Lâm Tịch Nhan gắt gao cắn chặt môi, Ca, đây là nguyên nhân anh không tiếp điện thoại của em sao? Anh cùng Hạ Phỉ Nhi ở bên nhau, lại thân mật như vậy
Liên tiếp sau đó là cuộc gọi từ dãy số lạ truyền đến. Móng tay Lâm Tịch Nhan thật sâu đâm vào lòng bàn tay, cô nên nhận hay không đây.....
“A lô”
Cuối cùng quyết định nhận cuộc gọi, cô thật ra cũng muốn nghe xem, là người nào chụp ảnh, có mục đích gì
“Nhan Nhan, có vừa lòng bức ảnh tôi gửi đến em không?” Từ bên kia là giọng nói có vài phần khàn khàn, trầm đục khiến cho người nghe có chút ảo giác mê mang
Lâm Tịch Nhan nhíu mày, quả nhiên là hắn!
“Cố Diễn Trạch, anh là quỷ sao!” Nếu không sao cứ như âm hồn bất tán quấn quýt bám riết lấy cô
Trong điện thoại chỉ truyền lại tiếng cười nhẹ nhàng của đàn ông, cô cố nén lại xúc động muốn chửi ầm, cố gắng ổn định tâm tình
“Anh muốn gì?”
Hắn ta biết quan hệ của mình và Ca, gửi bức ảnh này mà nói là không có mục đích, ai mà tin tưởng cho được!
“Ừmmmm......” Giọng điệu ngã ngớn của đối phương tựa như đang suy tính kỹ lưỡng lại giống như đang cố ý muốn trêu đùa
“Nhan Nhan à, ngày đó chờ em ở khách sạn nhé”
Khách sạn, anh không nhắc đến hai chữ này thì Lâm Tịch Nhan suýt nữa đã quên. Ý anh là, anh đã biết trong tay cô có bức ảnh chụp khiếm nhã đó của mình?
Kỳ thật bức ảnh kia cũng không có gì là bất nhã, chỉ là cặp mắt Lâm Tịch Nhan nhìn Cố Diễn Trạch lúc này đã tràn đầy phản cảm rồi
“Anh muốn dùng bức ảnh chụp trộm đó trao đổi với tôi?”
Cô gái cười lạnh hỏi lại, Ngài Cố à, anh thật ra cũng rất biết cách buôn bán. Cô vốn định tự do trao đổi ảnh chụp lại bị anh tương kế tựu kế, nháy mắt kế hoạch biến thành hư vô
“Chụp trộm người khác là không tốt đâu, Nhan Nhan”
Hắn ta..... là đang giáo dục cô?
“Đúng vậy đó ngài Cố à, cái chuyện chụp trộm người khác này rất tổn hại thanh danh, không phải anh cũng giống tôi thích..........” bốn chữ cuối không kịp nói ra khỏi miệng, cô mới không thèm nhập hội với anh. Cái trò “chụp trộm” này mà nói đến phương diện kỹ thuật, cô có chỗ nào có thể so với anh đây,lựa chọn được góc độ “hoàng kim” như vậy!
Đối phương vẫn chưa đáp trả, Lâm Tịch Nhan đã gắt gao cắn môi, đột ngột yếu ớt mở miệng
“Cố Diễn Trạch, tôi hiểu ý của anh là gì. Yên tâm, chỉ cần anh không đem bức ảnh này ra dư luận, ảnh chụp của anh......... cũng sẽ không xuất hiện trước mặt giới truyền thông”
Thứ anh muốn, không phải điều này sao. Giờ phút này, cô biết rõ chính mình đấu không lại con sói già này
“Nhan Nhan à, sau khi kết hôn, chúng ta nên sinh mấy đứa?”
Cái gì?! Lâm Tịch Nhan còn chưa hoàn hồn sau cảm giác chiến bại, vừa nghe được câu này cảm thấy toàn thân như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng
Hắn ta hỏi, sau khi kết hôn sinh mấy đứa sao?”
Cô còn chưa trả lời rõ ràng chuyện ảnh chụp, hắn đã nghĩ đến cái chuyện xa xôi không thể thành này! Lâm Tịch Nhan dường như cảm thấy bản thân đang nói chuyện với một thằng điên!
“Cố Diễn Trạch, anh bị bệnh à!” Cô gái nổi giận gầm lên một tiếng, cúp luôn điện thoại
Đồ điên đồ điên đồ điên................ Lâm Tịch Nhan tùy tiện quăng điện thoại xuống tấm thảm nhung, cô cuộn tròn người trên giường, đầu thật sâu ấn vào trong gối
Không ngờ trong cuộc đời này, cô lại gặp phải người như thế, quả thực đúng là xui tám kiếp mà
_______________________________
“Bị bệnh..............” Một thân áo sơ mi màu trắng, nam nhân cao ngất một bên tựa vào cửa sổ, liếc nhìn phong cảnh phồn hoa ban đêm bên dưới. Cố Diễn Trạch cười nhẹ một tiếng. Lâm Tịch Nhan, nếu như anh bị bệnh, thì chắc là bệnh tình đã đến giai đoạn nguy kịch rồi
“Giám đốc, Mộc tiểu thư có gọi điện tới, chắc là đã biết được tin tức”
Phương Húc thật không hiểu tâm tư của ông chủ mình, nếu đã nói thật lòng muốn kết hôn với Lâm tiểu thư, vậy thì cần gì phải mang theo Mộc tiểu thư bên cạnh, dù sao Mộc tiểu thư đã ở cạnh ngài nhiều năm như vậy, hẳn là cũng có cảm tình đi