“Được rồi, không nói nữa, năm giờ ngày mai, mình phải đến khách sạn gặp Ca” Cô nói xong liền xách cặp chuẩn bị đứng dậy
“Khách sạn? Lâm Tịch Nhan, tình cảm hai người............ phát triển cũng quá nhanh rồi!” Tròng đen Lộ Địch Nhi phóng to, mém chút nữa là cô té từ trên ghế xuống
Lâm Tịch Nhan đầu tiên ngẩn người, lúc sau mới hiểu được Lộ Địch Nhi hiểu lầm ý mình, cô vài phần chán nản nói
“Cậu nghĩ cái gì đâu không! Ca cùng công ti họp trong khách sạn đó, khoảng chừng năm giờ mới xong, mình đi, bye”
Vừa dứt lời, không đợi Lộ Địch Nhi đáp lại, người đã rời khỏi quán cà phê
Trong khách sạn năm sao, Lâm Tịch Nhan đứng ở đường chính đợi, nhàm chán chơi đùa với di động trên tay, cô lơ đãng nhìn, lại bất chợt sững sốt
Cách đó không xa là bóng dáng một người đàn ông ôm một cô gái xinh đẹp rời khỏi khách sạn. Lâm Tịch Nhan còn nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông đó chính là Cố Diễn Trạch cao ngạo trước mặt cô ngày hôm qua
Lâm Tịch Nhan bé nhỏ nép mình sau cây cột, ló đầu nhìn Cố Diễn Trạch mang theo người phụ nữ kia đi qua, bàn tay thon dài không e ngại đặt lên bên hông cô gái, động tác vô cùng thân mật. Người này chắc là phụ nữ hắn nuôi bên ngoài đi?
Nghĩ nghĩ như vậy, cô lấy điện thoại di động ra chụp hai người nọ vài tấm, cho đến khi họ đi vào thang máy
Nhìn ảnh chụp trong điện thoại, rõ ràng có thể thấy được Cố Diễn Trạch nghiêng mặt nói nhỏ điều gì đó với cô gái kia, khoảng cách hai người gần như thế, khẳng định là mối quan hệ của họ rất đặc biệt
“Cố Diễn Trạch, xem như tôi bắt được nhược điểm của anh rồi!” Lâm Tịch Nhan mừng thầm, nếu như cô mang mấy tấm ảnh chụp này cho người nhà xem, coi bọn họ còn cảm thấy Cố Diễn Trạch rất được nữa hay không
“Nha đầu, em cười ngu ngốc gì thế?” Từ phía sau, giọng nói của Thần Diệc Ca truyền đến, Lâm Tịch NHan xoay người, đôi môi anh đào mở rộng rạng rỡ, nhào vào lòng người kia
“Ca à, em rất nhớ anh đó” Cô làm nũng dụi mũi vào bờ vai ấm áo của anh, ngửi mùi hương chỉ thuộc về Thần Diệc Ca
Thần Diệc Ca mỉm cười, quá lắm chỉ có 3 ngày không gặp mặt, nha đầu này làm cứ như là 3 năm
“Thỏa thuận ổn thỏa không? Anh ra nước ngoài hát, Fiona có phải là không vui không?” Ở trong lòng anh cô ngẩng đầu nhìn chiếc càm nhỏ, trong đôi mắt linh động toát ra mấy phần thấu hiểu
“Đói bụng rồi, chúng ta ăn cái gì đi”
Lại như vậy rồi, lúc nào anh cũng đem những chuyện nặng nề gánh lên vai, còn ấm áp thì để cho cô
“Ừ” Cô gật đầu, nắm tay anh rời khỏi khách sạn
_________________________
Trong khách sạn ven biển
“Khoảng thời gian này, cô sẽ sống ở đây, có gì thì gọi điện thoại cho Phương Húc”
Cố Diễn Trạch cầm lấy áo vest đen khoác trên ghế, cô gái gật đầu, tự biết rằng anh sẽ rời đi nên cũng không nói nhiều. Cô buông mắt, nghĩ đến chuyện gì, liền ngẩng đầu hỏi
“Anh nhất định sẽ cưới cô ấy sao?”
Ánh sáng chiếu rọi vào phòng khiến thân hình to lớn của Cố Diễn Trạch càng thêm hoàn mỹ không tỳ vết. Anh không trả lời cô, rời khỏi phòng
Căn phòng to như vậy chỉ còn mình cô gái cô đơn tựa mình vào cửa sổ. Nhìn cảnh biển bên ngoài, khóe môi cô nâng lên tạo thành nụ cười khổ. Cố Diễn Trạch à, nhiều năm như vậy, em thật vẫn không hiểu nổi anh.
Bên trong xe, bầu không khí im phăng phắc. Trong ánh mắt thâm sâu của Cố Diễn Trạch là vẻ lạnh lùng trong trẻo. Phương Húc lái xe phía trước, có chút không yên lòng
“Việc gì?”
Anh mở miệng, dường như bản thân đã nhìn thấu suy nghĩ của Phương Húc
“Giám đốc, vừa rồi ở khách sạn tôi chờ ngài ở đường chính có nhìn thấy Lâm tiểu thư” nhìn sắc mặt không có nửa phần thay đổi của ông chủ, Phương Húc hít sâu, nói tiếp
“Lâm tiểu thư...... cô ấy hình như có người trong lòng rồi, bọn họ rất thân mật”
Rất thân mật......
Môi mỏng khẽ nhếch, Cố Diễn Trạch cười như có như không nhưng Phương Húc lại cảm thấy thật lạnh gáy. Nụ cười này đối với Phương Húc, người đã theo Cố Diễn Trạch nhiều năm nay, thật khó hiểu