Hoắc Tiểu Trì ngập ngừng: "Em đi tìm đồ ăn."
Nói rồi cũng lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Trường Sinh không hề phát giác, phỉ nhổ dạ dày không đáy của Hoắc Tiểu Trì. Tay cầm bài của Tiết Diễm dừng một chút, muốn đi theo tìm người. Trịnh Quân đối diện dùng khẩu hình miệng, "Tin anh ta."
Ván bài tiếp tục.
Toilet cũng không xa, nhưng bởi cách bố trí mà bị che khuất một chút.
Thẩm Phóng không quen thuộc với đường đi trong mê cung này cho lắm, hỏi ba bốn nhân viên công tác ven đường mới thành công tìm được đến đích.
Cho nên khi Lục Dục Thành cảm thấy Thẩm Phóng đã giải quyết xong mới cố ý tránh nhân viên đi vào, Thẩm Phóng vừa mới cởi xong khóa quần.
Thẩm Phóng đưa lưng về phía cửa nhưng vẫn biết có người tiến vào, phỏng chừng là người quen, trước hết hết sức nhiệt tình chào hỏi, "Anh cũng tới à."
Lục Dục Thành: "..." Không muốn để ý tới anh ta.
Thẩm Phóng không nghe thấy trả lời, vừa quay đầu liền thấy, thì ra là anh ta.
Vì thế anh cười cười, trực tiếp hỏi, "Anh hẳn không phải tới WC đi vệ sinh nhỉ, tới tìm tôi có chuyện gì?"
Nhìn biểu hiện của Tiết Diễm hôm nay, Thẩm Phóng cũng rõ ràng một chút ý đồ tìm người kết hôn giả của hắn ta.
Người này phỏng chừng không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân cùng gia đình, cố tình lại có người theo đuổi, thế nên mới lấy mình ra làm tấm bia. Bằng không thì không có cách nào giải thích tại sao khi có hai người theo đuổi hắn ở đây thì Tiết Diễm đột nhiên tích cực show ân ái như thế.
Mà Lục Dục Thành này chỉ sợ cũng là đối tượng đầu tiên cần giải quyết.
Lục Dục Thành là người kĩ tính, không muốn nói chuyện với anh ta lúc này liền nói, "Anh đi vệ sinh xong rồi nói sau."
"Thì ra anh có thú vui nhìn người khác đi tiểu." Thẩm Phóng thản nhiên cởi quần, thế mà còn thuận miệng hỏi gã, "Bự không?"
Lục Dục Thành hết sức phẫn nộ, rất muốn cởi quần ra so với hắn. Dựa vào tôn nghiêm của con lai, gã nhất định khủng hơn cái tên khốn kia nhiều!
Nhưng mà cảm thấy làm như vậy rất mất mặt, thế là đành phải nhịn xuống.
Thẩm Phóng một bên giải quyết một bên huýt sáo, không chỉ là một giai điệu mà còn là nguyên một bài hát.
Kết quả Lục Dục Thành càng phẫn nộ.
Đang êm đẹp nghe tên chết tiệt kia huýt sáo lại muốn đi tiểu!
Thẩm Phóng giải quyết xong rửa tay sạch sẽ liền bị Lục Dục Thành chặn lại ở ngoài.
Lục Dục Thành nghiêm túc, "Rời khỏi Tiết Diễm đi, người như anh không hợp ở bên cạnh cậu ấy."
Nghe thấy một câu ác ý quen thuộc, Thẩm Phóng thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, "Tôi không hợp, không nhẽ anh hợp?"
Lục Dục Thành không nói thẳng, nhưng biểu tình cao ngạo trên mặt khẳng định rõ: "Tôi cùng cậu ấy lớn lên từ nhỏ, tôi hiểu cậu ấy hơn hết thảy. Anh so ra vĩnh viễn kém hơn."
Thẩm Phóng nở nụ cười, "Anh cùng anh ấy lớn lên, suốt thời gian đó anh ấy đều không có ý tứ đó với anh, chẳng lẽ tôi vừa rời khỏi thì anh ấy đột nhiên thích anh?"
"Này không cần anh quản." Lục Dục Thành lạnh lùng. Không thể không nói, những lời này của Thẩm Phóng vừa vặn chọc vào chỗ đau của gã.
"Diễm Diễm không thích loại người hung dữ như anh đâu. Anh ấy thích người hoạt bát đáng yêu như tôi nè." Thẩm Phóng hai tay ôm mặt, cười tươi như hoa, "Tôi còn biết bán manh nữa nè ~ hi hi hi."
Lục Dục Thành bị giọng điệu cợt nhả này chọc tức, tay nắm chặt khiến đốt tay kêu răng rắc.
Thẩm Phóng vẫn cười hì hì, "Như thế nào đây, muốn đánh nhau phải không?"
Đừng nhìn Lục Dục Thành nhìn qua cường tráng cao lớn hơn anh, Thẩm Phóng một chút cũng không sợ.
Ở phương diện vũ lực, tên điên Thẩm Phóng từ nhỏ đã không sợ bất kỳ thế lực nào.
Lục Dục Thành thấy tên kia nói đạo lý không thông bèn tung đại chiêu: "Chuyện đến phút này tôi cũng không ngại nói cho anh sự thật, trong lòng cậu ấy đã có người rồi. Các người cùng một chỗ chỉ sợ sẽ không hạnh phúc."
Thế mà hắn lại bại ở chỗ không rõ ràng quan hệ của hai người họ.
Nếu là hôn nhân bình thường, chỉ sợ đối phương nghe thế đã muốn nổi điên. Thế nhưng cố tình hai người lại là kết hôn giả.
Thẩm Phóng cực kỳ bình tĩnh: "Ồ, chỉ là trong lòng có người mà thôi, việc này tôi biết lâu rồi. Thế thì làm sao? Dù sao người đó cũng không phải anh."
Đại chiêu mất đi hiệu lực, Lục Dục Thành cáu tiết: "Nếu như anh thật lòng thích Tiết Diễm thì cũng phải lo cho cậu ấy. Hiện giờ không phải ai cũng dám lên tiếng, anh có biết việc kết hôn với anh khiến cậu ấy phải chịu những lời đàm tiếu như nào không? Anh xem lại gia đình mình đi, mẹ thì điên điên khùng khùng, anh trai thì nửa sống nửa chết..."
Thẩm Phóng vốn không muốn quan tâm gã nghĩ thế nào, dù sao thích một người cũng không phải việc gì sai. Bọn họ lại quen nhau lâu như vậy, nhất thời không thể chấp nhận cũng là điều có thể lý giải được.
Đối phương tìm đến anh, mắng anh, thậm chí muốn đánh nhau với anh, anh cũng đều không chấp.
Thế nhưng gã dám dùng giọng điệu khinh miệt nhắc tới mẹ và anh trai, thành công đập vỡ mặt nạ của Thẩm Phóng.
Biểu tình Thẩm Phóng thoắt cái biến đổi, bộ dạng cười cợt ngả ngớn hoàn toàn biến mất.
Anh bước từng bước lên trước, chống một tay lên tường cạnh Lục Dục Thành, lạnh lẽo gằn giọng, "Anh dám lặp lại lần nữa xem?"
Mọi người đều thấy Thẩm Phóng sôi nổi dễ gần bởi anh thường xuyên cười toe, mặt mày rạng rỡ.
Trên thực tế, diện mạo của anh em Thẩm gia lúc không cười có vài phần nghiêm túc.
Mà Thẩm Phóng dưới cơn thịnh nộ đem phần nghiêm túc này phát huy tới cực hạn, sắc bén đến đáng sợ. Gương mặt căng cứng lại, trong ánh mắt như ẩn chứa gió lốc sâu không thấy đáy, cả người tràn ngập hơi thở nguy hiểm, tùy lúc sẽ bùng nổ. Rõ ràng so với gã còn thấp hơn vài phân, người cũng gầy yếu hơn hẳn, thế mà trong nháy mắt Lục Dục Thành sinh ra cảm giác run sợ.
Lục Dục Thành theo bản năng lui về sau vài bước, bị ép đến sát tường, hoàn toàn mất đi quyền chủ động.
Hoắc Tiểu Trì đứng đằng xa không nghe rõ đoạn đối thoại, chỉ nhìn thấy cản tượng còn muốn hét lên: Mẹ ơi tình địch số 1 dồn tình địch số 2 đến vách tường kìa! Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì!
Cậu thấy hai người kia đang mải giằng co sẽ không chú ý tới mình, lén lút tới gần hơn một chút.
Thẩm Phóng nhấc tay nắm cằm Lục Dục Thành, thanh âm lạnh lẽo:
"Thích một người mà không thèm nghĩ cách bắt lấy tâm người đó, ngược lại chỉ biết tìm người vô tội gây chuyện, thật sự là chuyện ngu xuẩn nhất trên thế giới này.
"Thân phận cùng địa vị của Tiết Diễm, cho dù không có tôi thì cũng sẽ có không ít những kẻ khác. Anh cho rằng sẽ tới lượt anh sao?"
"Đối thủ ngay trước măt không biết nói lời hay ý đẹp mà chỉ biết sỉ nhục người nhà đang sinh bệnh của người ta, tự bản thân anh đã nhận định mình thua cuộc rồi."
"Ngu xuẩn."
Thẩm Phóng vốn là người rất hay cười, bộ dáng gằn giọng này dường như chưa ai từng thấy.
Hoắc Tiểu Trì sợ đến ngây người, đột nhiên nhận ra xét theo quan hệ tình địch, Thẩm Phóng đối xử với cậu cũng có thể xem là thủ hạ lưu tình. Cùng lắm cũng chỉ có trêu chọc cậu, không chỉ không hù dọa cậu mà ngược lại còn mời cậu ăn cơm.
Lục Dục Thành dựa vào tường, miễn cưỡng duy trì gương mặt có biến không đổi, trong lòng lại thầm nghĩ rằng mình tính sai.
Gã ôm tâm tư với Tiết Diễm đã lâu, hiển nhiên sẽ không có khả năng không có chuẩn bị.
Gã vốn đã sớm điều tra hết thảy về người trong lòng Tiết Diễm: Tính cách, sở thích, cuộc sống..., cũng bí mật theo hướng hắn đi, chẳng sợ ra nước ngoài vài năm, cũng đều thủy chung duy trì ngầm theo đuổi.
Nửa năm trước Tiết Diễm đột nhiên về nước, Lục Dục Thành nhận ra đã đến lúc hắn định ra tay bèn nhanh chóng tăng tốc kết thúc bài vở theo về nước.
Ai có thể nghĩ được rằng Tiết Diễm không chỉ kết hôn, mà đối tượng kết hôn với cậu ấy lại không phải Thẩm Tiềm gã điều tra nhiều năm mà lại là em trai của Thẩm Tiềm?
Cái tên điên Thẩm Phóng kia... Cùng anh trai bề ngoài nhã nhặn bên trong tâm cơ của mình hoàn toàn không cùng một đường, cũng không thể sử dụng hệ thống đo lường bình thường được.
Tất cả phương án của Lục Dục Thành vốn nhằm vào Thẩm Tiềm đều cho đi hết, biện pháp vội vàng nghĩ ra lại không có hiệu quả nên mới bị tên điên này nắm cơ hội, hung hăng đáp trả gã.
Nhưng gã cũng không ngốc, chiêu thứ nhất không được thì lập tức đổi kế hoạch.
"Rất xin lỗi." Lục Dục Thành hạ mắt, tạm thời chọn phương án tránh công kích, "Tôi không có ý xúc phạm thân nhân của anh."
"... Tôi tạm thời chấp nhận lời này." Lực tay Thẩm Phóng lại tăng thêm vài phần, "Nếu còn tái phạm để tôi nghe được những lời như thế nữa..."
Hoắc Tiểu Trì trốn trong góc phòng, nắm chặt di động trong tay, một mặt giật mình, một mặt kinh hồn bạt vía, nghĩ chẳng may xảy ra ẩu đả lập tức gọi điện thoại cho Diễm ca ca.
Thật may là cuối cùng cũng không có gây gổ gì nữa.
Sau khi Lục Dục Thành được nới lỏng, gã lập tức vội vàng rời khỏi.
Thẩm Phóng bước từng bước ra ngoài, vừa lúc gặp được Hoắc Tiểu Trì chuẩn bị đánh bài chuồn.
Hoắc Tiểu Trì lén lút rình coi vừa vặn bị tóm, ngập ngừng, "Bộ dáng vừa nãy của anh... rất..."
Thẩm Phóng nhìn thấy cậu, ngẩn người, lập tức thu lại chút tức giận còn sót, trên mặt nở một nụ cười sáng lạn, còn vươn hai tay dùng ngón trỏ chọc chọc vào mặt mình, bày ra bộ dạng moe: "Thế nào, thấy tôi lợi hại không? Cái tên tứ chi phát triển kia bị tôi dọa chạy rồi."
Hoắc Tiểu Trì:...
Hoắc Tiểu Trì đột nhiên cảm thấy được, trước mặt tên tình địch số 1 lật mặt như bánh tráng này thì mình chỉ đáng hàng chiến sĩ hạng bét...
Khi hai người Thẩm Phóng trở lại căn phòng, mọi người đi ra ngoài đã quay trở về.
Các cô gái ngồi thành một vòng bàn tán về mốt thời trang hiện tại, Tạ Thiên Dật chọc chọc vào mặt khoe với mọi người hiệu quả sau khi đi spa, đáng tiếc chẳng có ai để ý tới anh ta.
Lục Dục Thành ngồi một mình trên sofa nhìn lên màn hình.
Trịnh Quân cảm thán, "... Người ta trở về rồi kìa, cuối cùng cũng lại đông đủ."
Tiết Diễm gật đầu, cầm trong tay một chén rượu đầy.
Thẩm Phóng thấy hắn uống rượu như nước trắng bèn bước nhanh đến ngăn cản, "Anh uống bao nhiêu rồi? Đừng làm loạn."
Tiết Diễm chậm rãi xoay người, im lặng nhìn anh một lúc, đột nhiên nâng tay ôm lấy eo anh: "Hình như tôi hơi say rồi."