Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 51: Nhớ!




Một chiếc Toyota đỗ trước cửa một căn biệt thự sang trọng, chiếc cửa cao lớn bắt đầu kéo ra hai bên. Chiếc ô tô lăn bánh vào trong, một cô gái nhỉ nhắn mặc một chiếc đầm trắng bước xuống từ ghế lại phụ chạy vụt vào bên trong. 

Leo đang ngồi trên ghế sofa nhâm nhi tách trà và suy nghĩ về câu nói của nó. Tiếng người làm vang lên " Tiểu thư " rồi cúi đầu xuống kéo anh quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy nó anh đã vội đặt tách trà xuống đứng dậy nhìn về phía cầu thang gọi:

" Rain "

Nó một tay nhấc váy lên, một tay che ngang miệng khóc nức nở chạy lên phòng. Leo chỉ biết nhìn theo cho tới lúc thấy Kevin đi từ ngoài vào, đặt đôi dày cao gót của nó lên kệ, Leo mới ngồi lại đợi Kevin đi tới, liền nói:

" Có chuyện gì vậy? Không phải hôm nay cậu gặp mặt gia đình Ngọc Ngân sau đó cầu hôn với cô ấy à? Con bé?! " - Leo vừa nói vừa chỉ về phía cầu thang nhìn Kevin thắc mắc. 

Kevin ngồi xuống đối diện Leo, dựa lưng vào thành ghế anh từ từ kể lại... 

~~~~~~~~~~~ hồi tưởng ~~~~~~~~~~~

Bữa tiệc kết thúc, quan khách đã ra về hết cả. Kevin đã thuê một căn phòng vip để gặp mặt gia đình Ngọc Ngân tại khách sạn đó. Trước sự có mặt của người lớn, Kevin đã bất ngờ quỳ xuống cầu hôn Ngọc Ngân. Anh không chọn lựa cầu hôn cô ở một nơi lãng mạn chỉ có hai người mà anh muốn cầu hôn cô trước sự có mặt của những người lớn, để thể hiện thành ý đến cô và sự nghiêm túc anh thực lòng muốn mang lại hạnh phúc cho cô!

" Lấy anh nhé " - Kevin quỳ một chân xuống rồi đưa chiếc nhẫn ra trước mặt Ngọc Ngân. Mọi người đều vỗ tay vui mừng nhìn họ. Ngọc Ngân bật khóc hạnh phúc gật đầu.

Mọi người lại tiếp tục vui vẻ cười nói cho tới khi Khánh Anh đứng dậy nhìn mọi người rồi nói:

" Con muốn hủy hôn " 

Câu nói ngắn gọn vừa phát ra đã làm cho mọi người sững lại. An Vy bây giờ mới quay đầu sang đối mặt nhìn hắn. Trong khóe mắt đã có gì đó ươn ướt. Nó vội gục đầu xuống, không để ai nhìn thấy. 

" Con đang nói gì vậy? " - Mẹ hắn quay sang nhìn hắn khó hiểu 

" Con và Vy đã thỏa thuận sau ba năm sẽ chấm dứt mối quan hệ này. Bây giờ con muốn kết thúc sớm hơn, trả tự do lại cho cô ấy " - Ken quay lại nhìn mẹ nói 

" Thỏa thuận? Hai đứa? " - Ba Ngọc Ngân nhíu mày nhìn hắn rồi nhìn xuống An Vy 

Nó chớp chớp đôi mắt rồi lấy lại vẻ bình tĩnh đẩy ghế ra đứng dậy:

" Con xin lỗi " - nó cúi người xuống rồi ngước lên nhìn mọi người.

Ai nấy đều thất vọng nhìn nhau rồi không nói gì thêm nữa. Khánh Anh và An Vy cũng chỉ vì hôn ước từ thời ông nội để lại. Dù họ có quý đứa cháu dâu này thì cũng không thể ép buộc tình cảm của hai đứa. Không gian yên tĩnh lại bao trùm lấy căn phòng

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi nghe lại toàn bộ câu chuyện, Leo hơi nhíu mày lại. Hình ảnh một chàng trai đã ôm chặt lấy cô gái để che chắn và bảo vệ cô trong " cơn mưa golf " làm anh lại thở dài. 

" Lúc ra về vẫn còn tươi tỉnh chào tạm biệt mọi người. Vừa bước lên xe đã như vậy. Đứa em gái ngốc nghếch này " - Kevin lắc đầu thở dài rồi đi lên phòng thay đồ.

Leo bước nhanh lên phòng nó, tiếng nó khóc vẫn còn vang vọng. Hình như nó không còn kìm nén được nữa nên đã bật khóc thành tiếng. Ngồi trên ghế gục đầu xuống bàn học,nó cứ khóc, trong lòng nó đang nặng trĩu. Nó đã không biết từ bao giờ lại yêu hắn nhiều như vậy! Khóc mệt rồi lại ngủ thiếp đi. Leo bước vào nhìn ngắm khuôn mặt đầy nước mắt của nó, anh nhẹ nhàng bế nó lên giường đắp chăn cẩn thận rồi khẽ vuốt nhẹ tóc nó thì thầm:

" Anh mong em có được hạnh phúc của riêng mình, cô gái nhỏ "

Kevin đứng ngoài cửa nhìn vào rồi bước đi. Anh hiểu Leo hơn ai hết. Leo chưa bao giờ thực sự nghiêm túc với một cô gái nào, nhưng theo anh nghĩ Leo và đứa em gái nhỏ của mình không hợp nhau! Cả em gái anh và Leo đều phải tự mình tìm ra tình yêu thực sự của bản thân mình thôi.

--------------------

Quay về với Khánh Anh, từ lúc trở về hắn đã đóng chặt mình trong phòng. Đứng trước cửa sổ hắn nhìn ra bầu trời đen xám xịt và nhớ về nó! Đột nhiên một tia chớp rẹt một đường dài trên bầu trời sau đó là tiếng sấm chớp đùng đùng. Hắn ngước nhìn lên bầu trời, sau một hồi sấm chớp thì trời cũng đã đổ mưa. Hắn đưa tay ra hứng những hạt mưa trong lòng lại càng nhớ đến nó. Một giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má hắn. Hắn tự nhủ nhất định về sau sẽ không hối hận vì ngày hôm nay đã để nó rời xa cuộc đời hắn!

Cả đêm trời mưa không ngớt và kéo dài đến ngày hôm sau. Nó mở mắt ra nhìn thấy trời đang mưa thì nhẹ lòng hẳn. Nó ngồi hẳn dậy đặt chân xuống sàn nhà nhìn ra cửa sổ lấm tấm từng giọt nước chảy xuống. Nó hít vào thật sâu rồi thở nhẹ ra. Phải! Thất tình thì đã sao? Nó vẫn phải sống tiếp thôi. Nó đi vào làm vệ cá nhân rồi mặc bộ đồng phục rồi mang cặp sách đi xuống. Kevin và Leo đã chỉnh tề ngồi đợi nó ở bàn ăn. Một người làm đi tới cầm hộ cặp cho nó, nó ngồi vào bàn ăn vui vẻ chào hai người. Kevin và Leo chỉ nhìn nhau rồi lại tiếp tục ăn, gắp thức ăn cho nó. Nụ cười của nó đã không còn hồn nhiên như xưa nữa. 

-----------------------------

" Cái gì? Hủy hôn? " - Thái Điệp hét lên trong canteen. Ngọc Ngân vội bịt miệng Thái Điệp lại.

" Nói nhỏ thôi " - Ngọc Ngân vừa nói vừa nhìn xung quanh 

" Sao lại hủy hôn ạ? " - Thái Điệp bây giờ mới nhỏ tiếng hỏi lại

" Đây là lí do chị gọi hai đứa tới trường sớm đây. Hai đứa không biết chuyện gì xảy ra giữa Ken và Rain sao? " - Ngọc Ngân hỏi lại 

" Ken đột nhiên thay đổi rất nhiều. Trầm tính, ít nói, lạnh lùng hơn xưa. Dạo gần đây cả em và Candy, nó cũng giữ một khoảng cách nhất định " - Bảo Nam trầm ngâm nói 

" Có phải... Cuối tuần này là 49 ngày của ông nên nó mới như vậy? " - Thái Điệp thở dài một cái rồi nói.

Ngọc Ngân cũng không nói thêm gì nữa, cô lại nhớ đến thời điểm lúc ông mới mất Ken đã suy sụp như thế nào.

Ở một bàn khác ở trong canteen có ba nụ cười nguy hiểm đang mưu tính chuyện gì đó. Vừa nghe xong câu chuyện Dĩ Mai hất hàm về phía Hải My nở một nụ cười nhếch môi. 

Hải Băng vội lên tiếng:

" Thời cơ đến rồi "

Ở một nơi khác trong trường, chiếc Toyota đậu trước dãy học khối 10 kéo sự chú ý của tất cả những học sinh có mặt ở đó. Kevin bước từ ghế lái đi ra, đưa ô đến đón nó ở ghế sau và che cho nó vào hành lang. Sự xuất hiện của Kevin làm cho mọi người xôn xao hẳn lên. Kevin mặc kệ mọi ánh mắt đang nhìn mình, vừa dẫn nó vào đến hành lang đã kéo dù lại sờ nhẹ lên vết thương trên trán nó dặn dò cẩn thận. Nó ngán ngẩm ỉu xìu đứng yên nghe anh trai mình giảng giải thì từ phía chiếc xe, cửa kính ghế lái phụ đang từ từ kéo xuống, Leo ló đầu ra nhìn nó nói lớn:

" Em gái của anh, cố lên "

Cả Kevin và nó đều ngạc nhiên quay lại nhìn. Kevin mặc dù bất ngờ nhưng anh che dấu cảm xúc rất tốt. Còn An Vy mắt chữ O miệng chứA nhìn Leo. Leo vừa gọi nó là em gái sao? Nó nhanh chóng tươi cười vẫy vẫy tay Leo rồi quay sang vẫy vẫy tay chào kevin:

" Em đi học đây, tạm biệt hai "

" Ơ con bé này, hai chưa dặn dò xong mà "

" Em biết rồi mà " - An Vy nhìn thấy sự chú ý của mọi người thì chạy vội đi. Vừa chạy vừa quay lại nói với theo.

" Chậm thôi. Ngã đấy " - Kevin cũng nói lớn cho nó nghe. Nó đưa tay lên vẫy vẫy, còn hai chân thì vẫn chạy đều. Kavin lắc đầu cười chào thua nó rồi bật ô ra đi về phía ô tô.

* Bộp *

Nó chạy vào lớp mà không chú ý xung quanh mà lao đầu vào. Trán nó bắt đầu rỉ máu. Vừa rồi trán nó đã động vào đầu của người nào đấy. Nó ngã nhào xuống ôm lấy trán đau điếng. Khéo mắt đã ươn ướt. Chưa kịp định thần lại, đã có tiếng hét vang lên:

" Aaaa "

Trước mắt nó Hải My cũng đang ngồi sộp giữa sàn ôm lấy chân, nó ngơ ngác quên cả đau. Mọi người đều đã bước tới đứng xung quanh nhìn bọn nó. Hắn cũng đứng đó nhìn xuống nó rồi lại nhìn qua Hải My, chỉ đợi có thế Hải My vội lên tiếng:

" Em đau quá. An Vy đột nhiên chạy vào đẩy em ngã, chân em đau quá " - Hải My vừa nói vừa khóc bù lu nhìn nó

Nó tròn mắt nhìn Hải My. Đúng, nó đã không nhìn đường mà đụng trúng cô ta nhưng nó không hề đẩy cô ta ngã. Nó muốn biện minh cho mình nhưng không biết phải nói thế nào. Nó ngước đầu lên nhìn hắn, trên trán nó máu đã rỉ ra thấm ướt hết cả miếng gạc tiệt trùng. Đôi mắt ươn ướt nhìn hắn đầy hi vọng. Nó tin hắn sẽ hiểu nó không làm như vậy. Nhưng! Hắn đưa ánh mắt lướt qua nó rồi đi tới cúi người bế Hải My lên bước qua nó vô tình. Trong khóe mắt nó đã hình thành một tầng nước, nó quay đầu sang nhìn từng bước chân vững chãi của hắn rồi nở một nụ cười chua chát. Trong lòng hắn nó thực sự không có một vị trí nào sao?

" Cậu không sao chứ? " - Từ phía sau lưng nó, Hải Minh đã chạy gấp tới quỳ xuống nhìn nó lo lắng.

Nó quay sang nhìn cậu, nước mắt nó đã rơi từ lúc nào. Hải Minh nhìn lên trán nó rồi vội lau nước mắt cho nó sau đó bế sốc nó lên chạy đi.

" Đừng, tôi không muốn đến phòng y tế " - An Vy hiểu cậu sắp đưa nó đi đâu nên vội vàng lên tiếng 

" Không được. Vết thương trên trán cậu đang chảy máu rất nhiều " - Hải Minh vừa nói vừa chạy đi

" Vậy cậu làm cho tôi đi. Tôi không muốn đến đó " - An Vy cố chấp nói 

Hải Minh biết không lay được nó nên chỉ gật nhẹ đầu rồi bế nó vòng vào phòng thí nghiệm ở gần đó. Rồi cẩn thận rửa vết thương cho nó. Mỗi lần nó nhăn trán cậu lại thổi thổi vào vết thương làm nó bật cười. Mỗi lần anh trai nó hay Leo rửa vết thương cho nó cũng làm vậy. Leo lo lắng nó sẽ lười xuống y tế thay băng nên đã cẩn thận bỏ vào cặp nó đầy đủ thuốc và băng y tế. 

" Cậu cười cái gì? Có đau không? " - Hải Minh vẫn chăm chú rửa vết thương cho nó vừa nói - " Mà sao tự nhiên vết thương lại chảy máu nhiều thế này? "

Nó không thể nào lại nói là em gái cậu làm nó ra nông nỗi này. Mà lỗi cũng là do nó mà, nó cười nhẹ rồi lắc đầu - " Không có gì, tôi xơ ý nên động tới vết thương "

Hải Minh băng lại cho nó rồi dẫn nó vào lớp. Hắn và Hải My cũng đã quay về lớp, Thái Điệp vẫy vẫy nó rồi kéo nó vào hỏi thăm vì lên lớp đã nghe mọi người kể lại. Còn hắn thì chẳng có chút cảm xúc nào, cũng chẳng có vẻ nào là quan tâm hay muốn hỏi thăm nó. Kết thúc rồi! Nó không nên tự mình dối lòng nữa!

--------------------------------

Bốn ngày sau....

Nó không còn để tâm đến hắn nữa. Giữa nó và Thái Điệp, Bảo Nam cũng có một khoảng cách. Vì nếu đi chung với hai người sẽ chạm mặt hắn. Vì vậy nó đã cố tình tránh né bọn họ mà chỉ đi cùng Hải Minh. Nó cũng đã chấp nhận cho cậu một cơ hội và cho chính bản thân một cơ hội.

Nó nằm ườn dài trên ghế sofa, màn hình tivi lớn đang chiếu những hình ảnh hoạt hình vui mắt mà nó vẫn thường xem. Nhưng nó chẳng thấy vui vẻ nữa. Kevin và Leo đang dán mắt vào màn hình máy tính cũng rời mắt mà nhìn nó. Đứa em gái này thật quá ngốc nghếch, quá cố chấp rồi.

" Hai đói bụng quá, gà rán không? " - Đột nhiên Kevin lên tiếng nhìn nó

" Trời mưa thế này mà ăn gà rán thì còn gì bằng. Để tớ gọi đặt " - Leo cũng nói rồi rút chiếc iPhone ra

" Em không ăn đâu " - An Vy gục mặt vào gối nằm chẳng quan tâm đến xung quanh. Mặc dù nó luôn tỏ ra vui vẻ nhưng nó chẳng vui chút nào. Hình bóng của hắn không thể dứt ra khỏi đầu nó. Ở bên Hải Minh nó lại càng hiểu rõ tình cảm mà nó dành cho hắn. Hải Minh dù đối tốt với nó thế nào thì cậu là cậu, cậu cũng không thể là hắn!

Nó nằm một lúc rồi chạy lên phòng lấy cuốn sổ nhỏ ra chống cằm nhìn. Những cánh hoa hồng đã được ép rất cẩn thận, nó cứ nhìn ngắm chúng như vậy rồi lại nhìn ra bầu trời, mưa vẫn rơi không ngừng. Nhưng sao hôm nay... Nó chẳng còn vui khi thấy mưa nữa! 

Leo hé cửa nhìn vào, nó vẫn cứ thần người nhìn ra cửa sổ. Leo kéo cửa lại rồi đi ra ban công rút máy gọi cho ai đó!

" Nói " - Đầu dây bên kia phát ra một giọng nói đáng sợ cùng tiếng mưa lách cách nghe rất khó chịu 

" Tôi Leo đây " - Leo lên tiếng trả lời 

" Có chuyện gì? " - Đầu dây bên kia 

" Trong tình yêu không phải sự hi sinh nào cũng sẽ mang lại điều tốt đẹp cho đối phương. Nhìn nhận sai vấn đề chính là tự tay giết đi tình yêu của mình. Tôi đã hi vọng cậu hiểu ra, nhưng cậu đang làm gì vậy? " - Leo chầm chậm nói trong máy 

" Trong chuyện này chỉ có một điều rõ ràng, sự lựa chọn của cô ấy chính là hạnh phúc mà cô ấy cần. Còn tôi chỉ cần cô ấy hạnh phúc. Hi vọng anh sẽ không nói lung tung gì với cô ấy. "

Tụt tụt tụt...

Đầu dây bên kia đã tắt máy. Leo không đưa máy xuống vội, miệng mấp máy vài chữ:

" Thật sự phải để tôi ra tay? "

Leo cất máy đi và quay trở vào phòng nó. Nó đã ngủ gục trên cuốn sổ đặt trên bàn. Anh lại bế nó lên giường đắp chăn cẩn thận cho nó.

Ngồi ở mép giường nhìn nó ngủ một lúc rồi lại nhìn lên trên bàn, anh cười nhẹ mội cái rồi nhìn nó:

" Anh sẽ không để hạnh phúc của em gái anh mất vào tay người khác đâu "

Nói xong anh đi ra, đóng cửa cận thận lại cho nó rồi quay về phòng.

Bên ngoài vẫn mưa tầm tã. Bóng dáng một người con trai đứng giữa một khu vườn rộng lớn lại càng thêm cô độc. Hắn ngồi xuống dựa người vào thân cột đèn, bàn tay đưa lên sờ nhẹ lá của cây hoa gần đó. Mưa cứ trút xuống người hắn, những cánh hoa, chiếc lá cũng rung rinh theo trong cơn mưa tầm tã.

Hắn ngắt một bông hoa hồng xanh rồi nhìn ngắm nó độc thoại trong màn đêm mưa gió:

" Ông ơi, con không thể thực hiện tâm nguyện của ông được. Con không thể ích kỷ giữ cô ấy bên cạnh. Ông hãy phù hộ cho cô ấy nhé. Ngày mai ông sẽ rời khỏi đây phải không? Con sẽ rất nhớ ông " 

Dứt lời, hắn nắm chặt cành hoa hồng trong tay, gai nhọn đâm vào lòng bàn tay hắn đến chảy máu. Hắn cúi đầu xuống, đôi vai run lên. Là mưa hay là nước mắt?

Màn đêm bao trùm lấy vạn vật. Trời mỗi lúc một mưa to hơn. Hắn ngồi đó, bên cạnh vườn hoa hồng xanh xinh đẹp ngát thơm, dưới làn mưa lạnh lẽo. Từng cánh hoa rung rinh đột nhiên lại sinh động hơn trong màn đêm. Ánh đèn mờ ảo phát ra ánh sáng huyễn hoặc. Một làn gió thổi qua vai hắn như một người nào đó đang vỗ lên vai đứa cháu thân yêu. Làn gió cứ vi vu như một lời tâm tình của một người ông gửi đến người cháu. Giữa bầu trời mưa lại xuất hiện một vì sao sáng lấp lánh. Bóng dáng của hắn trở nên nhỏ bé cô độc nhưng hắn lại không có cảm giác cô đơn, lạnh lẽo!