Hôn Ý Lung Lay, Xin Ngài Tổng Giám Đốc Bớt Giận

Chương 11: Nhưng là tôi làm cái gì cũng không liên quan đến anh?




Editor: Xiu Xiu

Đây là lần đầu tiên Tô Yểu có tiếng cũng có miếng kêu tên của anh, giọng điệu cực kỳ  lấy lòng, tiếng nói trong suốt mà không bị ngấy, so với mở miệng chế nhạo theo kiểu “Anh Lục” nghe có vẻ bình thường hơn rất nhiều...

Lực đạo trên tay Lục Đông Đình cũng buông xuống, nhưng vẫn nhìn cô: “Tô Yểu, mặc kệ cô là thông minh thật hay là giả vờ ngu xuẩn, đều nên biết cái gì làm được, cái gì không nên làm.”

Lục Đông Đình thâm thúy nói, con ngươi đen nhánh giống như đá ngầm dưới biển sâu, con thuyền chỉ cần hơi chút không chú ý sẽ va vào đá ngầm mà diệt vong.

Tô Yểu cho dù trấn định thế nào cũng cười không nổi, đành phải nhẹ nhàng nói: “Việc này chúng ta sẽ thương lượng sau, hiện giờ đã khuya, tôi phải về nhà rồi.”

Đôi mắt cô ẩn lên vô tội, nói xong liền kéo tay anh ra, lôi kéo như vậy, cũng coi là nhẹ nhàng rồi.

Từ xưa đến nay, càng là quyền cao chức trọng, nhất là người đàn ông đã nếm qua tư vị quyền lực và tiền tài, chủ nghĩa nam tử hán lại càng bị giấu sâu ở trong thể xác và tinh thần, người phụ nữ chịu thua, thì trên người bọn họ liền hưởng thụ.

Tô Yểu nhẹ cười trong lòng, sau đó ý thức được chính mình đang cầm tay của anh, ngón tay run rẩy, không dấu vết buông ra, thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của anh cũng chẳng phải âm ngoan, lúc ngày mới mở cửa xe đi xuống.

Mãi đến khi đèn xe triệt để biến mất trong tầm mắt, cô mới thu lại tươi cười trên mặt, xoay người hướng về phía chiếc xe màu đen ở cách đó không xa. Chiếc xe theo một đường, lúc này dừng lại dưới đèn đường, người ngồi trong xe đang hút thuốc lá, cửa xe ở bốn phía đều nhắm chặt.

Cô gõ gõ cửa kính xe, Tần Hoành hạ cửa kính xe xuống, mượn ánh đèn đường để nhìn rõ khuôn mặt cô.

“Anh Tần, anh làm gì thế?” Tô Yểu vặn mi lãnh đạm nhìn anh, trong lòng phiền toái, anh một đường đi theo, cô phát hiện ra, Lục Đông Đình làm sao có thể không phát hiện? Cô không muốn tìm thêm cho mình bất cứ phiền phức gì.

“Chờ em.”

Tô Yểu vừa nghe thấy hai chữ này, nói không nên lời. Tần Hoành mở cửa xe đi xuống, đi qua đầu xe đến trước mặt cô.

Tô Yểu hơi thối lui, vẫn duy trì một khoảng cách an toàn với anh, ra tiếng nhắc nhở: “Anh Tần, anh vi phạm rồi.”

“Anh chỉ là muốn tìm một cơ hội cùng người cũ chào hỏi cho tốt, như vậy cũng coi là vi phạm sao?” Tần Hoành ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân di di. Động tác như vậy cũng không thể nào phá hoại khí chất ôn hòa tuấn dật của anh.

“Lúc anh nắm tay Tô Khê hai ngày trước, chúng ta đã chào hỏi qua rồi.”

Tần Hoành giống như không có nghe thấy hai chữ Tô Khê, bất đắc dĩ chậm rãi nói: “Chúng ta mới có nửa năm thôi? Cũng không thể trò chuyện sao? Em như vậy... đã coi như không biết anh rồi.”

Tô Yểu nở nụ cười, rất nhẹ một tiếng, nghênh đón ánh mắt của anh: “Bình thường quên mất người cũ, nói lòng người dễ đổi.”

Tần Hoành đứng dưới bậc thang, vừa vặn cùng cô nhìn thẳng, nghe vậy sửng sốt, thật lâu sau, anh xoa xằm, dường như xoắn xuýt không cách nói nói lại cô, cũng không nguyện ý cùng cô nói tiếp.

Cuối cùng chỉ nói: “Em... vì sao đi phố Wall làm việc? Lúc trước anh đã nói với em, bối cảnh trước của em rất tốt, sếp của em cũng rất coi trọng em...”

Tô Yểu dứt khoát cắt ngang anh: “Anh Tần, Tần tổng, tôi cực kỳ cảm ơn anh lúc trước đã chỉ điểm nói ngọt với cấp trên giúp tôi, nhưng tôi làm chuyện gì cũng không liên quan đến anh.”

Câu nói sau cùng của cô, cũng không cho anh cơ hội bắt chuyện nữa, Tần Hoành cũng hoàn toàn không nói gì, anh đúng là không có quyền được hỏi về cuộc sống sinh hoạt cá nhân của cô, chỉ có thể nhìn chằm chằm cô xoay người, càng chạy càng xa.

Tần Hoành vô cùng lo lắng thong thả bước, bên tai là câu nói sau cùng của Tô Yểu: Nếu lần đó trước khi anh rời khỏi Newyork nói cho tôi biết, người anh muốn đính hôn là Tô Khê, nói không chừng tôi sẽ đưa cho anh một phần quà lớn, dù sao... một thời là bạn...

Bạn...

Anh hao hết tâm tư đi vào trong lòng cô, sau cùng cũng là tự anh hủy hoại trong chốc lát, cuối cùng mối quan hệ ấy lại được cô định nghĩa bằng từ bạn.