“Nhan Nhan, “Nhan Nhan, giới thiệu cho em biết một chút, vị này là Hạ Phỉ Nhi, vị này là ngài Thần Diệc Ca, nói qua chắc em cũng biết”
Nhan Nhan.......... Đây là lần đầu tiên có người gọi cô như vậy. Tại sao lại quen thuộc như thế?
Cô kinh ngạc nhìn Cố Diễn Trạch, trong ánh mắt là vẻ khó hiểu mê mang, nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển thành xem thường. Anh ta biết rõ quan hệ của mình và Thần Diệc Ca, giới thiệu như thế là chuyện thường tình phải làm
“Xin chào, Lâm tiểu thư” Hạ Phỉ Nhi lịch sự đáp lễ, quan hệ của Lâm Tịch Nhan và Cố Diễn Trạch, cả thành phố T này không ai là không biết
“Xin chào.............” Lâm Tịch Nhan hồi đáp, đôi mắt trong suốt thỉnh thoảng đảo qua Thần Diệc Ca vẫn còn duy trì im lặng. Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, còn không thèm nhìn cô
Ca, là hiểu lầm mối quan hệ của cô và Cố Diễn Trạch sao?!
Lâm Tịch Nhan cảm thấy khó giải thích. Trước mặt nhiều người, cô chỉ có thể tỏ vẻ xa lạ với Thần Diệc Ca, đành phải để lỡ mất cơ hội giải thích với anh
“Mời hai vị đến tham dự buổi tiệc tối hôm nay, là muốn bàn bạc một chút chuyện hợp tác”
Lời nói của Cố Diễn Trạch đã được Hạ Phỉ Nhi đoán trước từ lâu, Thần Diệc Ca không chút nào để ý cùng Cố Diễn Trạch ngước mắt nhìn nhau. Lâm Tịch Nhan cảm thấy, ánh mắt của hai người rất lạ, giống như.................. ngôi sao ca nhạc điềm đạm vs giám đốc thâm trầm. Không, không, không, óc heo của cô lại đang nghĩ đến chuyện vớ vẩn gì rồi!
“Tôi hi vọng hai vị có thể đại diện cho công ti Vũ Minh mới được thu mua của tập đoàn Cố”
“Đại diện công ty?”Đây là lần đầu tiên Hạ Phỉ Nhi nghe đến chức vụ này
“Công ty Vũ Minh sẽ được sửa đổi thành công ti kinh doanh loại hình khách sạn, tìm người đại diện là hai vị hiện tại rất thích hợp”
Rất thích hợp............ Lâm Tịch Nhan cắn môi, Cố Diễn Trạch khẳng định đã diều tra ra mối quan hệ của Hạ Phỉ Nhi và Thần Diệc Ca, nếu không, làm sao hắn ta có thể khéo léo chọn hai người họ làm người đại diện được? Tên đàn ông nguy hiểm này, rốt cuộc đang toan tính điều gì?
“Giám đốc Cố, được cống hiến cho thành công của quý công ti là vinh dự của tôi”
Lâm Tịch Nhan cảm thấy mình và Thần Diệc Ca chỉ giống như nhân vật làm nền, cô không nhịn được ngước mắt xuống. Đã vậy, chi bằng mình lơ luôn!
“Ngài Thần ý ngài như thế nào?”
“Được Ngài Cố đây nhìn trúng, sao lại không bằng lòng” Thần Diệc Ca không nặng không nhẹ nói, ánh mắt thông suốt nhìn Lâm Tịch Nhan, trên khuôn mặt tuấn duật còn thêm thắt một nụ cười
Theo lẽ thường tình, nụ cười này cũng là vì lịch sự nhưng đối với Lâm Tịch Nhan, it ra nó cũng khiến cô an lòng. Ít ra, sự hiện diện của Cố Diễn Trạch không gây thêm khoảng cách cho mối quan hệ của hai người
“Nhan Nhan, để tôi giới thiệu những người bạn khác cho em”
Tựa như chó con bị xích cổ, Cố Diễn Trạch là chủ nhân, anh nói đi đến đâu cô đều phải đi đến đó
Cố Diễn Trạch, đồ khốn nham hiểm này, chờ đến buổi dạ tiệc này chấm dứt, tôi xem anh còn kiêu ngạo kiểu gì nữa!
Tuy rằng đang bị Cố Diễn Trạch nắm mũi dẫn đi, nhưng ánh mắt cô chưa bao giờ rời xa Thần Diệc Ca. Cô nhìn thấy Hạ Phỉ Nhi thì thầm to nhỏ điều gì vào tai anh, chỉ cảm thấy Hạ Phỉ Nhi cười đến ngại ngùng, mà Thần Diệc Ca........... cũng không cự tuyệt lắng nghe cô nói chuyện
Ca à, hôm nay gặp lại cô ấy, anh sẽ dao động chứ?
“Nhìn thấy người trong lòng cùng tình cũ ở bên nhau, cảm giác thế nào?”
Giọng nói mị hoặc, khêu gợi là thứ mà Lâm Tịch Nhan luôn rất thích nghe, nhưng việc anh dùng nó để châm chọc cô, lại khiến Lâm Tịch Nhan rất khó chịu
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở nụ cười đến quyến rũ, trong ánh mắt linh động là thật sâu khinh thường
“Cố tổng giám đốc à, châm chọc tôi là thú vui tao nhã của ngài sao? Vậy sở thích đó có vẻ quá đê tiện rồi!”