lặng không nói.

Ai biết, Ninh khâm lại nói: “Liên Y, bọn họ không có kết quả gì đâu.”

“Anh dựa vào đâu mà nói như thế?” Cô cũng có chút tức giận, chẳng lẽ ý anh là Tô Yểu không xứng với Lục Đông Đình?”

“Liên Y, có một số việc, không phải chỉ đơn giản như tưởng tượng của em, tình thế của Lục gia như thế nào? Lục Đông Đình là người như thế nào? Em lại chân chính hiểu được Tô Yểu nghĩ muốn gì sao? Mặc dù có cái gì, kia cũng là duyên phận. Nếu em còn coi Tô Yểu là bạn em, tốt nhất nên khuyên nhủ cô ấy, nghĩ kỹ rồi hãy làm.”

Từ trước đến này Ninh Khâm sẽ không lấy loại chuyện này ra nói đùa, lại càng không nhằm vào người nào, huống chi hai người theo thứ tự đều là bạn tri kỷ của anh và cô.

Mà nét mặt của anh nghiêm túc, không giống vui đùa, trong lòng Cố Liên Y không khỏi nhíu chặt.

Tuy anh vẫn chưa nói nguyên do chân chính trong đó, nhưng cô vẫn ý thức được tính nghiêm trọng của ẩn ý.

Sau đó, nói với Tô Yểu bóng gió, cũng không nói thẳng là cô và Lục Đông Đình không hợp, nhưng trên thực tế vẫn chưa đem sự tình liên hệ với nhau.

Mãi cho đến hôm nay cô lật lại hồ sơ án tử, nhìn thấy vẫn đề chia di sản, nhớ tới vấn đề hôm sinh nhật Tô Hoài Sinh mà Tô Yểu hỏi cô...

Sau khi mẹ Tô Yểu mất, cô thần tốc hoàn thành công việc và các loại thủ tục, về nước, quan hệ với Lục Đông Đình, tiến vào Đông Thịnh, cùng với điều kiện kế thừa di sản...

Hồi lâu Cố Liên Y không nói gì, sau cùng lúng túng hô nhỏ một tiếng: “Cho nên... cậu là muốn kết hôn với Lục Đông Đình, để lấy cổ phần của Tô gia.”

Tô Yểu nhàn nhạt ừ một tiếng.

“... Tô Yểu cậu điên rồi, cậu ăn tim gấu mật hổ hay sao mà tính kế Lục Đông Đình?” Cố Liên Y quay đầu, tâm tình loạn đến nói không nên lời: “Vì sao cậu không nói cho mình biết?”

“Mình sợ nhỡ đâu sau cùng nháo đến tòa án... đây là chén cơm của cậu, mình không muốn cậu cuốn vào.”

Lại vẫn có một cái như thế, bạn trai của Cố Liên Y và Lục Đông Đình là quan hệ bạn bè, hai người bị kẹp ở giữa, rất khó làm, đều là bạn bè, tận lực không nên tạo ra xấu hổ quấy nhiễu cho đối phương.

“Loại chuyện này...” Cố Liên Y nói tới đây thì dừng lại, bình tĩnh một chút.

“Yểu Yểu, mình biết cậu vội vã muốn lấy mọi thứ thuộc về cậu, nhưng là sao cậu không cẩn thận ngẫm lại, Lục Đông Đình có thể để cho cậu tính kế sao?” Cố Liên Y thâm sâu nói.

Tô Yểu nghĩ, những điều Cố Liên Y nói, làm sao cô chưa từng suy xét qua.

“Nhưng là Lục Đông Đình cũng là người mà Tô Hoài Sinh không dám động đến. Tô Hoài Sinh ít đi 15% cổ phần thì sẽ không ngồi vững ở vị trí đại cổ đông, ông ta đương nhiên sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để cầm lại, nếu mình kết hôn với Lục Đông Đình, ông ta sẽ không dám làm bậy.”

Mà còn,Lục Đông Đình...

Cố Liên Y nằm úp sấp trên ghế sofa, trước mặt là một đống hồ sơ cô mang về từ sở vụ, cô không nói gì, chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Không có cách khác sao?”

Chính lúc đang nói đó, đột nhiên nghe thấy tiếng của Ninh Khâm từ đằng sau truyền đến: “Em còn chưa đi tắm rửa sao?”

Bị âm thanh đột ngột truyền đến làm cho hoảng sợ, Cố Liên Y vội vàng bịa chuyện một câu với đầu bên kia: “Được rồi, chúng ta hẹn vậy nhé, bye bye.”

Nói xong xiết chặt điện thoại ở trong lòng bàn tay, đưa mắt nhìn Ninh Khâm, thấy vẻ mặt anh không có gì lạ, lúc này mới chạy chậm về phía phòng ngủ.

Ninh Khâm nhìn cô đóng cửa phòng, đi đến trên ghế sofa nhìn thoáng qua hồ sơ đang mở ra, sau đó cầm điện thoại đi ra ban công, gọi một cuộc điện thoại.