Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Chương 16: Đừng làm ra vẻ oan ức như bị người khác chiếm tiện nghi




Editor: Xiu Xiu

Xe dừng lại trong bãi đỗ xe dưới lòng đất, Tô Yểu đi theo anh vào thang máy lên lầu, mỗi tầng chỉ có một căn nhà.

Căn hộ hai ba trăm mét vuông, không có dấu vết sinh hoạt, cách trang hoàng sắc lạnh cũng không cực kỳ chuẩn xác với phong cách của bản thân anh.

Tô Yểu đứng sau lưng anh tùy ý hỏi một câu: “Anh không thường ở đây sao?”

“Nơi dừng chân mà thôi.”

Lục Đông Đình đổi giày muốn đi vào, Tô Yểu lại kêu lên một tiếng giữ anh lại: “Tôi đi cái gì?”

Cô nhìn trong tủ giày, chỉ có một đôi dép lê của nam mùa đông, đôi mùa hè thì đang ở trên chân anh. Quả thực chỉ là nơi đặt chân....

Lục Đông Đình chỉ đôi còn lại: “Mới, đi đi.”

Cô gật gật đầu.

Ánh mắt của anh trong lúc vô tình đảo qua cô đang cúi người thay giày, áo sơ mi trắng tơ tằm sơ vin bên trong váy ngắn màu đen, có chút hương vị của người phụ nữ hơn hai mươi tuổi giỏi giang thành thục, chỉ là hiện giờ nhìn có chút chật vật, áo sơ mi ướt đẫm ôm vào người, không ngăn được bất cứ thứ gì.

Làn váy quá gối che ở trên lòng bàn chân, theo động tác cúi người của cô, phần đường cong của chân như ẩn như hiện, giày cao gót cùng màu, đúng là đôi mà ngày ấy cô và Cố Liên Y ra ngoài mua.

Tô Yểu lấy tay cởi dây giày ở mắt cá chân, cũng không chú ý đến ánh mắt của anh rơi xuống chân cô.

Lòng bàn tay như là có suy nghĩ của chính mình, tự giác nhớ lại cảm giác khi áp lên chỗ trắng mịn trong mưa kia. Đêm đó nói ra anh uống nhiều, thật cũng không phải say đến mức âm trầm, ít nhiều vẫn nhớ đến hình ảnh người con gái khóc sướt mướt.

Anh híp mắt lại, dẫn đốt một điếu thuốc, xoay người đi vào trong.

Sau khi cô đổi dép lê, đi vào trong phòng khách, Lục Đông Đình đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại.

Tô Yểu không có khiếm nhã tham quan nhà người khác, cô đứng một bên chờ anh nói xong điện thoại. Mà cô, cũng nói ra suy nghĩ của mình.

Cuộc nói chuyện vừa rồi xem như không giải quyết được gì, Lục Đông Đình có thái độ gì, cô cũng không xác định.

Việc duy nhất cô có thể làm là tận lực để cho anh tin tưởng, cô có thể cân bằng giữa công việc và ân oán cá nhân, sẽ không dễ dàng vi phạm lợi ích hai bên

Anh di điếu thuốc trong gạt tàn: “Trong phòng khách có phòng tắm, tắm rửa đi.”

“Anh Lục.” Tô Yểu vốn muốn đến phòng ngủ của anh: “Tôi nói tôi không muốn mất việc, cũng không phải chỉ nói suông mà thôi.”

Lục Đông Đình ném di động lên bàn trà, bị kiên định giữa lông mày của cô làm cho tức điên, chỉ vào cô nói: “Tô Yểu, tôi thấy cô vẫn chưa rõ một câu, nhẫn tâm không đủ nuốt được rắn. Cô cứ cho là tự mình hiểu rõ, thực sự là một người không biết nặng nhẹ. Lúc thì cầm video bức tôi cưới cô, lúc lại muốn ở lại Đông Thịnh, cô cho là tiện nghi trên thế giới đều có thể bị cô chiếm hết sao?”

Tô Yểu bất ngờ không phòng bị bị anh nói một trận không ngừng, hai tay cô nắm thành quyền, cười lạnh nói: “Chiếm tiện nghi? Anh có tư cách gì nói tôi, công việc ở Đông Thịnh là tôi dựa vào năng lực của mình lấy được, đến như chuyện đêm đó, tôi có hạ thuốc trói anh lên giường sao, chính anh không quản được thân dưới, cũng đừng ra vẻ oan ức như bị người khác chiếm tiện nghi.”

Sắc mặt anh đen lại, nghiễm nhiên nổi giận, âm thanh trầm thấp, lại giống như kinh lôi bình địa làm cho người ta sợ hãi, anh nói: “Cô thật đúng là lấy ngôn từ chính nghĩa bịa đặt cho mặt dài của mình.”

Tô Yểu vừa nói xong liền đóng chặt mắt, sơ suất, nhất thời không khống chế được, đã trêu chọc anh nóng nảy, sau cùng cái gì cũng không nói được rồi.

Lục Đông Đình thấy cô cúi thấp đầu im lặng không nói, trong lòng càng ngạt khí: “Câm điếc rồi hả? Không phải có thể nói như thế sao?”