Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 86: Một ngày làm daddy!




Phòng bệnh!

An Vy lắc nhẹ đầu, hàng lông mày nhíu lại vào nhau, hàng lông mi cong vút khẽ cử động rồi từ từ mở mắt ra. Đầu nó choáng váng đến mức mọi thứ nó nhìn thấy đều mờ ảo. An Vy nhíu mày đưa tay lên xoa xoa trán thì nhận ra trên đầu mình có một miếng băng gạc quấn lấy đầu.

" A Chi Rain, chị tỉnh rồi. Em lo cho chị lắm " - Khánh An ngồi một mép giường cầm lấy tay nó nói trong nước mắt.

An Vy cười nhẹ, đưa tay lên lau nước mắt trên gò má của cô bé, nói:

" Nín đi. Chị không sao "

Khánh Anh ngồi ở ghế sofa bây giờ mới đứng dậy lên tiếng:

" Tôi đi gọi bác sỹ "

" Không cần đâu, em muốn xuất viện. " - An Vy nói rồi kéo chăn ra bước xuống giường nhưng vừa đi được hai bước đã phải vịn vào tường ví chóng mặt.

" Không được đâu, chị vẫn chưa bình phục hẳn đâu " - Khánh An lo lắng đi tới đỡ nó ngồi lại trên giường. Khánh Anh vẫn đứng đó quan sát, mắt hắn đã tối lại.

" Bây giờ đã hai giờ hơn rồi, Show diễn của Tiểu Bảo sắp diễn ra, chị đã hứa sẽ tới, không thể nuốt lời " - An Vy vịn vào thành giường, cúi đầu xuống lắc mạnh đầu một cái cho tỉnh táo nói.

" Không được đâu, em sẽ tới đó nói với Tiểu Bảo là chị bận. Chị bây giờ cần nghỉ ngơi " - Khánh An lo lắng nhìn nó nói xong đó sực nhớ ra điều gì quay vội sang nhìn Khánh Anh rồi đi tới phía hắn - " Đúng rồi, anh hai. Tiểu Bảo muốn cả anh hai cùng chị Rain tới đó, bây giờ chị Rain không thể đi được, anh hai hãy tới đó đi. Tiểu Bảo sẽ đỡ buồn hơn "

Khánh An vừa nói vừa lay lay tay hắn. An Vy ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt mệt mỏi cùng gương mặt nhợt nhạt chẳng có chút thần sắc nào. Nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của hắn, nó cũng không trông mong gì càng không muốn hắn lại không Tiểu Bảo nên vội lên tiếng:

" Không sao đâu, chị đi được "

" Tôi sẽ đi " - Khánh Anh đột ngột lên tiếng khiến cho An Vy kinh ngạc nhìn hắn lần nữa, còn Khánh An thì vui mừng gật đầu lia lịa.

" Cô thành ra như này cũng là vì Camella, tôi không muốn mắc nợ cô " - Khánh Anh lạnh nhạt nói rồi quay người bước ra cửa, chưa kịp đưa tay ra mở cửa thì ai đó ở bên ngoài đã đẩy cửa vào...

" Emily? " - Hải Minh có chút kinh ngạc khi thấy hắn rồi vội hỏi.

" Bên trong " - Khánh Anh nói rồi luồn qua người cậu bước ra bên ngoài. Hải Minh nhìn theo hắn một lúc rồi mới bước vào bên trong.

***

Sàn diễn!

Tiểu Bảo nhận vị trí vedette, đứng ở bên trong Tiểu Bảo hồi hộp vì sắp tới lượt cậu bé. Cậu đã quen với ánh đèn sân khấu và sàn diễn nhưng chưa bao giờ cậu bé thấy hồi hộp như thế này. Trong đầu cậu bé vẫn luôn hình dung Daddy cùng mẹ sẽ ngồi ở đâu đó trên hàng ghế đầu tiên, sẽ vẫy tay khi cậu bé xuất hiện và sẽ vỗ tay thật lớn ủng hộ cậu bé.

Cuối cùng mọi người cũng đã đi xong, vị trí người đi cuối cùng là Tiểu Bảo. Tiểu Bảo sải từng bước chân bước ra sàn diễn trong tràng pháo tay nồng nhiệt của mọi người. Ánh mắt cậu bé bắt đầu dò tìm hình bóng của ba mẹ nhưng đáng tiếc bọn họ chẳng tới. Gương mặt thần thái của Tiểu Bảo mang một nỗi buồn và thất vọng đến khó tả. Thiên thần nhí luôn tươi cười, tự tin trên sàn diễn làm khuynh đảo thời trang trên các tờ báo nổi tiếng đâu mất rồi? Tiểu Bảo cứ bước đi vô hồn như thế. Leo cô gắng dùng ánh mắt nhắc nhở cháu mình nhưng Tiểu Bảo vẫn không thể tập trung vào sàn diễn. Trong hàng loạt người đang theo dõi cậu bé, hình ảnh ba mẹ cậu bé lại xuất hiện trong đầu, ánh mắt cậu lại tiếp tục dò tìm, mọi thứ xung quanh như có ảo ảnh làm Tiểu Bảo choáng váng. Hai chân cậu bé chéo vào nhau làm cậu bé ngã xuống trước mặt bao nhiêu người.

" Chuyện này? " - Mọi người vừa lo lắng cho cậu bé vừa không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Bảo khi ngã xuống gập chân, có thể đã bị bông gân rồi, ánh mắt thể hiện rõ sự đau xót của cậu bé. Một lúc rồi mà Tiểu Bảo vẫn không đứng lên được, Leo định bụng sẽ chạy ra để đỡ cháu mình mặc dù như thế sẽ làm gián đoạn show diễn. Nhưng chưa kịp đứng dậy thì một giọng nói phát ra từ cửa tiến gần đến khán đài:

" Tiểu Bảo, con có muốn làm một người đàn ông để bảo vệ cho mẹ không? " - Khánh Anh bước tới bục sàn diễn lớn tiếng gọi Tiểu Bảo, mọi người đều quay sang nhìn hắn không hiểu chuyện gì, trong số đó người nhận ra hắn cũng rất đông.

Tiểu Bảo vừa nghe thấy giọng hắn đã ngước vội lên nhìn về phía trước, cậu bé vui mừng nở một nụ cười đẹp mà những người ở đây chính là lần đầu được chiêm ngưỡng nụ cười ấy.

" Muốn ạ " - Tiểu Bảo cũng lớn tiếng trả lời lại như sự quyết tâm của cậu bé.

" Là đàn ông lúc vấp ngã phải tự đứng dậy được. Tiểu Bảo, cố lên " - Khánh Anh lại tiếp tục nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu bé. Hắn không hiểu lí do vì sao khi thấy Tiểu Bảo bị thương hắn lại đau lòng, cũng không hiểu vì sao lại nói những lời này, có lẽ nếu phải dạy dỗ con trai mình, hắn sẽ nói những lời này chăng?

Tiểu Bảo gật đầu với hắn sau đó chống tay đứng dậy. Từng bước, từng bước tiếp tục đi trên sàn diễn tiến gần về phía hắn. Mặc dù cậu bé đi có phần cà nhắc nhưng cậu bé đã cố gắng tự nhiên nhất có thể. Những sải bước chân đã không đẹp như lúc ban đầu nhưng đổi lại gương mặt tươi sáng cùng nụ cười đẹp mê hồn của cậu bé khiến mọi người phấn khích vỗ tay rần rần. Phần vì sự chuyên nghiệp của cậu bé, phần vì gương mặt tựa thiên sứ của cậu bé.

Tiểu Bảo bước tới cuối bục sàn, cậu đưa hai tay lên chống hông tạo dáng để bên dưới chụp ảnh. Tiểu Bảo nhìn Khánh Anh cười tươi, nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy sau khi cậu bé về nước. Khánh Anh cũng nở một nụ cười nhẹ, vỗ tay nhìn cậu bé ý nói rất hài lòng. Nụ cười ấy khó có thể nhìn thấy nhưng Tiểu Bảo lại cảm nhận được. Cả hai người như có sợi dây vô hình gắn kết nhau!

Tiểu Bảo tạo dáng xong xoay người đi vào. Cậu vừa vẫy tay vừa hôn gió mọi người làm mọi người phấn khích hoan hô.

" Như vậy mới đúng là Tiểu Bảo chứ " - Leo cười nhẹ nói trong miệng.

Buổi diễn nhanh chóng hoàn thành xuất sắc. Mọi người đều đánh giá cao bộ sưu tập và sự chuyên nghiệp của các mẫu nhí và đặc biệt là ấn tượng lớn với Tiểu Bảo.

Kết thúc buổi diễn, Tiểu Bảo nhanh chóng đi về phía khán giả tìm hắn. Cậu ngước nhìn gương mặt từng người nhưng vẫn không tìm thấy hắn đâu.

" Tiểu Bảo " - Đột nhiên có tiếng ai đó gọi. Tiểu Bảo vội nhìn theo thì ra là hắn.

Nhìn thấy hắn, Tiểu Bảo vui sướng đến mức quên mất cái chân đau vội chạy về phía hắn nên ngã nhào xuống. Hắn vội chạy tới đỡ cậu bé dậy sau đó phủi bụi trên quần áo cho cậu bé rồi quan sát chân cậu bé nói:

" Có đau không? "

" Một chút ạ " - Tiểu Bảo tươi cười trả lời, mặc dù rất đau nhưng cảm nhận được sự quan tâm của hắn mọi đau đớn cậu bé đều không cảm nhận được.

Khánh Anh lúc này mới ngước đầu lên nhìn cậu bé, hắn biết là rất đau nhưng cậu bé vẫn có thể cười tươi như vậy, quả thật là một cậu bé dũng cảm khi có thể tiếp tục đứng dậy để tiếp tục biểu diễn.

Khánh Anh xoay người lại, đưa tay vỗ lên lưng mình:

" Lên đi "

Nghe thấy vậy, Tiểu Bảo vội ôm lấy cổ hắn cười tươi, khẽ hít hà hương thơm trên cổ cậu, cái hương thơm dịu dịu làm đầu óc cậu bé cảm giác thoải mái, cậu bé nhắm mắt lại tận hưởng, lần đầu tiên cậu bé cảm nhận được " Mùi Daddy " là như thế nào!

Khánh Anh hơi xoay người về sau nở một nụ cười nhẹ nhìn Tiểu Bảo, sau đó đưa tay về phía sau đỡ cậu bé rồi đứng dậy bước đi. Hắn cũng không thể hiểu tại sao khi gần cậu bé hắn lại muốn quên hết quá khứ, quên hết cuộc sống bộn bề ngoài kia, an yên ở bên cậu bé, cảm giác thật thoải mái.

Khánh Anh bế Tiểu Bảo lên xe, sau đó thắt dây an toàn cho cậu rồi nổ máy.

" Daddy, Tiểu Bảo không muốn về nhà " - Tiểu Bảo nói

" Bây giờ tới bệnh viện " - Khánh Anh cho xe đi ra khỏi bãi đâu rồi chạy ra bên ngoài đường lớn.

" Tiểu Bảo không sao, Tiểu Bảo không muốn tới bệnh viện, Daddy đưa Tiểu Bảo đi chơi được không? " - Tiểu Bảo giọng nài nỉ nhìn hắn.

" Hôm khác. Bây giờ phải đi xem chân cho cháu đã " - Khánh Anh vẫn chăm chú nhìn đường nói.

" Hôm nay để Tiểu Bảo được ở cùng Daddy được không? " - Tiểu Bảo cúi người về phía hắn lay lay tay.

" Tại sao? " - Khánh Anh khó hiểu nhìn cậu bé.

Tiểu Bảo cúi đầu buồn bã nói:

" Tiểu Bảo đã hứa với mẹ Vy Vy sau hôm nay sẽ không gọi Daddy nữa. Tiểu Bảo muốn được ở cùng Daddy, một hôm thôi có được không? " - Tiểu Bảo ngước đầu lên nhìn hắn, nước mắt cậu bé đã rơi rồi. Cậu bé sợ hắn sẽ không đồng ý, cậu bé sẽ không có cơ hội lần hai được ở với hắn nữa.

" Sao khóc? " - Hắn có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cậu bé khóc.

" Tiểu Bảo sợ sẽ không được ở với Daddy nữa " - Tiểu Bảo nói, nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng.

Chân cậu bé bị đau, ngã đến hai lần nhưng vẫn không khóc, cậu bé quả thật kiên cường nhưng chỉ vì lo sợ bị hắn đưa về lại có thể khóc được...

Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi cầm lấy điện thoại tắt nguồn sau đó quan sát phía sau cho xe rẽ hướng qua đường khác.

" Daddy, bây giờ chúng ta đi đâu? " - Tiểu Bảo muốn chắc chắn nên hỏi lại

" Biển " - Hắn chỉ cười nhẹ nói rồi tiếp tục lái xe. Còn Tiểu Bảo vội gạt nước mắt rồi giơ hai tay lên trời - " Yearr "

Hắn cũng cười nhẹ nhìn cậu bé, Tiểu Bảo cũng quay sang nhìn hắn cười. Hắn không hiểu tại sao khi ở gần Tiểu Bảo hắn lại cảm thấy vui vẻ như vậy. Ở gần cậu bé, có quá nhiều cái " Chẳng hiểu sao? " đối với hắn!

Khánh Anh dừng trước một bãi biển rộng lớn, bãi cát trắng mịn mát đến mức chỉ muốn nằm xuống. Tiểu Bảo bước xuống xe nhìn xung quanh khung cảnh bãi biển thốt lên:

" Wow. Đẹp quá "

Khánh Anh cũng bước xuống xe tiến về phía Tiểu Bảo rồi bế cậu bé lên. Tiểu Bảo ôm lấy cổ hắn rồi ngước nhìn hắn cười. Bây giờ hắn mới hiểu, ở bên cậu bé làm hắn vui vẻ cũng phải, cậu bé rất hay cười, rất vui tươi. Khánh Anh bế Tiểu Bảo tới ngồi xuống một tảng đá, sau đó nâng chân cậu bé lên nói:

" Chú cũng biết sơ qua về nắn gân. Nhưng sẽ đau hơn bác sỹ làm "

Tiểu Bảo có hơi sợ nhưng vẫn trả lời hắn:

" Không sao, Tiểu Bảo muốn Daddy làm "

Khánh Anh xoay xoay nhẹ chân Tiểu Bảo, Tiểu Bảo có chút nhăn mặt nhưng vẫn cố nở một nụ cười.

" Tiểu Bảo, Tiểu Bảo gọi chú là gì? " - Khánh Anh ngước đầu lên hỏi cậu bé.

" Là Daddy ạ " - Tiểu Bảo nhanh chóng trả lời

" Nếu chú thực sự là Daddy thì Tiểu Bảo có vui không? " - Khánh Anh tiếp tục hỏi.

" Tất nhiên ạ. Nhưng mà Tiểu Bảo biết Daddy chính là Daddy mà " - Tiểu Bảo nói, ánh mắt của cậu bé tràn đầy hi vọng.

" Vậy Daddy sẽ chơi cùng con hôm nay được không? " - Hắn cười nhẹ nhìn Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo có chút không tin vào tai mình, kinh ngạc nhìn hắn. Thực sự đã nghe rồi! Cậu bé đang nghe Daddy gọi cậu bé rồi. Tim cậu bé đập thình thịch, khoảnh khắc này...

Khánh Anh nhanh chóng nắn lại xương cho cậu bé. Xong xuôi hắn đặt chân cậu bé xuống. Tiểu Bảo vẫn chưa hiểu chuyện gì.

" Con đứng dậy đi " - Khánh Anh

Tiểu Bảo nghe lời đứng dậy, quả thực bàn chân cậu bé đã không còn đau nữa. Khánh Anh nói như vậy để đánh lừa cảm giác của cậu bé, vì hắn hiểu trong ánh mắt cậu bé khao khát có một người ba như thế nào. Lỡ rồi, hắn đành phải làm Daddy của Tiểu Bảo ngày hôm nay thôi.

" Oa, Daddy giỏi quá. Tiểu Bảo không có đau nữa " - Tiểu Bảo kinh ngạc vui mừng nhìn Khánh Anh. Khánh Anh cười nhẹ xoa đầu cậu bé.

Tiểu Bảo nhón chân hôn vào má hắn làm hắn khựng lại. Tiểu Bảo vui vẻ nói:

" Mỗi lần Vy Vy giúp Tiểu Bảo, Tiểu Bảo sẽ tặng cho mẹ một nụ hôn. Bây giờ Daddy giúp Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng tặng cho Daddy một nụ hôn "

Khánh Anh chỉ bật cười khi nghe cậu bé nói. Tiểu Bảo xô Khánh Anh ra rồi chạy đi:

" Daddy mau tới bắt Tiểu Bảo đi "

Sức lực của Tiểu Bảo dù đã xô mạnh hắn ra nhưng vẫn không hề hấn gì với hắn, hắn cúi đầu xuống nhìn ngực mình nơi Tiểu Bảo vừa đặt tay vào đó để xô hắn.

" Tới đây. Daddy nhất định sẽ bắt được Tiểu Bảo " - Hắn nói rồi rượt theo cậu bé.

Tiểu Bảo cười nắc nẻ chạy hết chỗ này sang chỗ khác còn hắn thì nhảy như cóc đến chỗ cậu bé. Nhìn hình dáng lúc nhảy cóc của hắn làm Tiểu Bảo cứ cười mãi không thôi.

Cứ thế hai người cứ vui vui vẻ vẻ rượt đuổi nhau, sau đó lại chạy ra biển khoát nước vào người nhau sau đó Khánh Anh bế Tiểu Bảo ra sâu hơn một chút và tập bơi cho Tiểu Bảo.

Đến chiều, khi cả hai thấm mệt rồi mới đi vào bên trong. Quần áo hai người đã ướt nhẹm đi, Khánh Anh dẫn Tiểu Bảo tới một quán nước gần đó.

Khánh Anh mua hai bộ đồ cho hắn và Tiểu Bảo rồi xin nhờ chủ quán được tắm và thay đồ. Chủ quán nhiệt tình dẫn đường cho hắn và Tiểu Bảo.

Khánh Anh tắm rửa cho Tiểu Bảo rồi tiếp đến Tiểu Bảo cà lưng cho hắn.

" Tiểu Bảo à, con đã ăn chưa vậy? Sao nhẹ tay thế? Tiểu Bảo có phải là đàn ông không thế? " - Khánh Anh biết sức cậu bé cũng tới đó thôi, tấm lưng rộng của hắn thực sự làm cậu bé đuối, cả chiều còn lăn lộn ngoài biển nữa nên hắn cố ý trêu cậu bé.

Nghe thấy hắn nói, Tiểu Bảo ngồi thụp xuống sàn thở dốc. Đợi một lúc khi lấy lại hơi thở, Khánh Anh cũng quay về sau lưng nhìn Tiểu Bảo mới chu mỏ nói:

" Tiểu Bảo rõ ràng là chưa ăn mà. Ai nói đàn ông thì không được mệt ạ? " - Tiểu Bảo ủy khuất nói. Tiểu Bảo vừa dứt lời thì bụng cậu bé đã sôi lên. Tiểu Bảo ôm lấy bụng cười trừ, Khánh Anh bật cười lớn. Sau đó nhanh chóng tắm xong mặc đồ vào cho Tiểu Bảo. Hai người bước ra bên ngoài.

" Hai ba con giống nhau quá " - Bà chủ vừa nhìn thấy hắn và Tiểu Bảo bước ra thì vội lên tiếng. Bộ đồ trên người hắn và Tiểu Bảo giống nhau, gương mặt lại có phần giống nhau khiến ai nhìn vào cũng đoán ngay ra là ba con.

Tiểu Bảo nghe vậy thì thích lắm, ngước nhìn hắn cười. Hắn cũng nhìn cậu bé cười. Đáng tiếc, Tiểu Bảo không phải là con hắn! Nghĩ vậy, hắn có chút chạnh lòng. Sau đó quay sang bà chủ nói:

" Bà chủ, chúng tôi muốn đặt cơm "

" Có ngay, hai va con cứ ra ngồi vào bàn đi "

Khánh Anh dắt tay Tiểu Bảo đi ra ngoài bàn. Sau đó lại ngồi nghe cậu bé kể về cuộc sống của mẹ và Tiểu Bảo ở bên Pháp như thế nào! Thì ra nó vẫn luôn một mình nuôi lớn Tiểu Bảo!

Ăn uống nó nê xong cũng đã chập tối, Khánh Anh đi vào bên trong thanh toán tiền. Tiểu Bảo đứng bên ngoài đợi, vô tình một người say rượu đi từ trong quán ra ngã vào Tiểu Bảo:

" Oắt con, mày giám đụng trúng ông à? " - Tên say rượu nắm lấy cổ áo Tiểu Bảo kéo dậy.

Tiểu Bảo sợ hãi kêu lên:

" Daddy, cứu Tiểu Bảo "

Khánh Anh vừa thanh toán tiền xong, nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Bảo, hắn chạy vội ra bên ngoài. Gương mặt hắn đỏ lên, đôi mắt đã tối lại. Hắn bước nhanh tới vịn tay vào tên kia bóp mạnh khiến hắn la oai oái buông Tiểu Bảo ra ôm lấy vai. Tiểu Bảo sợ hãi chạy về phía sau lưng hắn, cầm lấy bàn tay còn lại của hắn khẽ núp sau người hắn ngước lên nhìn tên say rượu. Khánh Anh cúi đầu xuống thấy Tiểu Bảo có vẻ sợ hãi thì có phần tức giận buông bờ vai tên đó ra dùng hết sức đạp tên kia ngã nhào về phía trước bất tỉnh, mọi người bên trong mới chạy ra lo lắng đỡ tên đó dậy. Khánh Anh đưa ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn tên kia một lượt, mọi người xung quanh cũng im bặt.

" Tiểu Bảo, đi thôi " - Hắn quay sang dịu dàng nhìn Tiểu Bảo

" Dạ " - Tiểu Bảo vội đi theo sau lưng hắn.

Màn đêm buông xuống, trên bãi biển gió thổi mát lạnh. Tiểu Bảo chạy lên phía hắn, đưa tay lên chạm vào tay hắn rồi nắm chặt. Hắn nhìn xuống Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cười tươi nhìn hắn, hắn cũng vậy. Sau đó Khánh Anh dắt tay Tiểu Bảo đi trên bãi cát mịn. Trong suốt chín năm qua, hôm nay là ngày hắn vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất!

Khánh Anh bế Tiểu Bảo ngồi lên phía trên đầu ô tô còn bản thân đứng dựa vào ô tô khoanh tay nhìn ra biển xa xa. Tiểu Bảo cũng khoanh tay nhìn ra biển. Cả hai không hẹn mà cùng thở dài.

Khánh Anh quay sang nhìn Tiểu Bảo bật cười:

" Con nít như con cũng có điều phiền muộn sao? Sao thở dài? "

" Chính là Tiểu Bảo lại phải sắp xa Daddy. " - Tiểu Bảo cúi đầu thều thào - " Tại sao ngày hôm nay lại nhanh chóng trôi qua như thế " rồi lại ngước nhìn hắn: " Đêm nay Tiểu Bảo sẽ không ngủ, Tiểu Bảo sẽ xa Daddy chậm hơn "

Khánh Anh chăm chú nhìn Tiểu Bảo sau đó xích lại gần Tiểu Bảo hơn rồi vòng tay khoác tay lên vai Tiểu Bảo, ôm hờ lấy Tiểu Bảo. Tiểu Bảo cũng dựa đầu vào người hắn.

" Tiểu Bảo, tại sao con không gọi chú Hải Minh là Daddy, chú ấy rất tốt với con mà? " - Khánh Anh nhìn ra biển nói.

" Mẹ Vy Vy nói chú Hải Minh không phải là Daddy. Mẹ vẫn luôn dạy Tiểu Bảo phải tự lập, không được nhờ vả người khác, bởi vì chú ấy không phải là Daddy. Mặc dù Chú ấy rất tốt với Tiểu Bảo nhưng Tiểu Bảo muốn sống với Daddy cho nên Tiểu Bảo chỉ xem chú ấy là Người anh em tốt mà thôi " - Tiểu Bảo vùi đầu vào lòng hắn dụi mắt.

Hắn vỗ vỗ vào vai Tiểu Bảo. Hướng mắt ra biển cả, những con sóng lại ào ạt xô vào bờ. Hắn nhớ lại trước đây đã có lần cùng nó ở ngoài biển vui vẻ cười nói. Rồi lại nhớ tới cái đêm trước ngày nó đi, trong màn mưa ấy nó đã ở trong vòng tay Hải Minh sau đó, sáng ngày mai hai người đã cùng bay sang Pháp, vậy tại sao An Vy và Hải Minh vẫn chưa thành đôi? Tại sao Tiểu Bảo lại không phải là con trai của An Vy và Hải Minh? Chẳng lẽ, hắn đã hiểu lầm nó hay sao?

" Daddy " - Tiểu Bảo đột nhiên lên tiếng ngước đầu lên nhìn hắn.

" Ừm? " - Khánh Anh giật mình cúi đầu xuống nhìn cậu

" Có phải vì Người anh em nên Daddy mới không nhận lại Tiểu Bảo không? Daddy không về sống cùng Tiểu Bảo và mẹ Vy Vy không? " - Tiểu Bảo nói, ánh mắt tò mò nhìn Tiểu Bảo.

" Tiểu Bảo cho rằng chú thực sự là Daddy của Tiểu Bảo sao? " - Khánh Anh hỏi ngược lại cậu bé.

Tiểu Bảo gật gật đầu rồi cầm lấy tay còn lại của hắn đặt lên tim cậu bé:

" Mỗi lúc ở gần Daddy, Tiểu Bảo cảm nhận được. Daddy là Daddy của Tiểu Bảo mà "

Khánh Anh bật cười, điều phi lý ấy có thể xảy ra sao? Trong suốt chín năm qua An Vy không trở về cho dù chỉ một lần thì làm sao có thể Tiểu Bảo là con của hắn được. Khánh Anh xoa xoa tay Tiểu Bảo rồi nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm đầy sao. Tiểu Bảo ghé đầu vào ngực hắn. Khánh Anh ôm lấy Tiểu Bảo vuốt ve nói:

" Daddy thực sự không hiểu tại sao mẹ con lại bỏ đi, lựa chọn rời xa Daddy. Đã có lúc Daddy muốn chạy đi tìm mẹ con để hỏi lí do, nhưng cuối cùng Daddy vẫn không thể chiến thắng nỗi sợ của mình. Daddy sợ khi tìm thấy mẹ con thì cô ấy đã hạnh phúc bên người khác. Daddy thà không tìm thấy cô ấy cũng không muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc bên người khác. Tiểu Bảo, con nói Daddy có sai hay là không? " - Khánh Anh trút hết bầu tâm sự trong lòng hắn đã giấu kín trong suốt chín năm qua. Cơn gió thổi ngoài biển vào cũng như cơn gió lòng trong hắn. Mát mẻ và sảng khoái. Hắn muốn trút hết những gì đã chôn chặt trong trái tim hắn! Điều mà hắn nghĩ sẽ mãi mãi nằm sâu trong trái tim hắn!

Mãi vẫn không nghe thấy tiếng Tiểu Bảo, Khánh Anh cúi đầu xuống nhìn thì Tiểu Bảo đã ngủ thiếp đi trong lòng hắn. Hắn bật cười. Đúng là con nít.

" Tiểu Bảo, không phải con nói đêm nay sẽ không ngủ để nói chuyện với Daddy sao? " - Khánh Anh khẽ cúi đầu dựa vào đầu cậu bé thều thào.

Trời đã đêm. Gió cũng có chút se lạnh. Khánh Anh đứng yên một lúc cho Tiểu Bảo dựa vào người ngủ rồi bế cậu bé vào ghế sau cho cậu bé ngủ rồi hắn quay lại ghế lái, từ từ cho xe lăn bánh trở về.

Ở một nơi khác, có một người nào đó cầm trên tay điện thoại đi đi lại lại, đứng ngồi không yên sau đó lại gọi liên tục vào số ai đó nhưng vẫn luôn thuê bao!