Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 32: C32: Chương 32




Không kể về Thẩm Thanh Dứu nữa, cảm xúc của Điền Tiểu Viên tốt hẳn lên.

Nhưng ngoại trừ ký ức hồi cấp ba thì bọn họ không có chủ đề nói chuyện chung nữa. Điền Tiểu Viên là nghệ sĩ, có nhiều chuyện trong giới không thể tán gẫu với Hứa Gia Ngôn, mà mấy năm nay cuộc sống của Hứa Gia Ngôn không có biển đổi gì nhiều, trừ Thẩm Thanh Dứu là chuyện ngoài ý muốn, còn những thứ khác mang ra kể thì hơi nhàm chán.

Không còn cách nào khác, bọn họ đành ngồi hàn huyên về một người cả hai đều quen – Kiều Mộc Sâm, nói về bạn gái thời cấp ba hay trường đại học ở thành phố B mà Kiều Mộc Sâm theo học, rồi đến công ty cậu ta đầu quân sau khi tốt nghiệp.

Lúc này Kiều Mộc Sâm còn đang tăng ca, hắt xì mấy cái liên tục, vươn tay đóng cửa sổ mà không biết bản thân đã biến thành đề tài nói chuyện của hai người bạn.

Gần chín rưỡi, bọn họ gần như nói hết một lượt chuyện về Kiều Mộc Sâm, các món ăn trên bàn cũng dần thấy đáy.

Hứa Gia Ngôn đứng dậy tính tiền, cùng Điền Tiểu Viên tới gara dưới tầng hầm.

Điền Tiểu Viên định đưa cậu về, Hứa Gia Ngôn còn chưa kịp từ chối đã nghe thấy tiếng gọi to “Điền Dã” từ phía khác.

Tiếng hét đó từ một cô gái tóc dài mặc áo hoodie màu hồng phấn, có lẽ cô nhận ra Điền Tiểu Viên nhưng hoảng hốt không dám tiến lại gần.

Cô không tiến lên nhưng âm thanh đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Thời điểm này là lúc mọi người dùng bữa xong chuẩn bị về nhà, dù mức độ nổi tiếng ở Điền Tiểu Viên ở trong nước không cao nhưng vẫn có fans. Giọng cô gái không đến nỗi tạo nên sóng gió nhưng chỉ trong nháy mắt đã có bảy, tám người, có lẽ là fans, cũng có thể là antifan, bọn họ nhìn về phía cô gái, sau đó theo tầm mắt cô nhìn về phía Điền Tiểu Viên.

Gara vốn đông đúc, lúc này càng chật chội hơn. Không còn cách nào khác, Điền Tiểu Viên đành bỏ xe ở gara rồi cùng Hứa Gia Ngôn lên tầng một.

Chỗ này không ít người, Điền Tiểu Viên tìm một nơi kín đáo, ngại ngùng nói với Hứa Gia Ngôn: “Có lẽ tớ không đưa cậu về được rồi.”


Hứa Gia Ngôn: “Không sao, tớ bắt tàu điện ngầm là được, cậu mau gọi cho người thân bảo họ tới đón đi.”

Điền Tiểu Viên gật đầu gọi cho người đại diện của mình.

Sau khi về nước, Điền Tiểu Viên ở tạm nơi cách chỗ này không xa, đại khái khoảng mười phút nữa người đại diện sẽ tới.

Hai người đứng đợi một lát, cho đến khi Điền Tiểu Viên thấy xe của người đại diện phía xa mới nói với Hứa Gia Ngôn: “Tiểu Ngôn, cậu sẽ tới buổi fanmeeting chứ?”

Hứa Gia Ngôn: “Đương nhiên, tớ là nhân viên hỗ trợ mà, tớ sẽ luôn ở hậu trường.”

Điền Tiểu Viên: “Hôm ấy tớ tặng cậu một món quà.”

Hứa Gia Ngôn vui mừng: “Quà gì vậy?”

Điền Tiểu Viên: “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Sau khi tạm biệt Điền Tiểu Viên, Hứa Gia Ngôn nhìn kem trái dừa trong tay, ngẫm nghĩ một lát rồi quay lại nhà hàng, đặt hai món đồ ngọt hương vị không tồi mang về.

Hôm nay trời đầy mây.

Dự báo thời tiết nói đêm nay từ mười giờ đến một giờ sáng có ba mươi phần trăm tuyết rơi.

Bởi vì mới vào đông, gió không rét buốt nên ba mươi phần trăm này xem như không đáng kể.

Thẩm Thanh Dứu không nghĩ hôm nay sẽ có tuyết, chỉ là sau khi hoàn thành công việc, mặc đồ ngủ ra khỏi phòng mới thấy từng bông tuyết bay bay ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát sau, mặt cỏ đã được trải một lớp tuyết mỏng.

Đây là trận tuyết đầu mùa, đúng với dự báo thời tiết nhưng là ngoài ý muốn đối với Thẩm Thanh Dứu.

Mười một giờ, Hứa Gia Ngôn còn chưa về.

Thẩm Thanh Dứu đứng một lát rồi đi xuống cầu thang, đứng dưới đèn trong sân, nhìn trông có vẻ muốn ngắm tuyết.

Ngắm được hai giây, anh lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Gia Ngôn.

Điện thoại có đổ chuông nhưng không ai nhận.

Thẩm Thanh Dứu đang định gọi lại thì thấy có bóng người từ phía cổng chạy vào, vừa chạy vừa hô: “Ngài Thẩm, tôi về rồi!”

Thẩm Thanh Dứu thấy rõ là cậu thì sải chân bước tới.

Mái tóc Hứa Gia Ngôn bị tuyết tan làm ướt, lông mày cũng dính vài bông tuyết, ngẩng gương mặt đỏ bừng, nở nụ cười, bê một thùng nước màu xanh tiến về phía anh.


Bên trong thùng nước là hai mươi bông hoa hồng, đủ loại màu sắc như đỏ, vàng, hồng.

Thẩm Thanh Dứu còn đang tự hỏi sao cậu không nhận điện thoại, lúc này thấy cậu bê thùng nước, một tay còn xách mấy túi đồ mới nhận ra cậu không rảnh tay để nhận.

Anh cầm lấy mấy túi đồ trong tay cậu, hỏi: “Gì đây?”

Hứa Gia Ngôn: “Tôi mang kem trái dừa với bánh sữa tươi về cho anh, bánh sữa tươi nhà hàng này ngon lắm, không ngọt chút nào.”

Thẩm Thanh Dứu lâng lâng, không ngờ cậu ra ngoài ăn cơm còn nhớ khẩu vị của mình, anh nắm chặt túi đồ rồi nhìn thùng nước: “Còn cái này?”

Hứa Gia Ngôn: “Hoa đó. Lúc tôi về trời đổ tuyết, gặp phải cô bán hoa ven đường, thấy trong thùng có một cành Carolyn Knight nên định mua về cho anh xem, kết quả người bán hàng khéo ăn nói ghê, nói mấy câu đã dụ tôi mua hết rồi.”

Cậu còn biết người ta dụ dỗ?

Thẩm Thanh Dứu: “Mua cả thùng?”

Hứa Gia Ngôn: “Ừm. Đây chỉ là công việc bán thời gian của cô ấy, bảo dạo này hoa tăng giá, bán hết chỗ này sẽ không bán nữa, nên cho tôi cả thùng nước.”

Thẩm Thanh Dứu thấy cậu cười ngốc thì giơ tay phủi tuyết đọng trên đầu cậu.

Một tay Hứa Gia Ngôn lấy bông hoa màu vàng trong thùng ra, đóa hoa này khá to, cánh toa tầng tầng lớp lớp giống bản điêu khắc “hoa hồng” bằng gỗ Hứa Gia Ngôn tặng anh, chẳng qua Hứa Gia Ngôn khắc hoa đương lúc nở rộ, còn đóa hoa này mới chớm nở, “Anh nhìn này, đây là Carolyn Knight.”

Cậu đưa cho Thẩm Thanh Dứu nhưng anh không nhận, chỉ lẳng lặng nhìn cậu và hỏi: “Cậu chỉ tặng một bông thôi à?”

Hứa Gia Ngôn hỏi: “Anh muốn bông nào nữa?”

Thẩm Thanh Dứu không khách sáo chút nào: “Toàn bộ.”


Hứa Gia Ngôn: “Cả thùng nước á?”

Thẩm Thanh Dứu tham lam: “Tất cả những gì tôi thấy.”

Trong mắt anh, ngoài một thùng hoa hồng thì còn có người ôm hoa hồng đứng trên nền tuyết nở nụ cười.

Hứa Gia Ngôn còn chưa đồng ý thì Thẩm Thanh Dứu đã “đoạt” lấy thùng nước chứa đầy hoa hồng, mang cả kem trái dừa cùng bánh sữa tươi về phòng.

Hoa tươi đặt trong thùng nước không đẹp, Hứa Gia Ngôn đề nghị tìm một lọ hoa để cắm. Anh bèn kiếm một lọ hoa bằng sứ màu trắng cùng với một chiếc kéo.

Hoa tươi ven đường chưa được cắt tỉa, Thẩm Thanh Dứu rửa sạch và tỉa cành lá dư thừa, sau đó tìm cách cắm hoa đơn giản trên mạng, dựa theo hướng dẫn lấp đầy lọ hoa.

Hoa tươi sau khi cắt tỉa trông rạng rỡ hẳn lên.

Thẩm Thanh Dứu quan sát tác phẩm của mình một lát, tìm một vị trí thích hợp trên bàn làm việc để đặt lọ hoa rồi nhìn đồng hồ, về phòng rửa mặt chuẩn bị ngủ.

Hai giờ sáng, ngoài trời tuyết vẫn rơi, ánh trăng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng Thẩm Thanh Dứu.

Thẩm Thanh Dứu nằm trên giường nhắm mắt, bỗng nhiên không biết nhớ đến điều gì, ngồi bật dậy, xỏ dép lê đi ra khỏi phòng ngủ, qua phòng làm việc, biểu cảm bình tĩnh nhìn thoáng qua lọ hoa trên bàn.

May quá, vẫn còn ở đó.

~Hết chương 32~