Hôn Ước Hữu Hiệu - Thất Tử Hoa

Chương 45: Đối chất




Khi bụng càng ngày càng to lên, Dư An cũng dần trở nên lười biếng, có thể không động đậy thì cậu nhất quyết phải nằm lì một chỗ không cử động, vì để giảm bớt tần suất đi vệ sinh mà nước cũng không thèm uống nữa, hiện tại đều chờ Bùi Diệu ép mới uống.

Thai hơn sáu tháng, Bùi Diệu bắt đầu bôi dầu ô liu ngăn ngừa rạn da cho chiếc bụng to tròn của Dư An, nhãn hiệu này được Bùi Thừa Nhiên giới thiệu, trong phương diện chăm sóc vợ bầu này, Bùi nhị thiếu có kinh nghiệm hơn nhiều.

Nhưng việc rạn da cũng tùy cơ địa mỗi người, có người bôi nhiều cỡ mấy vẫn bị, có người chẳng dùng gì mà bụng vẫn láng mịn.

Dư An được chăm sóc rất tốt, thai nhi khỏe mạnh, bụng sớm đã to lên, trước đây không bôi dầu vì sợ rằng xoa bụng nhiều lần sẽ gây ra co thắt, hiện tại tất cả mọi phương diện đều ổn định cũng không thể thường xuyên bôi, cần phải tránh việc dây rốn quấn cổ thai nhi.

Nhưng bụng Dư An vẫn luôn trắng nõn mịn màng không có vết rạn nào, có điều sau này bụng sẽ còn to hơn nữa, cũng nên bôi dầu để ngăn ngừa.

Dư An tắm xong nằm trên giường, đầu gối và vai gáy được gác lên cao nên thoải mái hơn nhiều, vừa ngậm ống hút vừa nhìn tên đàn ông ngang ngược kia bằng ánh mắt bất mãn.

Bùi Diệu bôi dầu lên lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng vuốt ve qua lại trên chiếc bụng to tròn của cậu, chủ yếu là ở hai bên trái phải, nơi đó dễ bị căng da.

"Đừng có nhìn anh như vậy." Bùi Diệu hời hợt, "Bác sĩ dặn em uống nhiều nước, quên rồi à?"

"Nhưng cũng không cần phải uống nhiều thế chứ" Dư An lầu bầu, "Giờ mà uống thì tối lại phải dậy đi tiểu đêm."

"Từ giờ đến thời gian em ngủ còn một lúc nữa." Bùi Diệu nói, "Trước khi ngủ thì đi vệ sinh."

Dư An không nói gì, nửa cốc nước chưa vơi đi miếng nào.

"Hơn nữa, không phải em đã mua miếng lót rồi à?" Anh lại nói, "Em sợ làm bẩn giường thì lót sẵn một miếng là được."

Dư An không tình nguyện mà ừm một tiếng.

Bàn tay Bùi Diệu xoa xoa ấn ấn một hồi lại bắt đầu không thành thật, dần hướng lên trên, sờ đến vùng trước ngực bằng phẳng của cậu.

"... Anh đừng... ưm..." Dư An nhíu mày, khó chịu hừ một tiếng, không nhịn được mím chặt môi lại, đè nén cơn đau, "Nhẹ chút."

"Lời bác sĩ nói lúc trước em lại quên rồi?" Ngón tay Bùi Diệu kẹp lại, nắn bóp theo chiều kim đồng hồ, "Chỗ này của em bị hormone thai kỳ ảnh hưởng nên sẽ phát dục, sau này sẽ có sữa."

Dư An vừa đau vừa trướng, gò má phiếm hồng, giận dữ: "Em biết, không cần anh phải nhấn mạnh."

Bác sĩ còn nói rằng về sau chỗ này sẽ càng căng đau dữ dội hơn nữa, cũng sẽ to hơn, nhưng Omega nam có lớn hơn nữa cũng không thể so với nữ, chút xíu đó không thể đáp ứng đủ cho nhu cầu của cục cưng, phương diện khẩu phần cho trẻ này có lẽ cần phải phụ thuộc vào sữa bột.

Xoa bóp có thể giúp thông sữa để người mang thai không quá khó chịu, ngoài cái này ra thì cũng chẳng còn tác dụng gì khác.

Nhưng Bùi Diệu lại không nghĩ vậy.

Ngực Dư An đã đau một thời gian rồi, trước đây chỉ hơi đau, về sau dần dần đau đến mức không muốn động chạm đến nơi đó, mặc quần áo cũng thấy khó khăn, ngay cả áo lót vải thuần cotton cũng tạo ra cảm giác châm chích khó chịu.

Lúc khám thai có hỏi qua bác sĩ, lúc cần xoa bóp Dư An như bị tra tấn, ban đầu còn xấu hổ, nhưng sau khi nghiêm túc xoa bóp rồi thì cảm giác căng đau đã thổi bay hết ngại ngùng đi mất.

Đến giờ đã qua hơn nửa tháng xoa bóp, tình trạng trướng đau mới giảm bớt, không đau đến mức cả người đều đổ mồ hôi lạnh, nhưng cảm giác của hôm nay lại kì lạ hơn, khi động tác của Alpha dần trở nên thành thạo, Dư An như một quả bóng đã bị căng đến cực hạn, chỉ cần chọc một lỗ hổng thôi là sẽ...

"Bùi Diệu... anh dừng lại đã." Cậu thở dốc ngăn cản, "Em thấy hơi khó chịu."

Bùi Diệu vẫn không ngừng tay, hỏi ngược lại: "Khó chịu chỗ nào?"

"Anh... anh dừng lại trước đã..." Cảm giác châm chích mang theo chút ngứa ngáy, ngón chân Dư An co quắp lại, nghiêng người như muốn chạy trốn khỏi sự động chạm của Alpha.

Bùi Diệu vẫn không ngừng tay, ung dung thản nhiên mà dùng lực mạnh hơn.

Đến lúc Dư An ngâm nga rên rỉ đầy đè nén, ngón tay Bùi Diệu dính ướt, đồng thời trong không khí bắt đầu có thêm mùi sữa nhàn nhạt.

Dư An cảm nhận được sự thoải mái đã lâu không xuất hiện, cảm giác căng trướng châm chích cũng biến mất, thở hắt ra một hơi, cực kỳ xấu hổ.

Tên đầu sỏ gây chuyện kia nhướn mày, khá hứng thú mà xoa xoa vết dính ướt trên đầu ngón tay, còn nói ra sự thật mà không ai mượn nhắc đến, "Dư An, em chảy sữa này."

"..." Đến chiếc cổ Dư An cũng đã đỏ lên, hơi thở hỗn loạn, tức tối, "Anh im miệng."

Bùi Diệu rất ngoan ngoãn im lặng, bàn tay đặt trên đầu ngực cậu cũng rút ra, nhìn chằm chằm vào giọt sữa dính trên đầu ngón tay, cho vào miệng nếm thử.

"Tanh." Alpha đánh giá.

Dư An ngạc nhiên quay đầu lại, không rảnh để xấu hổ nữa, nhìn sang tên đàn ông vốn trầm ổn kia liếm hết sữa đọng trên đầu ngón tay không lãng phí một giọt, càng thêm chấn động, "Anh... ai cho anh liếm..."

Bùi Diệu hỏi ngược lại: "Sao không được?"

Dư An thở gấp, đuôi mắt phiếm hồng, "Đó là... đó là của..."

"Dù sao chúng nó cũng chẳng uống được bao nhiêu, uống sữa bột là được." Ánh mắt sâu thẳm của Bùi Diệu không bị thứ gì cản trở mà nhìn thẳng xuống phần ngực lõa lồ của Dư An, "Chỗ này là của anh."

"..." Một loại cảm giác xấu hổ khó nói thành lời kéo đến ồ ạt, Dư An khó chịu nhắm mắt lại, quay đầu đi, dùng chăn che mặt mình lại như một bé đà điểu, nửa ngày sau mới giận dỗi mở lời, "Bùi Diệu, anh là tên biến thái."

Bùi Diệu hôn lên tuyến thể của cậu, lòng bàn tay vươn đến bên còn lại chưa được thông sữa, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."

Hôm sau Dư An phải thay một bộ đồ ngủ khác, bộ trước đó đã bị thấm ướt một vệt không rõ ràng xung quanh bộ ngực, vốn dĩ không thể nhìn ra, nhưng cậu không thể chịu đựng được việc mùi sữa ngào ngạt cứ quẩn quanh mũi, vứt đồ ngủ cho Alpha bắt anh phải giặt sạch cho mình.

Tối qua bắt nạt người ta có hơi quá đáng, Bùi Diệu không ừ hử gì, cố gắng hết sức chiều ý cậu, bắt anh làm gì thì anh làm đó.

Nhưng hôm nay Bùi Diệu phải tham dự một buổi tiệc xã giao không thể vắng mặt, tối qua lúc anh báo trước, Dư An không có tâm trạng nghe, lúc này đang ăn trái cây chợt nhớ lại.

"Tối nay tầm mấy giờ anh mới về?" Dư An hỏi.

"Tám giờ." Bùi Diệu mang đồ ngủ của cậu đến ban công phơi, "Đặt nhà hàng ngay dưới tòa nhà này, em ăn cơm xong đi dạo sẵn tiện đến đón anh?"

Dư An dứt khoát: "Không đi đâu."

Giờ đây cậu càng ngày càng lười, điện thoại trên bàn cũng lười đi lấy phải nhờ dì giúp việc mang lại giúp mình, nhưng thai nhi ổn định rồi cũng cần phải vận động trong phạm vi thích hợp, ngày nào cũng nằm lì trong nhà cũng không tốt lắm.

Bùi Diệu nói: "Lỡ anh uống nhiều thì sao đây?"

Dư An thấy lạ: "Chẳng lẽ anh lại trông chờ vào em, đang trong trạng thái như này, đến dìu anh về à?"

Lời nói toàn là châm chọc mỉa mai, còn đang bất mãn với chuyện tối qua đây mà.

Bùi Diệu ngồi xuống cạnh Dư An, nhìn cậu một lúc rồi sáp lại gần hôn lên gò má cậu.

Dư An quay đầu sang một bên, trong miệng còn ngậm quả nho, liếc người đàn ông nọ một cái.

"Người ta đều có vợ đến đón cả." Bùi Diệu nói, "Nhờ dì đi cùng em đến sảnh khách sạn rồi hẵng rời đi, tản bộ nhiều chút cũng tốt cho em mà."

Dư An hỏi: "Từ bao giờ mà anh bắt đầu phân bì với người khác vậy?"

"Không phải phân bì." Bùi Diệu vân về chơi đùa đuôi tóc xoăn của Dư An, đàn hương và hoa quỳnh hòa quyện vào nhau gắn bó không rời, "Chỉ muốn được vợ đến đón thôi mà."

Dư An nhìn đi chỗ khác, vẫn không nhượng bộ, lại ăn thêm một quả nho nữa.

Bùi Diệu lại nói: "Anh cũng sẽ nhớ em lắm."

"Thời gian một bữa cơm thôi, có gì mà nhớ với không nhớ chứ." Miệng Dư An treo lời chán ghét, nhưng khóe môi đã nhếch lên tạo thành một nụ cười, "Để coi tâm trạng em sao."

Bùi Diệu biết cậu nói thế này là đã đáp ứng, lại bổ sung thêm một câu: "Anh sẽ đợi em."

"Biết rồi mà." Dư An lầu bầu, "Chưa thấy tên Alpha nào dính người như anh."

Bùi Diệu cũng không biện bạch gì, ngồi bên cạnh gọt thêm quả táo cho cậu.

Đợi đến tối sau khi ăn cơm xong, Dư An quả thật chẳng muốn động đậy tí nào, bình thường tản bộ đều là được Bùi Diệu dắt đi, vốn cho rằng hôm nay có thể nghỉ ngơi một bữa, thế mà lại có thêm một nhiệm vụ quan trọng: đi đón chồng về.

Nhà hàng ở đối diện khu chung cư của họ, khoảng cách từ lề đường bên này sang bên kia, từ tầng trệt tòa nhà đi sang đó cũng mất đến mười phút.

Dì giúp việc dọn dẹp xong bát đũa, lúc rời đi thì gọi Dư An: "Cùng đi nhé? Tôi dắt cậu qua đó."

Dư An chậm chạp không muốn cử động, nhưng nghĩ tới mấy lời Bùi Diệu nói lúc trưa thì lại mềm lòng, cộng thêm mục tiêu vận động của hôm nay vẫn chưa hoàn thành, chỉ có thể thay một bộ đồ khác rồi ra khởi nhà cùng dì giúp việc.

Sắc trời đã tối đi nhưng không hề u ám tối tăm, những ánh đèn đầu tiên đã được thắp sáng, sắc màu leon lấp lánh, Dư An sợ lạnh nên lúc ra cửa tiện tay lấy chiếc áo khoác nỉ dày cộm của Bùi Diệu khoác lên người. Dáng người của họ chênh lệch khá nhiều, nhưng giờ đây cậu mang thai nên mặc vừa như in, chiếc áo cỡ to bao trùm được cả cậu và chiếc bụng to tròn.

Lúc Dư An đến dưới đại sảnh của nhà hàng vẫn chưa đến 8 giờ, dì giúp việc đưa cậu đến nơi thì cũng rời đi, ngồi được một lúc thấy mình chẳng có gì làm, cậu gửi tin nhắn cho Bùi Diệu nói mình đến rồi, sau đó được phục vụ dẫn đường đến nhà vệ sinh.

Lúc bước vào, có hai cậu trai mặc vest mang giày da đứng bên bồn rửa tay, Dư An không nhìn nhiều mà bước vào một gian khác, âm thanh trò chuyện của hai người nọ truyền vào tai, điều khiến cậu bất ngờ là họ cũng tham gia cùng bữa tiệc tối mà Bùi Diệu góp mặt đêm nay.

"Cậu rốt cuộc có làm được không vậy? Không phải chú cậu nói sắp xếp ổn thỏa hết rồi à? Sao mà chẳng có chút tiến triển nào vậy?"

"Sao tôi biết được? Bùi Diệu chẳng nghe lọt tai bất cứ thứ gì, tôi cũng đau đầu chết đi được, hôm nay anh ta còn đe dọa tôi, bảo tôi nếu còn dùng những thủ đoạn đáng khinh này nữa thì đừng trách anh ta không thèm nể mặt. Không phải chứ, làm gì có ai như anh ta đâu. Rõ ràng vợ thì đang mang bầu, ở bên ngoài giải quyết cũng đâu có sao, dù gì cũng chỉ là chơi bời thôi mà, thuận tiện thúc đẩy thêm một hợp đồng, vẹn cả đôi đường."

Người còn lại bật cười, "Nhà họ Bùi đều chung tình đấy chứ, em trai của Bùi Diệu cũng thế thôi. Liên hôn thương nghiệp, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào họ chực chờ được xem scandal ngoại tình của một trong hai, nhưng cố tình họ lại ân ái vô cùng, thuận vợ thuận chồng."

"Tôi nghe nói Bùi Diệu và vợ anh ta đính hôn từ thuở còn thơ, thanh mai trúc mã, thân thiết từ nhỏ."

"Gì mà thanh mai trúc mã thân thiết từ nhỏ chứ, đàn ông chẳng phải đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới à? Nghe nói người kia từng bị tai nạn, nghiêm trọng lắm, nằm trong bệnh viện nửa năm trời, vậy mà vẫn không trở thành tên phế vật. Ài... Cậu nói xem, lần sau có nên phun chút pheromone lên người không? Hoặc là dùng vài thứ dẫn dụ kỳ mẫn cảm?"

"Cậu đừng có làm bậy, coi chừng trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo."

Điện thoại Dư An rung lên, là tin nhắn của Bùi Diệu gửi đến hỏi cậu đang ở đâu.

Dư An gõ phím trả lời rằng mình ở nhà vệ sinh, sau đó lại nghe người bên ngoài nói: "Vợ anh ta là nghệ sĩ dương cầm đúng không? Trước đây từng xem qua tài liệu, trông cũng đẹp, nhưng không biết hiện tại thế nào. Liên hôn thương nghiệp làm gì tồn tại chân tình chứ? Chả biết tên Bùi Diệu kia còn làm như thanh cao để làm gì, tôi không so được với một nghệ sĩ dương cầm à?"

"Lách cách" Cửa gian vệ sinh mở ra.

Dư An bước đến, lạnh lùng điềm tĩnh nhìn sang hai người họ, "Cậu rất tò mò về dung mạo của tôi à?"

Cả hai kinh ngạc quay đầu, lúc này mới nhìn ra người trông mũm mĩm trước mặt là ai.

Khua môi múa mép bị vợ người ta nghe được, một giây trước còn đang kiêu căng ngạo mạn, lúc này sắc mặt đã không giữ được bình tĩnh, thoáng cái đã tái nhợt đi.

Dư An từ nhỏ đã đắm mình trong giới âm nhạc, khí chất của cậu sẽ không vì dáng người xuất hiện biến hóa mà đổi thay, sống lưng thẳng tắp, lạnh lùng thờ ơ, là tư thái kiêu ngạo vốn có, hai tay đặt trên bụng, lời nói chẳng mang chút cảm xúc nào, hỏi một câu không liên quan đến vấn đề, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Cậu trai mặc vest trắng nhìn Dư An một cái, cùng là Omega, nhưng lại bị khí chất của người đối diện chèn ép phải cúi đầu, cũng chẳng cao giọng nổi, "22."

Dư An gật đầu, điềm tĩnh nói: "Chuyện cậu có so được với tôi không thì cần phải nghiên cứu thêm. Hơn nữa, thời điểm tôi và Bùi Diệu đính hôn cậu còn chưa ra đời, tình cảm giữa tôi và anh ấy đương nhiên cũng không đến lượt cậu chen chân."

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Dư An biết là Bùi Diệu đến, quan sát 2 Omega này một lượt từ đầu đến chân, cười nhẹ một tiếng, "Lần sau nếu muốn quyến rũ người khác, phải tìm một nhà tạo mẫu giúp cậu nâng cao thẩm mỹ trước đã, chỉ với dáng vẻ này của cậu, đừng nói là Bùi Diệu, tôi cũng chê đấy."

Lời vừa nói xong, cánh cửa sau lưng cũng được mở ra, Bùi Diệu xuất hiện trước cửa nhà vệ sinh, thu hết vào mắt khung cảnh Dư An đang đối mặt với hai người khác.

Nam sinh bị nói đến nhục nhã, khóe mắt đỏ hồng, còn đang muốn giả vờ đáng thương, nhưng chẳng ngờ Bùi Diệu nhìn cũng chẳng thèm nhìn đến, thẳng một đường bước đến bên cạnh Dư An, ôm lấy eo vợ mình theo thói quen.

"Sao ra ngoài không nói với anh?" Bùi Diệu hỏi, "Anh xuống đón em trước."

"Cũng mới đến thôi." Dư An nói, "Hơi mệt rồi, muốn về nhà."

Bùi Diệu ừ một tiếng, đỡ Dư An đi ra ngoài, "Bên đây cũng tàn tiệc rồi, về nhà anh bóp chân cho em."

Dư An cảnh cáo: "Chỉ bóp chân thôi đấy."

Bùi Diệu cười thấp một tiếng, trong mắt là sự dịu dàng chỉ thuộc về một người duy nhất, "Vâng, chỉ bóp chân thôi."