Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 50: Không còn ràng buộc nhau




Chiếc xe Toyota đỗ trước cổng biệt thự sang trọng, chiếc cổng kéo ra hai bên, một cô gái trên người mặc một bộ đầm đuôi cá màu trắng lộng lẫy bước xuống chạy nhanh vào cổng, người làm chỉ kịp cúi đầu xuống chào thì cô gái đã bịt miệng chạy vụt đi.

" Rain... " - Leo đang ngồi trên ghế sofa trước sảnh thấy nó vừa khóc vừa chạy vào thì liền đứng dậy gọi một tiếng nhưng nó đã chạy vụt lên cầu thang.

Leo nhìn theo mãi cho đến lúc Kevin cầm đôi dày của nó đi vào để trên kệ đựng dày dép rồi đi tới ngồi xuống ghế sofa đối diện với Leo.

Leo vội ngồi xuống nhìn Kevin đầy khó hiểu, chẳng phải sau bữa tiệc Kevin đã đặt một phòng vip để gặp mặt gia đình Ngọc Ngân hay sao? Nhìn thấy Kevin cứ ngồi trầm tư như thế, Leo nóng vội lên tiếng:

" Làm sao? Sao Rain lại khóc? Không phải chỉ là gặp mặt gia đình thôi sao? Cậu tỏ tình với Linda thất bại hả? Ơ mà thế thì liên quan gì mà Rain khóc dữ vậy? "

" Không. Linda đồng ý rồi " - Kevin vắt chéo chân tựa lưng vào thành ghế nói rồi khẽ đưa mắt về phía cầu thang nhìn lên - " Sau khi Linda đồng ý, Ken nói muốn hủy hôn. Cậu ta muốn trả tự do cho Rain. Ngay từ lúc bắt đầu hai đứa đã thỏa thuận sau ba năm sẽ chấm dứt. Ken muốn chấm dứt sớm hơn. Chuyện là vậy "

" Con bé đồng ý? Cậu kể cụ thể xem nào? " - Leo nóng ruột nói

~~~~~~ Hồi ức ~~~~~~

Bữa tiệc kết thúc, quan khách đã ra về hết, Kevin dẫn mọi người vào một phòng vip của khách sạn. Anh còn cho người đón bà nội hắn tới để chứng kiến anh tỏ tình với Linda. Anh muốn sự chứng kiến của mọi người sẽ là thành ý anh muốn gửi đến Linda rằng anh thật lòng muốn mang lại hạnh phúc cho cô ấy, gia đình cô sẽ minh chứng điều ấy.

Kevin quỳ xuống đưa chiếc nhẫn kim cương lên trước mặt Linda:

" Làm vợ anh nhé? "

Ngọc Ngân xúc động bật khóc, mọi người ai cũng đều vui mừng về mối hôn nhân này. Lát sau cô gật đầu đồng ý, Kevin đeo chiếc nhẫn vào tay cô rồi ôm chầm lấy cô trước sự chứng kiến của mọi người. 

Sau đó mọi người ăn uống vui vẻ cho đến lúc Khánh Anh đứng dậy nhìn mọi người rồi nói:

" Con muốn hủy hôn "

" Con đang nói gì vậy? " - Mẹ hắn nhíu mày nhìn hắn 

" Kìa Ken? " - Ngọc Ngân cũng khó hiểu nhìn sang hắn. Cô hiểu rõ tình cảm hắn dành cho nó.

An Vy biết là hắn không quan tâm đến nó, cũng biết hắn chẳng có tình cảm gì với nó, nhưng cũng không cần phải muốn nhanh chóng rời xa khỏi nó như vậy chứ? Trong lồng ngực nó lại nhói đau. Cái cảm giác này, thực sự khó chịu!

" Có chuyện gì vậy Ken? " - ba Ngọc Ngân cũng bắt đầu lên tiếng. Mọi người đều quý mến An Vy nên ai cũng cảm thấy khó hiểu và có chút không bằng lòng nhìn hắn.

Hắn nhìn mọi người rồi lại tiếp lời:

" Ngay từ lúc bắt đầu bọn con đã thỏa thuận sau ba năm sẽ chấm dứt mối quan hệ này. Bây giờ con cảm thấy đã nên kết thúc. Trả tự do cho Vy. Con xin lỗi mọi người "

Lời Khánh Anh vừa dứt, Bà nội, ba mẹ hắn và ba mẹ Ngọc Ngân đều bàng hoàng nhìn nhau rồi lại nhìn sang hắn. Ngọc Ngân và Kevin vẫn đứng một bên nhìn sắc mặt hai người. 

Nó cũng không muốn hắn khó xử nên đứng dậy, nhìn mọi người rồi nói:

" Con cảm ơn mọi người đã yêu mến, chăm sóc con, xem con như người một nhà. Con rất quý trọng tình cảm này. Nhưng những lời Ken nói đều là sự thật. Con xin lỗi đã giấu giếm mọi người "

An Vy nói xong cúi người xuống. Mọi người ai nấy đều im lặng, không ai nói với ai câu nào, cũng không buồn nhìn thức ăn nữa. Chỉ có Khánh An là vẫn vô tư ngồi chơi búp bê. Khánh Anh trong lòng lại luôn nghĩ cuối cùng nó cũng có thể đến được với Hải Minh rồi, hắn sẽ không hối hận vì hôm nay? 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi nghe Kevin kể lại, Leo hơi nhíu mày. Hình ảnh một chàng trai cao lớn đã ôm chặt lấy một cô gái để che chắn, bảo vệ cô gái ấy lại xuất hiện trong đầu Leo.

" Trước lúc ra về vẫn còn vui vẻ tạm biệt Camella. Vừa bước lên xe đã như vậy " - Kevin vừa nói vừa lắc đầu - " Đứa em gái này thật ngốc nghếch "

Nói xong Kevin đứng dậy đi về phòng thay đồ. Leo nghiêng đầu xuống, ngón trỏ gãi gãi một bên trán nghĩ ngợi.

Quay lại với An Vy. Nó vừa chạy vào phòng đóng sầm cửa lại liền chạy đến bàn học gục đầu lên bàn khóc lớn hơn. Nó không hiểu tại sao nó không thể kìm được nước mắt. Nó đã yêu hắn thật rồi sao? Hình như là đã yêu hắn rất nhiều! Trái tim nó đã trao cho hắn từ lúc nào nó cũng không biết nhưng dù sao thì mối quan hệ giữa nó và hắn cũng đã thực sự đau lòng quá rồi! Nó khóc, khóc bật ra thành tiếng. Nó không muốn kìm nén nữa, trái tim nó thực sự rất đau! Rất đau!

Bên ngoài cửa người làm đã đứng tụm lại trước cửa xôn xao:

" Tiểu thư làm sao vậy nhỉ? "

" Tiểu thư vừa đi dự tiệc với thiếu gia về mà? "

" Hừm " - Leo đột nhiên xuất hiện làm bọn họ giật mình lui xuống.

Anh đứng quay lưng dựa vào cửa im lặng để nó khóc như thế. Bên kia hành lang Kevin nhìn thấy Leo nên quay ngược vào trong, vốn đến xem em gái như thế nào nhưng đã có người thay anh lo lắng rồi. 

Một lúc lâu sau, không còn nghe tiếng khóc nữa, Leo đẩy nhẹ cửa nó bước vào, nó đã ngủ thiếp đi trên bàn. Nhìn ngắm nó một lúc, Leo bế nó lên giường, cẩn thận đắp chăn rồi thay băng trên đầu nó. Xong xuôi, anh khẽ vuốt tóc nó rồi thì thầm:

" Anh rất muốn em được hạnh phúc, cô gái nhỏ "

Bên ngoài bầu trời đã sáng lên từng tia chớp, sấm cũng bắt đầu nổi lên, hình như trời sắp mưa!

-------------------------------

Sau khi trở về hắn cũng đóng mình trong phòng, đứng trước cửa sổ, hắn nhìn xa xăm vào màn đêm tĩnh mịch. Hôm nay chính thức giữa nó và hắn không còn ràng buộc gì nữa. Nó có thể tự do đến với người nó yêu. Trên bầu trời tia chớp rẹt ngang một đường dài xé toạc bầu trời, sau đó là tiếng sấm nổi lên đùng đùng. Hai ba đợt như vậy, cuối cùng trời cũng đã mưa. Những giọt mưa rơi xuống mặt đất. Khánh Anh đưa tay ra hứng những giọt mưa ấy. Khuôn mặt không biểu cảm, chỉ có nỗi nhớ là đang dày vò tâm can hắn!